Người thanh niên trẻ nhìn thấy chỉ còn lại 3 người, có chút kinh hoàng, vội vàng nói to: " Người này giết hết người của chúng ta rồi, năng lực thể năng nhất định luyện đến độ cực hạn rồi, chúng ta chỉ còn lại 3 người, không tin giết không được hắn ."
Hắn biết nguyên khí trong người Sở Vân Thăng cực kì thầm hậu, vừa rồi tiêu hao không đến một nửa công lực, tiếp tục giết thêm ba người nữa, tuyệt đối không phải là khó.
Ba người tấn công tới, trong chớp mắt Sở Vân Thăng đã giết chết một người thanh niên, không thèm nhìn hai người kia công kích, toàn bộ dùng chiến giáp để đỡ.
Năng lực phòng hộ củaHoả Năng chiến sĩ không được mạnh, Sở Vân Thăng dùng sức, dùng thanh Thiên Ích kiếm đâm vào ngực hắn, người thanh niên kinh ngạc nhìn thanh kiếm đâm thẳng vào ngực mình, từ từ chết.
Còn hai người kia, nhìn thấy đại ca chết, cú công kịch lại không phát huy tác dụng, có ý định rút lui, Sở Vân Thăng chưa kịp rút Thiên Ích Kiếm về, hai người kia đã lui nhanh về phía sau.
Chiến giáp của Sở Vân Thăng thực sự đã bị rách một đoạn dài, bây giờ nó không như ngày trước, không thể kiểm tra vết rách, cú công kích của hai người vừa rồi, đã bắt đầu chạm vào Lục Giáp Phù bên trong, làm Sở Vân Thăng chảy máu.
Lúc này ý đồ của Sở Vân Thăng là muốn lợi dụng lúc hai người kia rút lui, nhanh chóng, đâm từ phía sau lưng, như thế là dễ dàng ra tay nhất, cũng không bị hai người kia công kích trả lại.
Sở Vân Thăng đuổi theo, chém một nhát vào một người, lúc chém vào người đó, thì có vấn đề xảy ra, giác tỉnh của người này rất kì lạ, hình như là hai loại băng và hoả, giống như năng lực của Kim Cương Thú mà Quân Phương nói, năng lực phòng hộ mạnh một cách kì lạ, Sở Vân Thăng dốc hết sức lực công kích hai lần, cũng chỉ chảy máu, không chết.
Trong lòng Sở Vân Thăng sợ hãi, dồn hết nguyên khí vào thanh Thiên Ích kiến, chém liên tiếp ba phát, phát thứ nhất chém đứt tay đối phương, người đó cầu xin tha mạng, hai mắt Sở Vân Thăng đỏ ửng, lúc đó không dừng lại, chém liên tiếp, cuối cùng người đó mới chết hoàn toàn.
Chiến sĩ năng có lượng băng Diêu Tường đã bị trọng thương, Sở Vân Thăng đi qua đống thi thể, ra ám hiệu cho hắn, bảo hắn đi xuống lầu từ cửa sau, trước mặt Sở Vân Thăng vẫn còn một người, đối với sự sợ hãi của người này, Sở Vân Thăng trong lòng sớm không còn đồng tình gì nữa.
Lúc đến cửa cầu thang, đưa mắt lướt qua nhìn một lượt những giáp sĩ Giác tỉnh có năng lực rất cổ quái đang nằm ở dưới sàn nhà, trong lòng Sở Vân Thăng rung động, từ trước đến giờ, hắn đều dùng Nhiếp Nguyên Phù để lấy nguyên khí của quái vật, chưa bao giờ nghĩ qua năng lượng của những chiến sĩ Giác tỉnh này có thể chế tạo ra Nhiếp Nguyên Phù không. Theo giải thích của giáo sư Tôn hôm nọ, Sở Vân Thăng cảm thấy năng lượng của chiến sĩ Giác tỉnh giống nguyên khí trong sánh cổ nói, vừa rồi năng lực của người đó rất giống nguyên khí trong sách cổ nói.
