Từ sau ngày "đính hôn" đó, đứa con cả nhà lão Dư dường như đã vượt qua mười lăm năm áp lực đè nặng lên mình để nghênh đón thời khắc rực rỡ nhất trong cuộc đời hắn, xuyên qua tầng mây u ám dầy đặc ngày trước, hắn dường như thấy được tia sáng của hy vọng.
Hắn vẫn như cũ ra sức làm việc, không biết mệt mỏi, chỉ là thời điểm khi cô bé gọi là Đông Nhi kia đến gặp hắn, hắn mới lộ ra dáng tươi cười từ tận đáy lòng, giống như là gặp được tương lai vậy.
Hắn muốn dùng bả vai cùng chính đôi tay mình, sáng tạo ra một tương lai tươi đẹp tốt lành.
Thỉnh thoảng, ngay trước khi hắc ám bao phủ đại địa, hắn sẽ mang theo Đông Nhi leo lên nóc phòng bí đỏ, cùng Sở Vân Thăng ngồi cùng một chỗ, không nói lời nào, chỉ nhìn ánh sáng nhạt như ẩn như hiện đang lan ra ở phương xa, tại trong gió nhẹ, híp đôi mắt sáng ngời của hắn, mặc cho tóc đen lộn xộn tung bay, khẽ cười... Đứa thứ hai nhà lão Phương thương thế cũng hoàn toàn khỏi hẳn, hắn là một người Giác Tỉnh Hỏa năng, Sở Vân Thăng không cần nhìn, cách rất xa liền có thể cảm giác được nguyên khí dao động trên người hắn, nhưng hắn chưa bao giờ nguyện ý cùng Sở Vân Thăng trao đổi cái gì, thậm chí, cực kỳ kiêng kị, trong ánh mắt tràn đầy cảnh giác cùng bất an.
Sở Vân Thăng biết rõ nguyên nhân đến từ trang giấy đẫm máu kia, tuy rằng những thứ ghi bên trên, đối với Sở Vân Thăng mà nói có trăm ngàn lỗ hổng, nhưng với hắn mà nói, đó chính là thứ hắn phải dùng tính mạng để đổi trở về, phía trên ký thác lấy hy vọng của người cả thôn.
Từ sau khí thương thế của hắn tốt lên, liền triệu tập một đám hài tử, bắt đầu dựa theo nội dung trên trang giấy cùng tất cả tri thức mà hắn biết, dạy dỗ bọn trẻ không ngừng luyện tập, hy vọng có thể tạo một hai đứa bé thức tỉnh.
Mà đứa bé thức tỉnh duy nhất trong thôn, chính là đứa thứ hai nhà lão Dương, gia đình đã đính hôn cùng nhà lão Dư, đã bái lão nhị (đứa con thứ hai) Phương gia làm thầy. Suốt ngày bị lão nhị Phương gia bắt tu luyện, một khắc không đình chỉ, bất quá hắn cũng không phải làm việc gì khác, trong thôn cũng sẽ chủ động phân một phần cho hắn, hơn nữa còn là phần lớn nhất.
Cao thôn trưởng tuy rằng không thích lão nhị Phương gia, chủ yếu là bởi ŧıểυ tử này rất có thể đem tai họa đến cho thôn, nhưng đối với việc trong thôn lại có thể sinh ra một hai người Giác Tỉnh, mặc kệ từ góc độ nào mà nói, Cao thôn trưởng đều là cầu còn không được.
Đứa cả nhà lão Dư cũng muốn đi học, nhưng gia cảnh nhà lão Dư thật sự quá kém, hắn phải dốc sức liều mạng mà làm việc để kiếm được một suất trong thôn, từ giờ trở đi không ngừng tích lũy, đuổi kịp mọi người. Bởi vậy, hắn bắt đầu học thay thế phụ thân, một mình làm chủ, để cho tam đệ cùng tứ muội dừng hỗ trợ lại, đi theo học tập lão nhị Phương gia, đôi khi, hắn thậm chí sùng bái mà cho rằng, nếu tam đệ hoặc tứ muội có thể thức tỉnh, thật là tốt biết bao!
