Quái vật hỏa diễm nhìn thấy người luồn cúi tiến tới, toàn thân phát hỏa, giống như một con chim chị thiêu đối.
Sở Vân Thăng ổn định tinh thần, rút kiếm ra, đầu tiên hắn dụ quái vật hỏa diễm đi ra, sau đó kết hợp với bóng kiếm ở khắc nơi, chém lên tiếp vào quái vật.
Kiếm chiến này, bây giờ ngoái súng, hàn băng tiễn ra, nó chính là thủ đoạn khoảng cạch duy nhất, dựa vào kĩ thuật bắn của hắn, cơ bản không thể dùng súng hoặc cung tên bắn trúng quái vật hỏa diễm trên không trung được, do vậy, ngoài kiếm ra, hắn không còn lựa chọn khác.
Dựa vào thực lực của Sở vân Thăng bây giờ, kiếm chính là vũ khí duy nhất, có thể xuất ra 6 bóng kiếm, cũng có thể nói là sáu đường kiếm.
Bóng kiếm này chính là nguyên khí ngưng tù mà tạo thành, uy lực cực lớn, có thể giết chết một con Trùng Tử ăn thịt, nhưng đối với quái vật hỏa diễm mà nói, vẫn còn thiết một chút nữa.
Nếu rèn luyện đến cảnh giới một lúc có thể xuất ra 10 ảnh kiếm, hắn có thể giết chết hết quái vật hỏa diễm, đáng tiếc chỉ có 6 ảnh kiếm, chỉ có thể làm ngưng trệ thân hình của quái vật hỏa diễm.
Đương nhiên, Sở Vân Thăng cũng không nghĩ đến một lúc xuất 10 ảnh kiếm, nguyên khí của hắn không đủ để xuất kiếm, 10 ảnh kiếm đã mệt như vậy, cộng thêm 60 ảnh kiếm nữa, nếu làm như vậy, chỉ có thể la lãng phí nguyên khí mà thôi.
Trong kế hoạch của hắn là không phải vì quái vật hỏa diễm mà liều mạng một cách ngu ngốc, nhiệm vụ của hắn là thu hút sự chú ý, hoặc chiến đấu một lúc, đến phụ trách chiến sĩ giác tỉnh an toàn rời khỏi mê cung.
Phương pháp thoát khỏi quái vật hỏa diễm rất đơn giản, chính là mô hình biến hóa của mê cung xương mù, trước khi chưa phá hủy 9 mê cung lớn, những mê cung này sẽ không biến mất, chỉ cần hắn tăng tốc, chạy lung tung, quái vật hỏa diễm này nhất định không tìm được mục tiêu.
Sở Vân Thăng dám tiếp nhận nhiệm vụ này của Đỗ đoàn trưởng, dựa vào chiến giáp của hắn, phòng hộ của 6 giáp phù, dựa vào tốc độ không người nào so sánh được, và năng lượng công kích kì lại của Thiên Ích kiếm có thể hấp thụ nguyên khí.
Quái vật hỏa diễm bị ảnh kiễm cản trở, đại khái là lần đầu tiên bị con người công kích, tính năng ảnh kiếm của Thiên Ích kiếm có thể hút năng lượng, làm cho nó tức giận.
Nó giang hai đôi cánh dài vào nhọn ra, lại một lần nữa Sở Vân Thăng với tốc độ cực nhanh.
Chỉ là lúc này, Sở Vân Thăng đã chạy được hơn 50 m, hắn lại tăng tốc, cảnh giới hai nguyên thiên tan ra, hắn phát ra năng lượng chưa có trước kia, giống như một con chim, nhanh chóng bay đi.
Nhưng tốc độ chạy, không thể nào nhanh bằng tốc độ bay của quái vật, mây giây sau, Sở Vân Thăng cảm nhận được một luồng hơi nóng, hắn né tránh không kịp, dựa vào chiến giáp, công kích với quái vật hỏa diễm, loại công kích nguyên khí hỏa thuần này, không làm cho Sở Vân Thăng hộc máu.
May mắn duy nhất cho hắn là ; Hắn mượn quái tính công kích của nó, tăng tốc một lần nữa, lại giữ khoảng cách.
Như vậy, trong mê cung khu 7, xuất hiện một cảnh tượng kì lạ, truy đuổi của một con quái vật hỏa diễm không đuổi được người mặc xích giáp, quái vật phụ nửa thiêu cháy người mặc xích giáp, người kia không chết mà còn kháng cự lại, thuận lợi cách xa một khoảng cách.
Trên đường tất cả Trùng Tử ăn thịt, quái vật mắt đỏ, không biết la bao nhiều, toàn bộ đều tránh đường.
Không ai dám lại gần!
