Nỗi kinh hoàng không chấm dứt, những khoảnh khắc sau đó lại càng khiến cho đầu óc Sở Vân Thăng trở nên tê dại. Ba tay súng tự động liên tục nã đạn vào con quái vật, chiếc kính viễn vọng tám lần quang học của Sở Vân Thăng chỉ có thể thấy được tia sáng đỏ mờ mờ trên mình con quái vật chống lại những luồng đạn của đám lính, chỉ có một số ít những viên đạn trúng được vào chân nó. Dường như sự đau đớn đã chọc giận con quái thú, nó thét lên những âm thanh rất chói tai, bất chấp những làn đạn dày đặc, tiến gần về phía quân lính, giống như “nhãn tiền nhất hoảng” trong truyền thuyết vậy!
Đợi cho nó di chuyển xong, Sở Vân Thăng mới phát hiện dưới móng vuốt của con quái vật có một thi thể không rõ hình người đã bị cắt làm ba đoạn, những nội tạng màu hồng bạch chảy ra từ trong chiếc Audi. Sở Vân Thăng cảm thấy dạ dày co thắt liên hồi, chỉ muốn há hốc miệng nôn thốc nôn tháo!
Nhưng cảnh tượng đẫm máu khiến cho những thức ăn bị ứa đến yết hầu rồi lại bị nuốt xuống. Trên hai cái gọng kìm của con quái vật kẹp chắt lấy tên lính không kịp chạy trốn, phì phì, con quái vật kẹp hai con người còn sống nhăn răng ra thành hai đoạn, rơi trên mặt đất.
Trong đó còn một tên lính vẫn chưa tắt thở, bám chặt hai tay trên mặt đất, kéo lê một nửa thân hình bị đứt đoạn làm cho đám ruột cũng bị kéo hết ra ngoài, cố sống cố chết lê về phía quân đội. Con quái vật dùng móng vuốt sắc nhọn của nó xuyên vào lưng, ghim chặt hắn trên mặt đất, dường như trở thành con mồi bị đùa giỡn dưới chân nó!
Con quái vật ngầng đầu lên kêu to đắc ý!
Điên, điên rồi! Đây là trần gian hay là địa ngục? Lẽ nào đây chính là thứ “ Nhân gian hung hung” mà sách cổ viết đó sao? Thật là quá tàn độc, hệt như địa ngục trần gian vậy!
Điều khiến cho Sở Vân Thiên thấy đáng sợ hơn cả là sau khi giết chết hai tên lính đó, con quái vật không thèm đuổi theo tên còn lại đã nhanh nhẹn trèo lên chiếc xe quân đội mà lại ngắm đến khu lầu của hắn!
Trời ạ, mày nhìn ngắm khu nhà của tao làm gì chứ, Sở Vân Thăng nghĩ, phía bên đó chẳng phải là còn một tên lính vừa mới chọc tức mày đấy sao?
Sở Vân Thăng vội vã nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo lông màu trắng đang cố hết sức trèo lên trên khung cửa sổ dưới lầu. Tiềm năng sống của con người trong những bước đường cùng quả nhiên lớn không gì sánh bằng. Tầng dưới cũng học theo cách khoá cửa sổ của Sở Vân Thăng nên từ lâu đã dùng một mảnh thép dài, hẹp cài chặt tất cả các cửa sổ ban công, kết quả ngược lại lại làm cho người phụ nữ đó dưới sự thôi thúc của tiềm năng đã trèo lên được đến tầng hai một cách thuận lợi.
Phòng của Sở Vân Thăng ở tầng 6, mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng hắn chắc chắn người phụ nữ đó có cả quyết tâm leo lên đến tầng 12!
Sở Vân Thăng luống cuống, hắn nhận ra rằng con quái thú đã coi người phụ nữ đó là món đồ chơi tiếp theo mà nó cần phải giành được. Một kẻ thường xuyên xem thế giới động vật của chú Triệu như hắn cũng có thể hiểu rằng, một khi động vật đã chiếm ưu thế, chúng tuyệt nhiên sẽ không buông tha con mồi của mình!
Nếu như con quái vật chết tiệt này trèo theo lối của người phụ nữ, chẳng may trèo đến tầng 6 rồi chui vào trong… Hắn quả thực không dám nghĩ tiếp nữa. Mặc dù toà nhà mà hắn ở có 12 tầng, bất kể con quái vật chết tiệt đó chui vào tầng nào thì dựa vào cái khả năng ăn mòn biến thái đó của nó, thì việc vào được phòng của hắn cũng là điều vô cùng đơn giản.