Sở Vân Thăng không có can thiệp vào nhất cử nhất động của thôn, nɠɵạı trừ tu luyện, chính là tìm kiếm phương pháp đưa mạng nguyên vào, thẳng đến một ngày, trong đêm, hắn từ tu luyện buồn tẻ ngừng lại, chợt có một tia dự cảm, chính mình khả năng trong ngắn hạn không cách nào tìm được biện pháp này. Trong lòng có chút bất đắc dĩ, đi ra khỏi căn phòng bí đỏ, đi dạo dọc theo con đường nhỏ được tạo ra bên trong những thân cây dọc ngang trên mặt đất, cực kỳ khó có được cảm thụ một đêm yên tĩnh như này.
"Hây..., ya ya!"
Theo thời gian, hắn dần đi xa, trong mơ hồ nghe được một thanh âm giống như đang cố gắng ȶᏂασ luyện cái gì đó.
Sở Vân Thăng thân ảnh khẽ đông, chợt xông vào trong rừng dây rợ lằng nhằng, không đến một lát, liền nhanh chóng tới gần nơi phát ra âm thanh, một địa phương lập lòe ánh lửa.
"Nguyên lai là hắn." Sở Vân Thăng khẽ nở nụ cười.
Bên dưới bó đuốc nho nhỏ, thân ảnh nhỏ yếu của lão đại (con cả) Dư gia đang tỉ mỉ, cẩn thận rèn luyện các động tác cùng khẩu lệnh học được từ đệ đệ, muội muội, vụng trộm, khắc khổ mà luyện tập.
Sở Vân Thăng không làm kinh động hắn, ẩn tại trong bóng tôi, lặng yên chăm chú nhìn mỗi động tác của lão đại Dư gia.
Hắn còn nhớ rõ, bên trong bản thảo mà hắn giao cho Edgar, từng đem cảnh giới tu luyện không rõ ràng của các Giác Tỉnh giả bất đồng quy về Nhất Nguyên, Nhị Nguyên.
Bởi vì tuy rằng bọn họ không thể cũng giống như mình tu luyện thiên địa nguyên khí tinh khiết, nhưng các loại thuộc tính năng lượng cũng có cải biến đối với thân thể họ, từ phương diện khác mà nói, cũng là đồng dạng.
So sánh với cảnh giới Nhất Nguyên Thiên của Sở Vân Thăng, chính là quá trình xây dựng một trữ nguyên thể hoàn chỉnh, vào lúc đạt tới đỉnh phong để đột phá cảnh giới Nhị Nguyên Thiên, trữ nguyên thể đồng thời phát sinh chất biến, trở thành dung nguyên thể. Quá trình này cùng với các Giác Tỉnh giả khác là cùng loại, bọn hắn cũng là một quá trình chất biến đi từ "trữ năng thể" đến "dung năng thể", đương nhiên hai cái danh từ này trên sách cổ không có, người khác cũng không biết là hắn tùy ý gọi như vậy chỉ để thuận tiện xưng hô mà thôi.
Chỗ bất đồng chính là, trạng thái của Sở Vân Thăng, bất kể là "trữ nguyên thể" hay "dung nguyên thể", kết cấu của chúng đều siêu ổn định, giúp cho hắn có thể dung nạp cùng vận dụng nguyên khí thiên địa thuần túy. Mà các Giác Tỉnh giả có thuộc tính thì "trữ năng thể" cùng "dung năng thể", chỉ là trạng thái ổn định đơn thuộc tính cơ sở, nên cũng chỉ có thể vận dụng một thuộc tính năng lượng, cho dù là người có thể giác tỉnh hai lần thì tổ hợp của chúng cũng chỉ tạo thành một trạng thái ổn định cơ sở khác mà thôi. Sự khác biệt trong này thuộc về bản chất, cũng cực kỳ nghiêm ngặt.
Ngoài ra, lúc trước Sở Vân Thăng tu luyện cảnh giới Nhất Nguyên Thiên kỳ thật rất đơn giản, chẳng qua là dựa theo hướng dẫn của sách cổ, máy móc lặp đi lặp lại việc phóng thích cùng nạp lại nguyên khí. Hiện giờ hắn một lần nữa nhìn lại mới biết được, điều đó chính là nhằm đánh chắc trụ cột, kiến lập nên trạng thái siêu ổn định, giúp bản thân tựu cao lên một bậc, nếu không phải tư chất của Sở Vân Thăng quá bình thường, cũng sẽ không quá khó khăn.