Sở Vân Thăng lập tức lấy Nhiếp Nguyên Phù ra, thực hiện ȶᏂασ tác quen thuộc là bắn Nhiếp Nguyên Phù, quả nhiên Nhiếp Nguyên Phù từ từ phát sáng, ám hiệu hoa văn trên Nhiếp Nguyên Phù dần dần xuất hiện. Sở Vân Thăng rất ngạc nhiên, quả nhiên Nguyên Phù có thể hút nguyên khí trên cơ thể loài người, Kim năng năng lực của những người này cũng tương đối ít.
Nếu Kim Năng của những người này có thể bị Nhiếp Nguyên Phù hấp thụ, Sở Vân Thăng đoán những chiến sĩ có năng lực băng khác nhất định cũng có thể, bốn chiến sĩ giác tỉnh bị hắn giết, nguyên khí đã bị Nhiếp Nguyên Phù hấp thụ đầy hai thanh, trong đó năng lượng của một người thanh niên trẻ là có thêm tứ mai hỏa diễm văn!
Sở Vân Thăng trong lòng thầm nghĩ, năng lượng của loài người giác tỉnh chết đi cũng có thể hấp thụ, Nhiếp Nguyên Phù không phải trở thành loại hấp tinh***?
Đáng tiếc, Nhiếp Nguyên Phù ở tầng thứ hai không thể hấp thụ nguyên khí của động vật sống, nếu không đã trở thành " Hấp tinh ***!
Nhưng có chức năng này của Nhiếp Nguyên Phù rồi, mặc kệ là động vật chiến đầu kì lạ, hay chiến sĩ Giác tỉnh khác, bản thân có thể càng chiến đấu càng mạnh, không sợ tiêu hao nguyên khí.
Sở Vân Thăng thu lại Nhiếp Nguyên Phù, thi thể của ba chiến sĩ giác đấu ở dưới lầu kia, tạm thời cũng không thể xuống kịp đề lấy năng lượng cho Nhiếp Nguyên Phù, thân hình nhanh nhẹn, từ của lên cầu thang nhảy xuống.
Vùa xuống đến khu vực nghỉ ngơi của khu vui chơi ở lầu ba, nghe thấy một âm thanh run run đang nói: " Đừng giết chúng tôi, ngươi muốn cái gì chúng tôi cũng đưa cho ngươi."
Lúc đó Sở Vân Thăng nhìn thấy Diêu Phi đi xuống lầu ba rồi, mấy người chuẩn bị chạy trốn đang ở trên mặt đất.
Diêu Phi nói với Sở Vân Thăng: "Đều là loài người không có Giác tỉnh, một người cũng không thể chạy được, toàn bộ ở đây rồi.
Ngoài 4-5 người này, bên cạnh còn có 7-8 người phụ nữ trẻ đang bị chói bằng một sợ dây, Sở Vân Thăng nghĩ thầm, những người này chuẩn bị bị ăn tươi rồi.
Người vừa rồi nói chuyện, râu ria xồm xàm, có thể lâu rồi chưa cạo, nhìn thấy những người trên lầu bị Sở Vân Thăng và Diêu Phi giết chết, vội vàng co người cầu xin: "Đừng giết chúng tôi, chúng tôi chỉ là những người phổ thông thôi, không phải là người trong giang hồ võ công cao cường gì đó". Vừa nói vừa đẩy chiếc hộp trước mặt, nói, tiếp tục nói: " Đầy là toàn bộ thực phẩm, nếu các người muốn, thì lấy hết đi, chỉ cần các người không giết chúng tôi, chúng tôi vẫn con ruợu, tôi sẽ tìm cho các người."
Hăn cũng không quan tâm Sở Vân Thăng đồng ý hay không đồng ý, miệng lẩm bẩm, đi tìm: " Tôi còn nhớ là cất ở đây mà...."
Hai tay hắn đập vỡ cách cửa tủ, không tìm thấy, hắn luôn nghĩ rượu chính là thứ cứu tánh mạng của hắn.
Sở Vân Thăng cúi đầu nhìn những thứ trong tủ, liên tưởng đến chuyện người ăn người, bỗng nhiên có cảm giác buốn nôn, nếu không phải hắn nhìn thấy thi thể quen rồi, sợ rằng sớm đã nôn ra rồi.