Trong lúc Sở Vân Thăng đang vận động hết từng tế bào thần kinh của hắn thì bên ngoài con quái vật đã đang chậm rãi đi tới chân toà nhà và từ từ leo lên. Cách mà nó trèo cũng rất đơn giản, nó dùng bốn chân sắc bén cắm chặt vào tường, sau đó bò lên một cách vững vàng chắc chắn.
Sở Vân Thăng đoán mọi người trong toà nhà đều sợ đến chết giấc, bao gồm cả chuyên gia ở tầng trên.
Cả thế giới đột nhiên yên tĩnh trở lại, người phụ nữ cố chấp trèo lên đã không còn nghĩ đến chuyện kêu cứu nữa rồi, con quái vật chỉ còn cách cô ta một mét, Sở Vân Thăng tin chắc chỉ cần con quái vật dốc sức một cái thì có thể dùng cái kìm của nó kẹp chặt lấy người phụ nữ hết sức nhẹ nhàng! Có lẽ cái chết với cô ta là không thể tránh khỏi!
Quả nhiên con quái vật giương cái kìm ra, cho thấy nó đã không còn kiên nhẫn nữa, muốn nhanh chóng kết thúc trò vờn mồi vô vị này. Tuy nhiên chính vào giờ phút ấy, cuốn sách cổ nằm im lìm một góc bấy giờ đột nhiên phát ra luồng hào quang bảy màu chói loá, khai thông thần thức tư duy thứ tư của Sở Vân Thăng. Trong nháy mắt hắn liền cảm nhận được một sức mạnh vô biên, bao trùm cả trời đất, cũng trong khoảnh khắc ấy, tựa hồ làm cho nguyên khí của cả không gian bắt đầu run rẩy!
Con quái vật vừa giương gọng kìm của mình lên nhưng dường như cũng cảm nhận được sức mạnh cực lớn đó, liền phát ra một tiếng kêu hoàn toàn không giống với tiếng gầm đắc ý khi nãy, mà dường như là một tiếng kêu bi thương, thậm chí còn có cả chút sợ hãi!
Sau đó, trong lúc Sở Vân Thăng còn đang há hốc mồm kinh ngạc, nó liền nhảy phốc từ trên lầu xuống, bỏ trốn với một tốc độ còn nhanh hơn cả lúc vồ bắt tên lính khi nãy. Chỉ trong thời gian vài giây đồng hồ, con quái vật liền rút lui vào đêm tối vô tận, biệt tăm biệt tích!
Sở Vân Thăng kinh ngạc, nghi ngờ không chắc chắn, liền nhấc cuốn sách cổ đã trở lại trạng thái bình thường lên, trong lòng đầy băn khoăn suy nghĩ. Cuốn sách mà tổ tiên để lại cho mình quả là bảo bối, một bảo bối như vậy mà ở nhà hắn hàng trăm năm nay chỉ để kê chân giường, thật là châm biếm!
Người phụ nữ đó được cứu thoát, nhưng khi đã trèo được đến tầng ba, trong nháy mắt nguy hiểm lại tan biến khiến cho cô ta không dám nhúc nhích. Tuy cô ta không biết tại sao con quái vật bỗng nhiên lại hoảng sợ bỏ chạy đúng vào giờ khắc quyết định, nhưng cô ta cũng không có thời gian mà nghĩ đến chuyện đó nữa. Với sự giúp đỡ của những người hàng xóm tốt bụng ở tầng ba, người phụ nữ như trở về từ cõi chết ấy cuối cùng cũng chui vào được căn phòng ở tầng ba, trong phòng vang lên những tiếng khóc nức nở.
Sở Vân Thăng đóng chặt tấm thép lại. Bấy giờ sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Khi nãy quả thật là quá nguy hiểm và khủng khiếp. Nếu như không phải nhờ có cuốn sách cổ kịp thời phát sáng một lần nữa thì không những người phụ nữ kia mất mạng dưới móng vuốt của con quái vật mà cả cái toà nhà này bao gồm cả hắn có lẽ cũng đã gặp nguy hiểm, nên hắn vội vã ôm chặt cuốn sách cổ vào lòng, hạ quyết tâm từ giờ trở đi kể cả lúc đi vệ sinh cũng không rời cuốn sách nửa bước.
Nghe vị chuyên gia ở lầu trên nói, trong toà nhà này còn có người sợ đến mức vãi tè ra quần, đương nhiên tuyệt đối không phải là ông ta, còn người phụ nữ kia nghe nói là con gái của một phú thương ở đối diện, đi hẹn hò với bạn trai ở bên quân đội, hai người ra ngoài đi dạo, thay đổi không khí, lúc trở về thì bị con quái vật tấn công, người con trai chết ngay tại chỗ còn cô gái thì bị sợ đến suýt phát điên.