Nhưng theo cảnh giới tăng lên, hắn và những người khác liền bất đồng, công pháp tu luyện mà sách cổ vạch ra cần hắn không ngừng trùng kích trạng thái siêu ổn định cao hơn, thời điểm này, hệ số độ khó liền tăng vọt rồi.
Bởi vậy, so sánh với cảnh giới Nhất Nguyên Thiên không quá phức tạp của hắn, công pháp tu luyện của các Giác Tỉnh Giả thuộc tính khác, dưới sự tổng kết của hắn cũng không đơn giản như vậy, tổng cộng bị hắn chia làm bảy giai đoạn, từng giai đoạn đều có khác nhau rõ ràng, cần nỗ lực trùng kích.
Mà tờ giấy do lão nhị Phương gia đem về kia, chẳng qua chỉ là một phần nhỏ phía trước của công pháp "nhất nguyên thiên" do hắn tổng kết cho các Giác Tỉnh Giả thuộc tính khác, thậm chí còn bị người khác cố ý thay đổi qua rồi nữa.
Nội dung trang giấy Sở Vân Thăng có xem qua, sơ hở rất nhiều, nhưng hắn cũng không thể không bội phục suy nghĩ của người khác đúng là lợi hại. Vì phối hợp với phần công pháp lúc trước kia của hắn, vậy mà tại thời gian ngắn ngủi không đến hai mươi năm, liền sáng tạo ra các loại động tác thể hình như hắn đang chứng kiến lão đại Dư gia đang làm ở trước mắt đây. Dựa vào các động tác bên ngoài phụ trợ thuộc tính năng lượng bên trong cơ thể nhanh chóng cải tạo thân thể.
Chẳng qua là, trong người của lão đại không có bất kỳ năng lượng nào, cho dù luyện thêm trăm lần vạn lần, với tư cách người khởi xướng chuyện này, hắn chả cảm thấy việc khoa tay múa chân vài cái như vậy có thể phá vỡ không gian chướng bích, để mà có thể thức tỉnh được.
Nhìn qua lão đại kiên nhẫn tập luyện so với hắn còn kiên nhẫn hơn, trong nội tâm Sở Vân Thăng khẽ động, hắn vốn không muốn quản chuyện này, nhưng trên người lão đại, hắn thấy được hình bóng cố chấp mà hắn từng có.
"Ngươi cứ luyện như vây, dù có luyện trăm năm cũng không có khả năng luyện ra được cái gì!" Sở Vân Thăng nhẹ nhàng bước ra vài bước, đột nhiên lên tiếng nói.
Lão đại cũng không ngờ sẽ có người xuất hiện, khẽ lảo đảo vì kinh hãi, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, đợi đến lúc nhìn thấy người đến là Sở Vân Thăng mới trầm mặc mà đứng qua một bên.
"Nghe kỹ, đừng hỏi cái gì, cũng không nên đem chuyện đêm nay nói ra." Sở Vân Thăng lặng yên đứng ở nơi đó, dưới bó đuốc, tóc trắng bay múa, dị thường "thần bí", chậm rãi nói: "Ngươi không có thức tỉnh, luyện những cái này căn bản vô dụng, đợi chút nữa ta sẽ dạy ngươi một bộ thân pháp, mặc dù không có năng lượng hỗ trợ, hiệu quả giảm bớt đi nhiều, nhưng so với những thứ vô dụng này mà nói, không biết có ích gấp bao nhiêu lần."
Lão đại ngẩng đầu, trong mắt lóe ra sự kiên nghị, nặng nề gật đầu, hắn và Sở Vân Thăng tiếp xúc rất nhiều, càng cảm thấy Sở Vân Thăng sâu không lường được.
"Nhìn kỹ." Sở Vân Thăng mở ra hai chân, không cần dùng chút nào nguyên khí, dựa theo thân pháp của cửu chương đồ lục, tận lực mà thả chậm tốc độ, từng động tác đánh ra.
