“Ô…” Tô Tử Ân điên cuồng lắc đầu, khóc thất thanh, khóc rống thét chói tai, cô cảm thấy mình sắp chết, người đàn ông kia căn bản giống dã thú điên cuồng, không coi cô là người dường như muốn phá hư thân thể cô, cô đau quá, đau đến nỗi hận không thể đập đầu một nhát chết ngay ở chỗ này.
Thấy hắn rút ra, Hoàng Mao lập tức thay thế vị trí hắn, lại nâng một chân Tô Tử Ân lên, từ bên cạnh hung hăng cắm vào.
“Nga! Làm, chỗ này càng sướиɠ!” Vừa tiến vào thịt huyệt chật hẹp, dương cụ Hoàng Mao càng thêm cứng rắn, làm cho bên trong vách tường cô bị thương, “Nga, người phụ nữ tiện này, muốn kẹp chết lão tử sao!”
“A! Trời ạ! Buông tha cho tôi đi!” cầu xin không được, Tô Tử Ân liền hét ầm lên, “Tôi cho các người Tiền! Tiền! Thả tôi, cầu xin các người!”
Kỳ Ca đang nghỉ ngơi bên cạnh đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hắn đầy tơ máu, hắn ngáng chân làm cho Hoàng Mao bị đẩy ngã trên giường, sức nặng của hai người làm cho giường lớn bị đập nổ ầm lên.
“Mẹ nó! Mày không có mắt à!” Hoàng Mao bị đặt dưới thân Tô Tử Ân liền nổi cơn tức, chửi ầm lên, căn bản không nhận ra người trước mắt này là ai, đối với sự phá ngang của Kỳ Ca vô cùng bất mãn.
“Lão tử cũng muốn sướиɠ!” Kỳ ca hơi thở thô dần, dương cụ vốn đã mềm nhữn bây giờ lại cứng rắn như cây gậy sắt, mặt trên còn dính hỗn loạn tơ máu, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Hắn tách cánh mông Tô Tử Ân ra, nhổ một bãi nước miếng lên trên, sau đó liền ra trận, hung hăng nhắm vào cúc hoa cắm vào.
“A ──” Tô Tử Ân đau đến toàn thân co rút, cơ hồ muốn ngất xỉu.
Cách một tầng thịt mỏng manh, Kỳ Ca gia nhập làm cho toàn thân Hoàng Mao sướиɠ đến mức mỗi lỗ chân lông đều mở ra , lực buộc chặt làm cho nam căn hắn chống đỡ cơ hồ sắp bị bẻ gẫy , hắn lại sướиɠ thêm một trận, trực tiếp bắn đi ra.
Ánh mắt Kỳ ca hồng lên, dùng sức đem nửa thanh nhục bổng còn lại hướng bên trong cắm, yết hầu không ngừng phát ra tiếng thở ồ ồ.