đa͙σ bóng dáng kia vừa nói vừa đi đến gần những trang sách đang lượn vòng trước trận tiền, tranh đấu của sách cổ cùng bảy đinh tựa hồ không có chút quan hệ cùng hắn.
Sở Vân Thăng thấy hắn tới gần, tinh thần liền hồi phục lại, nhưng chưa kịp nghĩ đối sách, đã nghe thấy đa͙σ bóng dáng kia chợt mửng rỡ như điên, giống như không thể tưởng tượng được mà kêu to:
"Là thần trữ chiếu thư, là thần trữ chiếu thư!!! Dĩ nhiên là thần trữ chiếu thư, ta không phải đang nằm mơ chứ! Làm sao có thể! Làm sao có thể!? Đây chính là vật trong truyền thuyết a! Có nó, thần vị, thần vị!... Ta, ta, ta..."
Nó liên tiếp dồn dập lặp lại bảy tám lần "ta", sự kích động đã đạt đến tột đỉnh trình độ!
Nhưng mà cái tâm tình cực độ phấn khởi ban đầu không được bao lâu, lập tức biến đổi, phát ra một tiếng gào thét cực độ không cam lòng, chứa đầy phẫn nộ, ghen ghét - "Dựa vào cái gì!? Nó bất quá là một sinh vật dơ bẩn cấp thấp, liền tiến hóa còn không có đầy đủ!"
"Một sinh vật cấp thấp kém cỏi, tại sao có thể kế thừa thần vị, thần quốc của ngươi!? Cái này là thần vị chân chính đó!"
"Không có khả năng, nhất định là đầu óc có vấn đề rồi!"
"Chẳng lẽ ngươi điên rồi sao? Một sinh vật cấp thấp...!"
... đa͙σ bóng dáng kia đối với trang sách đang lượn vòng trước mặt phát tiết cực độ bất mãn cùng đố kị, nó không thể chịu được cái thứ khắc vào trên thần trữ chiếu thư lại chính là hơi thở mạng nguyên của sinh vật cấp thấp trước mắt.
Nó phẫn nộ, ghen ghét, không thể hiểu được, nhưng tuyệt không cam tâm!
"Nếu như thần tôn ngươi đã vẫn lạc, như vậy ai tới kế thừa phần chiếu thư này, liền không phải do ngươi rồi!" Trong cơn giận dữ, nó oán độc mà nhìn về vị trí của Sở Vân Thăng.
Sở Vân Thăng căn bản không có thời gian kịp hiểu cái gì mà chiếu thư với thần trữ, hắn một bên chống cự lấy hấp lực của bảy đinh, một bên còn phải đề phòng bóng dáng không có hảo ý đang tiến gần, hầu như không có bất kỳ dư lực lại đi suy nghĩ, lo lắng chuyện khác.
Tuy rằng không thể nghe rõ đối phương cuối cùng đang nói cái gì, nhưng hắn rõ ràng mà cảm giác được địch ý nồng đậm, hận không thể đem hắn xé nát của đa͙σ bóng dáng kia. Trong nội tâm lập tức trầm xuống, lần nữa thúc giục mạng nguyên, tăng trưởng lực lượng của vòng xoáy hắc khí.
"Vật nhỏ, khó trách ngươi sẽ có đỉnh cấp bản lĩnh, nguyên lai là vì thần tôn chấp nhận thân thể cấp thấp của ngươi, bỏ ra tâm tư lớn như vậy biên soạn công pháp cho ngươi, lại còn dùng kỹ thuật phù văn giúp ngươi trải bằng đa͙σ lộ (con đường luyện đa͙σ - DG)... Đáng tiếc, thân thể của ngươi quá kém, học lâu như vậy, lại vẫn ở trình độ thấp như thế! Quả nhiên là sinh vật cấp thấp!"
Nó một bên nhanh chóng tiếp cận Sở Vân Thăng, một bên âm lãnh nói:
"Vật nhỏ, ngươi không có đủ tư cách có được cái này, ngươi chỉ là một sinh vật cấp thấp của một cái tinh hệ hạ đẳng, để cho ta tới sửa chữa sai lầm của thần tôn à!"
Trong khi nói chuyện, nó đã chạy tới trước mặt Sở Vân Thăng, cười lạnh dò xét các ký tự trang sách in trên bất minh không gian của Sở Vân Thăng, điều này khiến Sở Vân Thăng cả kinh, muốn giãy giụa lại không thể nào nhúc nhích được.
"Vật nhỏ, coi như là ta không giết ngươi, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết! Bảy thần đinh kia chính là chủ thần binh của một vị thần tôn khác, thần trữ chiếu thư tuy là vật cả trăm triệu năm cũng khó thấy, nhưng công dụng lại ở chỗ khác, căn bản không cách nào chống lại chủ thần binh, trừ phi ngươi có chủ thần binh của vị thần tôn này, nếu không, ngươi hôm nay vẫn như cũ chắc chắn phải chết, nếu như đều là chết, vậy thì đem mạng nguyên của ngươi ngoan ngoãn cho ta, để ta làm người thừa kế thần vị của thần tôn a!"