... Sau đêm đó, Sở Vân Thăng cũng không có đi qua địa phương tập luyện đó của lão đại, trên thực tế, lão đại rất thông minh, đó là một loại trầm mặc trí tuệ, Sở Vân Thăng chỉ dạy hắn ba lượng hắn liền có thể học theo được.
Hoặc cũng có thể chính nhờ việc nhiều năm như vậy hăn đã đi theo người lớn học được quá nhiều việc.
Mặc kệ như thế nào, Sở Vân Thăng vẫn đang tìm kiếm phương pháp xử lý đưa mạng nguyên vào cơ thể người, vì vậy bắt đầu nhiều lần ra vào rừng rậm ma cô vân, có đôi khi cả ngày không thấy bóng dáng.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, công tác kiến tạo thôn cũng sắp hoàn thành, hôn sự của lão đại cũng dần đến, mà cảnh giới của Sở Vân Thăng cũng không ngừng mà chậm rãi tăng lên, nhưng hắn thủy chung không tìm thấy biện pháp giải quyết vấn đề mạng nguyên.
Cô bé giống như bà lão, cuối cùng cũng không chịu qua được cái lạnh mùa đông, sinh ra bệnh nặng, trình trạng nguy kịch.
Sở Vân Thăng yên lặng ngồi ở bên cạnh nàng, nắm bàn tay nhỏ bé héo rũ của nàng, hắn có Dũ Thể phù có thể chữa tất cả nɠɵạı thương, nhưng không cứu được loại này, bởi vì mạng nguyên sắp hết mà đưa tới trọng bệnh.
Những ngày này, Sở Vân Thăng kể cho nàng nghe rất nhiều câu chuyện, nói cho nàng biết thế giới ở thời đại Dương Quang, ŧıểυ hài tử có thể đến trường, người lớn có thể đi làm, dối gạt nàng rằng người sau khi chết sẽ trở lại cái thế giới ôn hòa kia, rút cuộc không cần ở chỗ này chịu tội.
Hắn lại đem những món ngon nhất bên trong vật nạp phù cho nàng nếm thử, dùng vải vóc dư thừa từ quần áo làm cho nàng một con búp bê vải... Nhưng hết thảy đều không ngăn được mạng nguyên tiêu tán, từng ngày từng ngày khiến cô bé trở nên héo tàn.
Thẳng đến cuối cùng, khi chỉ có mình nàng cùng Sở Vân Thăng, nàng nói, những ngày này là đoạn thời gian vui sướиɠ nhất của nàng, nàng giống như hy vọng có thể tiếp tục vui vẻ như vậy, lại giống như muốn đi xem thế giới ôn hòa mà Sở Vân Thăng nói cho nàng biết, đén cùng là như thế nào?
Nàng hướng Sở Vân Thăng nói ra một cái thỉnh cầu nhỏ, hy vọng có thể trước khi mình chết, nhìn thấy bộ dáng của mình.
Nàng nói mình chưa từng nhìn qua hình dạng của mình, cũng chưa từng thấy qua tấm gương mà Sở Vân Thăng nói, thầm nghĩ cuối cùng nhìn lại mình một cái.
Sở Vân Thăng do dự thật lâu, sợ nàng sẽ không chịu nổi, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt cầu xin của nàng trở nên mềm lòng, liền để mẹ nàng rửa sạch khuôn mặt cùng mái tóc già nua khô khốc của nàng, mặc thêm vào một bộ quần áo tốt nhất mà Sở Vân Thăng có thể lấy ra được.
Ngày hôm sau, Sở Vân Thăng ngồi trên nóc nhà bí đỏ, nặng nề hút thuốc. Hắn từng cho cô bé một hy vọng, nhưng cái hy vọng này cuối cùng lại tan vơ, mặc dù thời điểm cô bé ra đi, đang nhìn vào chính mình trong gương, khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười mà ly khai đi chăng nữa.
