Cô bé này trên người mặc một cái áo lôn màu xám bạc rất bình thường, trên y phục có khá nhiều lỗ thủng, bông bên trong cũng lộ hết ra ngoài, trông rất mỏng manh.
Khóa kéo của áo lông đã hỏng, phải dùng sợi dây để buộc chỗ cúc lại, để hở rất lớn. Áo có điểm quá dài, dài đến trên tất, chỉ để lộ ra đôi chân nhỏ nhắn của cô bé, đôi giầy thể ȶᏂασ cũng đã cũ mèm, chỉ có thể nhận ra một chút là nó trước đây có màu hồng.
Cô bé khẩn trương đứng nhìn Sở Vân Thăng, cứ như là sợ bị hắn nhìn thấu tâm tư vậy.
Nhưng mà cặp mắt cô bé cứ nhìn không chớp vào chén cháo trên tay Sở Vân Thăng.
“Ừ, con nếm thử đi.” Sở Vân Thăng đột nhiên nghĩ đến cô bé trong biến thi thể lúc trước chắc chỉ nhỏ hơn cô bé này một tuổi là cùng, vì thế trong lòng hắn rung lên, đưa chén cho cô bé, cũng không nói nhiều, vì trong ánh mắt cô bé lộ ra sự đói khát vô cùng rồi.
Cô bé có vẻ như không nghe thấy hắn nói, chỉ đứng im không nhúc nhích.
“A!” Cô bé nhìn thấy chén cháo Sở Vân Thăng đưa ra, cuối cùng thì sợ hãi kêu lên, cô bé cũng đã nghe rõ, vì thế giơ bàn tay vốn dấu trong tay áo rất dài ra, vừa định tiếp lấy bát cháo thì lại vội rụt tay về ngay.
“Chú à, chú cứ ăn đi, còn lại một miếng nhỏ cho con nếm thử là được rồi.” Cô bé sợ hãi nói.
“Chú không đói, con cứ ăn đi.” Sở Vân Thăng kéo tay cô bé, đưa bát cháo cho.
“Con chỉ ăn miếng nhỏ thôi.” Cô bé vội vàng cam đoan.
Cô bé run run bưng bát cháo, cố gắng cúi đầu đưa lên mép, nhưng mà không nhịn được mà húp ngụm lớn, sau đó mới buông bát ra, cười cùng lưỡi còn cố liếʍ liếʍ chút ở thành bát.
“Ăn ngon không?” Sở Vân Thăng đặt hổ con xuống đất, sau đó đốt một điếu thuốc, hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Vâng, rất ngon!” Cô bé vội gật đầu, thành thật đưa bát cháo đến trước mặt Sở Vân Thăng.
“Ăn ngon thì con ăn đi, chú không ăn đâu.” Sở Vân Thăng đẩy bát cháo lại, nói.
Cô bé cẩn thận nhìn Sở Vân Thăng, sau đó nhỏ nhẹ hỏi: “Nhưng mà chú không ăn thì sẽ không đói sao?”
Sở Vân Thăng chỉ lắc đầu, không nói gì nữa.
Cô bé thấy Sở Vân Thăng không giống nói dối, vì thế suy nghĩ một chút, sau đó khẩn trương nói: “Cảm ơn chú, con có thể cho mẹ con chút không, mẹ đã vài ngày không có gì ăn rồi.”
Sở Vân Thăng xua tay, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác buồn phiền, hơi lạnh lùng nói: “Tùy con thôi.”
Cô bé bỗng nhiên thấy hắn có vẻ tức giận hơn, vì thế càng thêm hoảng sợ, không dám nói thêm gì cả mà bưng vội bát cháo đi, mà lúc này đám người lão Thôi cũng đã đi đến, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Sở Vân Thăng vài lần.
Thật ra thì Sở Vân Thăng không phải là tức gì cô bé, hắn chỉ bị cô bé làm ảnh hưởng đến tâm tư của mình mà thôi, hắn nhớ lại tấm thảm kích chết chóc lúc trước, lúc đó đã khiến tâm hồn hắn nguội lạnh hẳn. Hiện giờ hắn đã tỉnh táo lại, còn cô bé thì bị dọa sợ mà chạy mất, vì thế Sở Vân Thăng chỉ có thể âm thầm tự giễu mà thôi.