Sau khi sự việc xảy ra, cả ŧıểυ khu này lẫn các con phố đều yên tĩnh hơn rất nhiều. Sau đó có rất nhiều chuyên gia đến mang chiếc Audi màu trắng bị phá huỷ cùng với đám chất lỏng do con quái vật tiết ra đó đi, cả con đường được tăng cường thêm một chiếc xe tăng và một chiếc xe bọc thép đi tuần khiến cho Sở Vân Thăng phải cảm thán khi chứng kiến khả năng hùng hậu của khu phố người giàu.
Mấy ngày sau đó không diễn ra như những gì Sở Vân Thăng lo lắng. Hắn lo lắng rằng hoàng loạt những quái thú sẽ xuất hiện từ bốn phương tám hướng giống như một cơn ác mộng. Nhưng loài quái vật đó không bao giờ xuất hiện nữa. Nhưng nghe chuyên gia ở tầnh trên nói, những nơi khác cũng đã xuất hiện quái vật. Quân đội đã phải dùng đến súng mấy và hi sinh mười mấy mạng người mới tiêu diệt được con quái vật.
Sở Vân Thăng trong lòng vô cùng hoảng sợ, một cảm giác bất lực không ngừng thiêu đốt hắn. Nếu không phải là nhờ có sự cuốn sách cổ thì hắn không biết là mình liệu có phát điên lên không nữa.
Tu luyện! Tu luyện một cách điên cuồng! Nhất định phải làm ra Nguyên phù Vật nạp, sau đó chế tạo tiếp Nguyên phù Lục giáp, Nguyên phù Ngự kim…
Sở Vân Thăng khắc khổ bất kể ngày đêm để tu luyện, đương nhiên bây giờ vẫn chưa có mặt trời, nên dù cho tính thế nào thì cũng vẫn là không có ngày không có đêm.
Sở Vân Thăng dùng tám ngày để khôi phục lại nguyên khí dự trữ. Với sự chuẩn bị đầy đủ, cuối cùng hắn cũng chế tạo thành công Nguyên phù Vật nạp cấp hai. Khi phù hiệu đại biểu cho Vật nạp trên Nguyên phù được hoàn thành, trong bản thể bỗng phát ra bắn ra một kiểu chữ màu vàng sáng chói loá, sau đó lại lập tức thu hồi lại. Tấm Nguyên phù rực rỡ đầy sức sống lơ lửng trên không trung, khiến cho Sở Vân Thăng kích động đến mức dường như muốn hét ầm lên. Hắn đã phải tốn mất thời gian gần 30 ngày mới chế tác thành công được.
Quá trình dùng Nguyên phù để thu nạp đồ vật cũng rất kỳ diệu. Sở Vân Thăng thực hiện khẩu quyết, dùng ngón tay làm kiếm khống chế sự chuyển động của Nguyên phù, Nguyên phù liền phát ra ánh sáng màu vàng, quét hết lượt tất cả các đồ đạc trong phòng, chỉ cần là những thứ không bị cố định lại một chỗ mà bị ánh sáng chiếu tới đều bay lên, sau đó theo sự ȶᏂασ tác của Sở Vân Thăng, chúng thu nhỏ lại theo ánh sáng và bay về phía Nguyên phù một cách kỳ diệu, cho đến khi bị hút vào trong bản thể Nguyên phù, biến thành từng ký hiệu kỳ quái xuất hiện trên mặt Nguyên phù.
Đợi cho tất cả những vật cần thu lại đều đã được thu vào xong, Sở Vân Thăng liền đổi khẩu quyết, tấm phù đang lơ lửng trên không trung liền chiếu về phía cánh tay của hắn như một tia sáng, sau đó bị dán chặt vào đó bằng cách phong ấn. Như vậy là cả quá trình đã được hoàn thành.
Qua thần thức thế giới tư duy thứ tư, theo cánh tay mình, đương nhiên hắn cũng có thể cảm nhận được sức sống của Nguyên phù, xuyên thấu qua phù phong, cũng rất thuận tiện để cảm nhận được tất cả những đồ vật bị thu nạp vào trong. Cái cảm giác mới mẻ và kỳ diệu đó làm cho Sở Vân Thăng hưng phấn suốt một thời gian dài.
Đáng tiếc là sự hưng phấn đó không kéo dài được bao lâu, chỉ mấy ngày sau, tiếng súng vang rền ở đầu đường lại khiến hắn bắt đầu lo lắng