Tại trong nháy mắt mà nàng ra đi đó, Sở Vân Thăng dường như đã minh bạch một tia mạng nguyên chân ý, cùng với nguyên nhân khai chiến năm đó của tiền bối cùng thất đinh chi chủ... Hắn lại bắt đầu nhiều lần đi vào sâu trong rừng rậm, tìm kiếm thực vật hoặc quái vật có thể giúp hắn mau chóng khôi phục mạng nguyên, thường xuyên thật lâu cũng không trở lại tụ cư điểm Bí đỏ, bởi vì hắn biết rõ, đã đến lúc hắn rời đi.
Lần cuối cùng, Sở Vân Thăng đã không định trở về, hắn chuẩn bị đi phía tây, đi phương hướng rừng thực vật, Tinh Sa thành, nhưng thời điểm đi vào rừng, nhớ tới hôm nay hẳn là thời gian lão đại kết hôn. Đối với tụ cư điểm nhìn thấy lần đầu tiên sau khi đi ra cũng như từng có một đoạn thời gian cùng sinh sống, trong mơ hồ hắn vẫn có một ít cảm tình, chỉ có điều cũng không quá mãnh liệt, chẳng qua là nhàn nhạt mà thôi.
Hắn quyết định trở về nhìn qua xem, coi như là cáo biệt a, bên trong tận thế, thường thường nhất biệt tựu chính là tử ly.
Hắn xuyên qua rừng rậm, hướng về phía ruộng bí, nhanh chóng di động.
Nhưng thời điểm hắn trở lại khu Bí đỏ, huyết dịch toàn thân như đọng lại, cả người đứng lặng cực kỳ lâu, gió nhẹ lạnh lẽo nhấc lên góc áo của hắn, thổi tung mái tóc trắng, mang theo mùi máu tanh nồng đậm, thật lâu không tiêu tán.
Hiện ra trong mắt hắn không phải là lễ cưới náo nhiệt, cũng phải không phải tình cảnh bận rộn bình thường, mà là một mảnh tĩnh mịch, thi thể ngổn ngang lộn xộn khắp nơi, liền ŧıểυ hài tử cũng không có buông tha!
Đại hỏa theo dây bí đỏ khô héo không ngừng thiêu đốt, khói đặc cuồn cuộn bốc lên, rít gào chui vào bầu trời đen kịt.
Khóe miệng hắn khẽ động, nhấc chân bước lên mặt đất lạnh như băng chảy đầy huyết dịch.
Vô số cỗ thi thể bị chém ngã, nằm khắp mọi nơi, vô cùng thê thảm, rõ ràng trước khi chết hầu như không có bất kỳ sức phản kháng, có thi thể còn đang che chở cho hài tử trong ngực, phủ đầy mặt đất... Sở Vân Thăng giương mắt nhìn lên, lão nhị Phương gia bị đóng đinh trong phòng bí đỏ mà chết, trong tay hắn còn nắm chặt một mảnh hắc y, hai mắt mở to, là hối hận hay vẫn là cừu hận?
Sở Vân Thăng không biết, hắn không có bi thương, cũng không có thở dài, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy, đã không thể đả kích được hắn nữa rồi.
Khẽ cắn răng, từng lời nói nhẹ nhàng chậm rãi lại đủ để thiên hạ chấn động, phong yên tứ khởi: Diêu Tường, là ngươi làm sao?
Rất nhanh, một thi thể của lão nhân khiến cho hắn đại khái minh bạch sự tình từ đầu đến cuối, hắn nhận ra lão nhân này, thời điểm di chuyển bị lưu lại Đoạn Phong, hôm nay lại xuất hiện ở đây, hiển nhiên là có người đem nàng mang tới, vì vậy mà bị theo dõi, khoảng cách từ nơi đây tới Đoạn Phong dù sao cũng chỉ có hơn một ngày lộ trình!
Lúc mới đầu hắn từng khuyên Cao thôn trưởng cần cân nhắc thận trọng, không thể tưởng được, hôm nay bọn hắn như cũ không tránh khỏi kết cục bị Đao Ổ đồ sát.
Sở Vân Thăng xoay người đi về hướng nhà lão Dư, chỗ đó cũng giống mọi nơi thi thể trải rộng khắp nơi, chỉ có mấy cái bàn gỗ thể hiện nơi đây đang tổ chức một "tiệc cưới" cực kỳ đơn sơ.