Nhưng mà Sở Vân Thăng cũng chưa hút xong điều thuốc thì chỉ thấy lão Thôi dẫn mang theo bát cháo, lại dẫn theo một nữ nhân và cô bé kia vội vàng chạy tới, lão Thôi đi rất nhanh, nữ nhân kia phải cố chạy theo, còn cô bé thì bị lôi đi, xúyt chút thì ngã.
“Sở tiên sinh, cô bé này rất đói nên không hiểu chuyện, tôi đã đem thức ăn đến trả cho ngài đây, ngài đừng nên tức giận mà bỏ đi!” lão Thôi vội nói, sau đó đặt cháo trước mặt Sở Vân Thăng, bên trong không ít đi chút nào.
Vừa mới cách không lâu, Kim Lăng gây sự vì thức ăn, thiếu chút nữa còn gây chết người, vì thế lão Thôi thật sự không dám đắc tội với đám người giác tỉnh, bọn họ chênh lệch với người thường quá nhiều, tuy là trên danh nghiã đội ngũ của lão thuê bọn họ, nhưng mà ai biết trước được, thời đại hiện nay mọi thứ đều điên đảo mà.
Lúc vừa rồi lão Thôi nghe cô bé kia nói chú mới tới cho nàng phần ăn, lão vô cùng lo lắng, lão nghĩ có lẽ Sở Vân Thăng bất mãn vì thức ăn nên muốn ly khai, lão cũng nghe cô bé kia nói Sở Vân Thăng không uống một ngụm cháo nào, mà đến cả người lão tin tưởng nhất là Triệu Sơn Hà còn uống nửa bát, nếu không cũng bị đói rồi, nếu không sao đối phó được với tình huống phát sinh?
“Vì sao phải đi?” Sở Vân Thăng kinh ngạc hỏi.
Lão Thôi ngây ra, vội thốt lên: “Ngài không ăn cháo, vậy không phải là muốn đi sao?”
Sở Vân Thăng lắc đầu, sở dĩ hắn nguyện ý theo đám người lão Thôi cũng không phải vì bọn họ có thể cung cấp lương thực cho hắn, trong Vật Nạp Phù của hắn vẫn còn đủ thức ăn dự trữ. Hắn đi theo chỉ là vì khi nhìn thấy đội ngũ của lão Thôi thì hắn lập tức cảm nhận được cảm giác có đội ngũ, có quần thể, hắn mang theo hổ con cũng không thể cứ đi suốt 24 tiếng được, dù sao thì cũng phải ngủ nữa, như thế mới có thể đương đầu với mọi tình huống nguy hiểm, mà đám người lão Thôi lại có xe, vừa hay có thể dùng để ngủ bổ xung thể lực, vì thế có thể đi được cả 24 tiếng.
Bởi vì đường phía trước khó nói, vì thế Sở Vân Thăng cảm thấy sớm đến được Kim Lăng là tốt nhất.
Sau khi nói rõ ra, lão Thôi mới thở phào nhẹ nhõm, người thường nếu mà không có chiến sĩ thức tỉnh bảo vệ, chỉ đụng phải sây là chết ngay.
Chỗ cháo còn lại, sau khi qua tay một vòngm Sở Vân Thăng liền đưa cho cô bé kia, cô bé kia lại đưa cho mẹ mình, mẹ cô bé uống một ngụm rồi lại đưa cho lão Thôi, nhưng rồi lão Thôi lại đưa cho đám trẻ con và những người phụ nữ có thai.
Dưới sự cảm ơn sâu đậm của cô bé và mẹ cô, Triệu Sơn Hà hét lớn một tiếng, tất cả lại lên xe, tiếp tục lên đường.
Bọn họ vận khí thật tốt, đi qua khu phóng xạ xa rồi mà không gặp phải sâu, ngược lại còn gặp ba cái trực thăng nữa chứ!