Nó cười âm hiểu, dường như thần vị đang vẫy tay với nó, cái loại hấp dẫn này không cách nào ức chế, làm cho tâm trí nó như mất phương hướng, điên cuồng không thôi, đây chính là thần vị chân chân chính chính!
Rất nhanh nó liền bay tới vòng xoáy hắc khí dùng để câu thông với không gian bên ngoài của Sở Vân Thăng, xì mũi coi thường nói: "Năng lượng hủy diêt? Xem như cái đồ cao cấp, thần tôn thật đúng là hậu đãi cho ngươi nha! Bất quá cái này lại không làm gì được ta..."
Nó nhưng lại không biết, trong trí nhớ của Sở Vân Thăng, cái vòng xoáy hắc khí này cùng tiền bối không có bao nhiêu quan hệ. Trong lúc ý thức của Sở Vân Thăng không ngừng giãy giụa, nó vừa nói vừa chui vào bên trong vòng xoáy. Lập tức từ trên tia phân nhánh thứ sáu truyền đến tin tức, một cỗ mạng nguyên cường đại đang không ngừng xâm lấn, đau đớn trải rộng toàn bộ bất minh không gian, còn vòng xoáy màu đen nhỏ thì lập tức điên cuồng mà xoáy tròn!
Nghĩ là làm, trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, Sở Vân Thăng cũng không lo được nhiều như vậy, lập tức giống như không muốn sống thúc giục mạng nguyên, tăng cường năng lực xé nát của vòng xoáy hắc khí một mức lớn nhất!
Hơn nữa dưới sự trùng kích lan tới từ giao chiến bên ngoài giữa sách cổ và bảy đinh, Sở Vân Thăng giờ khắc này chỉ cảm thấy chính mình giống như thật sự muốn chết!
... "Ồ, chuyện gì xảy ra!?" đa͙σ bóng dáng kia lại không thể tiến vào bất minh không gian, ngược lại hết sức kinh ngạc kêu lên."
Sở Vân Thăng giờ phút này nào quản nó nói gì, thấy được còn có cơ hội, lần nữa phấn chấn tinh thần, một lòng dốc sức liều mạng khu động năng lực của vòng xoáy hắc khí xé nát, hút mạng nguyên vào, trong ý thức một mảnh mơ hồ, bởi vì đa͙σ bóng dáng kia tuy không thể từ vòng xoáy chui vào bất minh không gian, nhưng mà đau nhức kịch liệt giống như bị xé rách đã vọt tới, giống như muốn tách rời hắn ra.
Sau một lát hỗn loạn, Sở Vân Thăng chỉ có thể tê dại mà kiệt lực phản kháng, vòng xoáy hắc khí thật sự là còn quá nhỏ, nếu không cũng sẽ không đến mức này.
Mà đa͙σ bóng dáng kia vẫn còn đang bị hãm tại bên trong vòng xoáy hắc khí, qua thật lâu, đột nhiên sợ hãi nói: "Đây không phải là năng lượng hủy diệt! Cái này, cái này, là cái gì? Vì cái gì ta cho tới giờ còn chưa thấy qua!"
Nó ý thức được không ổn, cố gắng giãy giụa, ý đồ thoát thân đi ra, lại giống như lâm vào vũng bùn, căn bản không cách nào khống chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình càng lún càng sâu.
Vòng xoáy hắc khí chợt trướng lên, như là rắn nuốt voi, lực lượng chưa đủ, khí thế ngược lại thịnh!
Sở Vân Thăng biết rõ một khi khiến nó hoàn toàn tiến vào bất minh không gian, chính mình cơ bản xong rồi, lòng nóng như lửa đốt, cũng không để ý nó đã bị hút vào rất nhiều tia mạng nguyên, chịu đựng lấy đau đớn thê thảm không thể diễn ta, liều mạng thúc giục vòng xoáy hắc khí, ra sức xoắn giết bóng dáng bản thể của nó.
Hồi lâu sau, đa͙σ bóng dáng kia rút cuộc bắt đầu luống cuống, hoảng sợ hô: "Vật nhỏ, mau dừng lại, ta không giết ngươi nữa!"
Sở Vân Thăng đâu thèm quan tâm hắn nói cái gì, đương nhiên cũng không đủ thanh tỉnh để suy nghĩ cái gì, tiếp tục dùng mạng nguyên của mình điên cuồng bổ sung, không ngừng tiêu hao lực lượng của đối phương.
Thấy hắn thờ ơ, đa͙σ bóng dáng kia rút cuộc kiên trì không nổi, lại run giọng nói:
"Vật nhỏ, không, không, không, thần trữ đại nhân, ta thần phục, bỏ qua cho ta đi, ta có thể giúp người an toàn mà leo lên thần vị!"
"Tình huống của người hiện tại rất nguy hiểm, bảy thần đinh không phải là thần trữ chiếu thư có thể chống cự đấy, ở đây, chỉ có ta có thể giúp người, ta đối với bảy thần đinh rất quen thuộc, người thả ta ra, ta giúp người tránh thoát kiếp này!"