Mắt nhìn thấy mê cung càng ngày càng gần, Sở Vân Thăng giống như một người bị thiêu chín, thậm chí bắt đầu gửi thấy mùi thịt chín, chiến giáp nóng bỏng người, những hạt xương trong khối xương mù bám vào chiến giáp, phát ra âm thanh li ti, hai bên lục giáp phù vỡ tan, phòng hộ bị hỏng.
Đến lúc sử dụng băng phù rồi, Sở Vân Thăng thầm nghĩ.
Tay hành động đầu nghĩ, lập tức lấy ra băng phù, khẽ kêu một tiếng, nguyên phù bay ra, chữ phù mở ảo bay trên không trung, ý là " Băng."
Chữ phù bắn ra bốn phía.
Tiếp theo ngưng tụ thành một băng xuyên lớn, bao vây quái vật hỏa diễm ở bên trong.
Sở Vân Thăng nhân cơ hội, hai chân chạy thật nhanh, chỉ hận là bản thân không thể bay.
Quái vật hỏa diễm là sinh vật chứa trong mình nguyên khí thuần hỏa, muốn thoát khỏi băng không phải là chuyện dễ. Uy lục cực mạnh của băng phù không phải là hình thành khối băng xuyên đơn giản, mà là một khối băng đáng sợ.
Liên tiếp ba tiếng nổ lớn, Sở Vân Thăng hoảng sợ, không dám quay đầu liếc nhìn.
Khối băng lớn văng ra tung tóe, vỡ thành vô số mảnh vụn, lực vô cùng mạnh, quái vật hỏa diễm ở giữa, giống như một con nhím.
Quái vật kêu một tiếng thảm thiết.
Sở Vân Thăng chưa bao giờ nhìn thấy quái vật hỏa diễm kêu thảm thiết như vậy, trong lòng run rẩy, nó bị thương rồi, nó bị thương rồi.
Lúc hắn ra nguyên phù công kích giai đoạn ba lần đầu tiên, là lúc cảnh giới thấp nhất một nguyên thiên, cho nên uy lực nguyên phù xuất ra, không quá 1/5, bây giờ dựa vào cảnh giới hai nguyên thiên, cũng chỉ có thể xuất ra một nửa uy lực mà thôi.
Dưới công kích của băng phù, có thể làm thương quái vật hỏa diễm, điều mà Sở Vân Thăng ngạc nhiên, là hắn chỉ dự định dùng băng phù ngăn cản sự truy đuổi của quái vật mà thôi.
Hắn đang suy nghĩ có nên dùng thêm một thanh băng phù nữa không, nhìn thấy quái vật gỡ không ra những mảnh băng nhỏ, tức giận bay đến chỗ hắn.
Sở Vân Thăng " ÓA" một tiếng, thì ra nó chỉ bị thương nhẹ, quái vật hỏa diễm này quá mạnh.
Lúc này hắn đâu dám nghĩ đến chuyện giết chết nó, vội vàng chạy, càng xa càng tốt.
Sở Vân Thăng không dám quay đầu, lúc tiến vào mê cung xương mù, đó cũng là lúc quái vật hỏa diễm tiến gần chỗ hắn, làm cho hắn có cảm giái toàn thân như bị lửa hòa tan, hắn không do dự tháo chiếc mũ giáp đội trên đầu, đã bị lửa thiêu cháy.
Hắn chạy vòng quanh mê cung, cảnh sắc trước mắt biến hóa rất nhanh, Sở Vân Thăng có chút hoa mắt chóng mặt, sau hơn 10 lần, mới yên tâm, quái vật hỏa diễm đã bị bỏ rơi.
Tìm một căn phòng bí mật, Sở Vân Thăng nằm xuống, thở hổn hển, thực sự là quá liều mạng.
Bây giờ Sở Vân Thăng vẫn cảm nhận được nhịp đập của trái tim, chiến giáp nóng bỏng, thuốc hương đắt bên trên cũng bị cháy, nếu không có Lục giáp phù, toàn thân hình hắn sớm đã thiêu cháy thành tro rồi.
Nhưng Lục giáp phù đã tàn phá thành từng mảnh nhỏ, Sở Vân Thăng vội vàng bổ sung nguyên khí, lục chế một lục giáp nguyên phù giai đoạn hai mới, đáng trách bản thân xem không hiểu quy tắc lục chế Lục giáp nguyên phù giai đoạn ba, nếu không cũng không thảm hại như thế này.
Hắn nghĩ có lẽ bản thân quá mệt mỏi vì chạy trốn, quả thực không tìm một cơ hội , nghiên cứu một chút kí tự trong sách cổ, thời gian này, hắn đã bỏ quên. Lúc này rất nguy hiểm, điều duy nhất hắn có thể dựa vào bây giờ chính là quyển sách cổ này, hắn mơ mơ hồ hồ xem hiểu không quá 400 kí tự, quả thực có chút phí của trời.