Lão Dương đội mũ, bị đao chém thành hai đoạn, thân trên nằm trên mặt bàn, thân dưới nằm trên đất, ruột gan, huyết dịch chảy đầy đất, đứa con thứ hai mà hắn lấy làm tự hào bị người ta trực tiếp bổ ra trên mặt đất.
Đi tiếp về phía trước, là lão Dư, lăn ở dưới mặt bàn, dưới thân che chở đứa con thứ tư được Sở Vân Thăng ôm trở về, đã chết từ lâu.
Nàng là bị đao khí đâm thủng bụng mà chết, vết máu nhuộm hồng cả quần áo mà Sở Vân Thăng đưa cho nàng, cùng với búp bê vải được kế thừa từ tỷ tỷ nàng.
Sở Vân Thăng khẽ run lên, đây là đứa bé đầu tiền hắn nhìn thấy sau khi mở mắt ra, dáng điệu kinh hoảng cùng vẻ tươi cười sau này của nàng đều khắc thật sâu trong lòng hắn, từng cái nhăn mày nhíu mặt đều hết sức rõ ràng.
"Diêu Tường, ngươi biết không, nàng chỉ có tám tuổi! Chỉ có tám tuổi!" Sở Vân Thăng lạnh lùng cười nói, nhẹ nhàng mà ôm lấy Tứ muội, đem nàng đặt trên mặt đất, đem nội tạng rơi ra đưa trở về, sửa sang lại quần áo.
Làm xong hết thảy việc này, hắn không còn muốn nhìn nữa, hắn không nghĩ ra những tên hắc bào nhân kia vì sao ngay cả một đứa bé đều hạ thủ được.
Mặc dù là hắn năm đó ở Hoàng Sơn, đối mặt với ŧıểυ hài tử bị Thần Vực khống chế đến phát cuồng, đều từng do dự.
Chỉ là bởi vì nhổ cỏ tận gốc sao? Chính là như vậy mới trở thành kiêu hùng chó má? Hay là bởi vì nội tâm sợ hãi?
Sở Vân Thăng rút ra Thiên Ích kiếm mới luyện chế, kiếm khí tung hoành, tiêu sát lăng lệ, trong khoảnh khắc, chém ra một cái hố to trên mặt đất.
Hắn đem vô số cỗ thi thể đưa vào trong hố, đây là một cái thói quen của hắn, đánh chết cũng không thay đổi.
Thời điểm khi hắn ôm lấy lão đại, mới phát hiện dưới người hắn có ŧıểυ muội muội sơ sinh, sớm vì hít thở không thông mà chết rồi.
Thời điểm này, "thi thể" lão đại bỗng nhiên nhúc nhích, buồn bực mà hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt.
Phần bụng của hắn trúng một đao, đại khái là nhờ thân pháp Sở Vân Thăng dạy cho hắn nổi lên tác dụng, một đao kia khẽ lệch một chút, cũng không biết bị vật gì chém qua, hai chân đều đứt, ôm muội muội mà té trên mặt đất.
Hắn cố sức nhìn Sở Vân Thăng, lập tức như nhớ ra cái gì, dùng hai tay làm chân, bò trên mặt đất, liều mạng mà di động giữa vô số cỗ thi thể: "em gái... cha... mẹ... tứ muội!"
"Đông Nhi, Đông Nhi? Đông Nhi ngươi ở đâu?" Hắn bò như người điên, lấy tay tìm tòi thi thể, cuối cùng tìm được một nửa thân thể của cô bé.
Miệng hắn không ngừng run rẩy, lúc đóng lúc mở, nước mắt lăn xuống, lại không phát ra được chút xíu thanh âm nào.
Giấc mộng của hắn, chờ đợi, hạnh phúc, tất cả, tất cả đều tan vỡ, bàn tay vận mệnh tàn nhẫn vô tình tại tiệc cưới hạnh phúc nhất của hắn, cướp đi của hắn hết thảy, thân nhân, thê tử cùng tương lai của hắn, lại vô cùng tàn khốc mà lưu lại đơn độc mình hắn!