Trong nháy mắt nhìn thấy trực thăng vũ trang, người trên xe đều chạy ra, thậm chí có người còn trèo lên nóc xe, lên tiếng kêu cứu.
Hoàng Nhân Khoan rất kích động, thậm chí còn cầm lấy súng của Điền Duy Đại, bắn lên trời, muốn đối phương chú ý đến.
Đáng tiếc, có vẻ là người trên trực thăng không thèm để ý đến người bên dưới, trực thăng chỉ bay qua đầu họ, sau đó từ từ biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Hoàng Nhân Khoan thậm chí còn không thèm bảo trì dáng vẻ bình ổn mọi khi, hắn đứng lên chửi lớn, tuyên bố khi hắn đến Kim Lăng nhất định sẽ xử đẹp những người này.
Sở Vân Thăng ngồi ở trong xe cũng không có biểu hiện gì, hắn hiểu rất rõ lúc này mà quân đội liều mạng phái máy bay trực thăng ra hiển nhiên không phải để tìm người sống sốt, bọn họ chắc chắn có nhiệm vụ khác, hơn nữa tuyệt đối sẽ không vì một đám người sống mà quay lại điểm xuất phát.
Tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Sở Vân Thăng cố gắng nắm lấy thời gian để dung hợp nguyên khí, kiếm chiến kỹ của hắn lúc đầu tìm hiểu còn chưa sâu, vì thế chỉ phát ra được sáu kiếm ảnh, gặp đàn sâu ít còn đỡ, nếu gặp phải con bọ hoàng kim thi chắc chắn là chết mà thôi.
Hơn nữa, hiện tại hắn không có phù công kích nào cả, vì thế chỉ có thể tích xúc nguyên khí, chuẩn bị chế những loại phù bảo mệnh đó.
Nếu như có thể đột phá đến cảnh giới Tam Nguyên Thiên, như thế hắn có thể chế số lượng lớn Phong Thú Phù, sẽ càng giam được nhiều quái vật để làm pháo hơn.
Buổi tối, chiếc ôtô đã dừng lại, lão Thôi cho người sửa chữa bảo trì ngay, Sở Vân Thăng thì biết mình cũng không giúp được gì chuyện này, hắn chỉ có thể liều mạng tu luyện ngày đêm, đến lúc kiệt sức thì thôi.
Vì đoạn đường tiếp theo, đám người Lê Việt, Triệu Sơn Hà đang cãi nhau, Triệu Sơn Hà thì cho rằng nên đi xem thôn trấn chung quanh có còn chút lương thực nào không, còn Lê Việt thì lại cho rằng thà đói cũng phải tiết kiệm thời gian.
Lần này Hoàng Nhân Khoan cũng không nói gì, hắn âm thầm ủng hộ Lê Việt.
Lê Việt nói Triệu Sơn Hà lòng dạ đàn bà, sống sót được trong loạn thế mới là mục đích chính.
Triệu Sơn Hà lại phản kích rằng hắn không có nhân tính, đám người lão Thôi đã ba ngày không có gì ăn, nếu lại kéo dài thêm hai ngày nữa thì chắc chắn sẽ chết đói! Mà những thứ bọn họ có thể ăn thì đều ưu tiên cung cấp cho chiến sĩ giác tỉnh, hiện giờ mà cố đi thì người ta lấy gì sống, nhưng nếu vứt bỏ họ thì lại càng là cầm thú.
Cuộc tranh cãi kết thúc trong bầu không khí bất hòa, đến khi đêm tới, thừa lúc Triệu Sơn Hà ra ngoài, Lê Việt lén lút đến bên cạnh Sở Vân Thăng, nói: “Sở, hiện giờ cậu cũng rõ mọi chuyện, chúng ta không thể nghe Triệu Sơn Hà nữa, bằng không chết cũng không biết thế nào đâu, hiện giờ trong bảy người thì Hoàng Nhân Khoan chọn trung lập, vu bà và đầu bếp theo tôi, chỉ còn đang chờ ở cậu, tên Điền Duy Đại thì hiển nhiên là không dám phản đối rồi.”