Hồ Tử vẫn đi tìm rượu, vô tình đá một phát vào người phụ nữ phía trước, rồi từ phía sau lấy ra một chai rượu nhìn không rõ nhãn hiệu, vui mừng cầm chai rượu lên, nói: " Tìm được rồi, tìm được rồi."
Nhìn thấy sắc mặt của Sở Vân Thăng nhìn chằm chằm vào đống thịt trắng, hình như đang nghĩ đến cái gì đó, đi tới, liếc qua đống thịt trong tủ nói: " Đại ca, đây không phải là thịt người, thật đó, không tin tôi ăn cho đại ca xem. Bên ngoài tương truyền chúng tôi ăn thịt người, đó là lời đồn mà giàng hồ cố ý đồn đại, đó là chỉ muốn nơi này được yên tĩnh, đại ca nhìn bên ngoài có treo thi thể, đó là động vật ngoài hình tinh ăn dở còn sót lại, bọn họ treo ở đó chỉ để hù doạ người thôi."
Sở Vân Thăng cau mày nói: " Không phải là thịt người, là cái gì?"
Hồ Tử vội vạng trả lời: " Ai dám ăn thịt người chứ, chúng tôi không phải là có vấn đề. Đây đều là động vật kì lạ trên cây, là người trong giang hồ đem đến, một con chúng tôi ăn mấy ngày mới hết, quái vật kì là này là động vật duy nhất mà chúng tôi phát hiện ra ăn mà không chết."
Mấy người khác đồng thanh nói đến thịt của động vật kì quái.
Tên râu ria sợ bọn người của Sở Vân Thăng không tin, chỉ vào người con gái kia, nói: " Đại ca, chỉ cần mọi người tha cho chúng tôi, những người phụ nữ kia là đại ca Giang bắt về, nhìn thấy thuận mắt, giữ lại mấy ngày để mua vui, nếu không thuận mắt, thì đem ra làm mồi câu quái vật ."
Đây là lần đầu tiên Sở Vân Thăng nghe thấy lấy người đem ra để câu quái vật, hơn nữa hình như là quái vật mà hắn chưa gặp qua bao giờ.
Hồ Tử đặt chai rượu trước mặt Sở Vân Thăng, dịu dàng nói: " Nếu mấy người phụ nữ đó không nghe lời, hoặc đại ca Giang chơi chán rồi, thì bị cởi hết quần áo, để cho bác sĩ Đinh mổ bụng rồi đặt thuốc nổ vào trong, sau đó treo lên trên cây, lúc đó một người cũng không thể sống, người nào kháng cự càng mạnh mẽ, càng thu hút bọn Trùng Tử ăn thịt, thuốc nổ bị chính là một loại năng lương kì lạ cao thủ của đại ca Giang, chỉ cần Trùng Tử ăn thịt ăn người mang thuốc nổ trong người, thuốc nổ sẽ tự động lập tức phát huy tác dụng, nhân lúc Trùng Tử ăn thịt đang trong quá trình nửa sống nữa chết, đại ca Giang cho người đến công kích, sau khi giết chết đem về làm thực phẩm.
Vừa nói, Hồ Tử kéo theo một người con trai trắng hồng, chỉ vào một góc căn phòng, nói: " Đây là bác sĩ Đinh, máy trị liệu bên đó là bác sĩ Giáng lấy từ bệnh viện, chuyên môn dùng để lắp đặt năng lượng đạn. Chế tạo đa͙σ đạn do tôi và hai người ngoài phụ trách."
Nói đến đây, ánh mắt của hắn loé ra một tia sáng, chỉ vào mấy người phụ nữ bên kia nói: "Đại ca, hay tha cho chúng tôi, chúng tôi có thể giúp đại ca chế tạo đạn, đại ca Giang đã tìm được rất nhiều nguyên liệu, đại ca có thể tiếp tục dùng, những người phụ nữ kia, mọi người có thể chơi đùa, không muốn chơi nữa, thì đem bọn họ ra làm mồi cho Trùng Tử ăn thịt, chỉ cần chia cho chúng tôi một ít thịt, đói không chết là được rồi."