Đây là bực nào thống khổ, hạng gì tàn khốc!? Coi như là đã đi đến phần cuối của sinh mệnh, thì cũng không cách nào ức chế bi thương.
"Muốn khó liền khóc đi, khóc rồi cũng không đau đớn như vậy." Sở Vân Thăng quay lưng lại, cầm theo lưỡi kiếm sắc lạnh, đìu hiu bước đi, từng đám tóc bạc phấp phới tung bay.
"Lúc trước ta cũng là loại đường cùng này sao?..." Hắn im lặng không nói.
Chốc lát sau, lão đại tê tâm liệt phế kêu lên, xen lẫn tiếng khóc cực kỳ bi thảm, từng trận quanh quẩn trên không, một tiếng kêu đứt ruột!
Gió lạnh đìu hiu, thổi qua mặt đất như đáp lại thê lương của những hồn phách chết thảm.
Chờ hắn khóc đủ, hô mệt, không một tiếng đông, Sở Vân Thăng lạnh như băng nói:
"Lão đại, phía trước ngươi có hai đồ vật, một cái là búp bê vải muội muội ngươi lưu lại, một cái là thanh kiếm gãy ta cho ngươi."
"Nếu như ngươi chọn búp bê vải, ta lập tức tiễn đưa ngươi xuống dưới gặp thân nhân của ngươi, từ nay về sau rời xa cái thế giới lãnh huyết này, chấm dứt hết thảy thống khổ!"
Nếu như ngươi chọn đoạn kiếm, ta sẽ chữa tốt cho ngươi, từ nay về sau chính là đao quang kiếm ảnh, núi thây biển máu, tất cả đau nhức, tất cả thống khổ, đều tự mình ngươi gánh vác!"
"Hai con đường, ngươi chọn đi!"
... Trong ánh mắt Lão đại bốc cháy lên cừu hận vô cùng, như muốn đốt cháy hết thảy thế gian này, sau một hồi, hắn vươn tay tới búp bê vải dính máu kia.
Sở Vân Thăng lạnh lùng khẽ nhấc lên Thiên Ích Kiếm - lúc này, lại thấy hắn cắn răng, đem búp bê vải nhét vào trong ngực, lại khó khăn bò hướng đoạn kiếm, nắm chặt thân kiếm, máu đỏ theo khe hở giữa ngón tay hắn tràn ra.
Một tấm Dũ Thể phù lăng không bay tới.
... Một ngày sau.
Ánh lửa ngút trời hỏa táng cả thôn.
Dưới ánh lửa, hai bóng người một cao một thấp, một già một trẻ mặc áo tơi, lưng đeo trường kiếm, từng bước đi ra.
Một thân ảnh thấp bé trong đó, quay đầu nhìn về phía ánh lửa, khi xoay đầu lại, trên khuôn mặt đã là một sự dứt khoát.
Thanh âm của một cái khác cũng vang lên:
" Lão đại, từ nay về sau, ngươi liền kêu Dư Hàn Vũ, Dư là họ của ngươi, cũng có ý là chỉ còn thừa lại một mạng của ngươi, Hàn Vũ, là nguyên nhân gây ra việc này..."
" Sư phó tên là Sở Vân Thăng, ngày sau ngươi từ từ sẽ biết, ta đối với ngươi không có yêu cầu gì, chỉ có hai điểm."
" Thứ nhất, làm việc không thẹn với lương tâm; thứ hai, có thể có sát ý, không thể có sát tâm, nếu như có cả sát tâm, thì chính nó sẽ hủy diệt ngươi trước tiên."
" Con sâu cái kiến còn muốn sống, đau khổ qua đi, còn phải muốn sống sót, bởi vì còn sống còn rất nhiều chuyện muốn làm."
... Sở Vân Thăng chậm rãi xoay người, nhìn qua đại hỏa ngút trời, lại dường như thấy quá khứ của hắn.
*******
Làm nền đã xong, một màn phía dưới liền muốn bắt đầu. Cầu vé tháng, cầu đề cử! Một tuần mới đã đến, xem như Phiêu Hỏa khẩn cầu a.