"Còn có, thân phận người bây giờ bất quá là một sinh vật cấp thấp, nếu muốn thuận lợi kế thừa thần vị, người biết có bao nhiêu khó khăn không? Lại có bao nhiêu người sẽ không phục không? Tùy tiện một người cũng có thể thuận tay đem người đuổi giết thành tro, có ta lại bất đồng, ta có thể giúp người, thật đó!"
"Hãy nghe ta nói, chỉ cần trở lại chỗ của ta, không ai có thể đối phó được người, có thế lực của ta bảo hộ, người nhất định có thể thuận lợi leo lên thần vị..."
"Người tại sao không nói gì, không tin ta sao?"
... Nếu như hiện tại đối mặt với nó là một đối thủ trí tuệ cực cao, có lẽ sẽ thả nó, sau đó dùng các loại thủ đoạn cùng sách lược lợi dụng nó, nhưng mà nó thế nào cũng không nghĩ tới, hiện tại đối mặt là Sở Vân Thăng, một người đối với trí tuệ của mình cực kỳ rõ ràng, căn bản không nghĩ tới chuyện như vậy, đến một chút động tâm cũng không có!
Hơn nữa, nó còn rất không may, tại trong mắt Sở Vân Thăng, sớm đã đem nó quy về trận doanh của Dị tộc, mà đối với Dị tộc, dù chỉ là một cái chấm câu Sở Vân Thăng cũng không tin tưởng chứ đừng nói là cái khác.
Mặc cho nó cầu khẩn thế nào, hấp dẫn ra sao, Sở Vân Thăng vẫn lù lù bất động, từ đầu tới đuôi liền nửa chữ cũng không có nói, hắn nghĩ rất đơn giản, đa͙σ bóng dáng này có thể uy hiếp tính mạng mình, nếu như hiện tại bỏ qua cho nó, nó nhất định còn biện pháp khác giết mình, hắn không dám mạo hiểm như vậy, một khi có chút nào sai lầm, chính là vạn kiếp bất phục!
Cho nên, hắn tình nguyện một lần vất vả cả đời nhàn nhã, giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt, về phần sự tình sau này, hắn căn bản cũng không muốn cái gì thần trữ, thần vị, thần quốc? Hắn đối với chính mình có bao nhiêu lực lượng rất rõ ràng! Chỉ cần có thể sống sót, coi như là tổ tông phù hộ rồi.
Không biết qua bao lâu, Sở Vân Thăng đều có chút không rõ nữa, chỉ biết dưới sự thúc bức điên cuồng của hắn, vòng xoáy hắc khí đã hoàn toàn bao bọc bóng dáng kia vào trung tâm vòng xoáy, khiến lực lượng của nó càng ngày càng nhỏ, mà lực lượng của vòng xoáy hắc khí lại càng lúc càng lớn mạnh.
"Giết ta, ngươi sẽ phải hối hận!" đa͙σ bóng dáng kia kêu lên một tiếng cuối cùng, sau đó liền hoàn toàn yên tĩnh.
Tiếp theo, từng tia mạng nguyên nhỏ bé bị vòng xoáy hắc khí hấp thụ xuống, từng giọt từng giọt rót vào bất minh không gian của Sở Vân Thăng. Ngay từ đầu rất chậm chạp, số lượng cũng không nhiều, nhưng theo thời gian dần quan, cùng với bóng dáng kia hoàn toàn bị hòa tan, cuồn cuộn mạng nguyên như nước sông đổ vào bất minh không gian, lập tức đem mạng nguyên hầu như đã hao tổn mất một nửa của hắn một lần nữa lấp đầy.
Lại qua thật lâu, tại trong thế giới đơn điệu này, một tia mạng nguyên cuối cùng của đa͙σ bóng dáng kia cũng bị rút sạch, bốn phía, nɠɵạı trừ sách cổ cùng bảy đinh vẫn còn người tới ta đi đại chiến, đã hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Sở Vân Thăng lại vẫn không thể buông lỏng một hơi. Tại trước mắt hắn, các trang sách cổ đang bay hiện ra hoàn cảnh xấu, dần dần không ngăn nổi đinh mang của bảy đinh bức tới, trong thời gian Sở Vân Thăng đối phó đa͙σ bóng dáng kia, các trang sách đã bị đánh tan bảy tám lần có thừa.
Phải nghĩ biện pháp xử trí, nếu không một khi sách cổ thất bại, chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, điểm này, đa͙σ bóng dáng kia nói hoàn toàn không sai, cái chủ thần binh kia không phải là thứ mà một mình hắn có thể chống cự.
Vừa nghĩ tới chủ thần binh, tâm tư của Sở Vân Thăng lập tức chuyển động, hiện tại so với trước đã thanh tỉnh rất nhiều, lập tức liên tưởng đến cổ cung mà tiền bối lưu lại, không biết có phải là chủ thần binh của tiền bối hay không!?
Hắn vội vàng thông qua tia phân nhánh thứ sáu liên lạc với vị trí vật nạp phù, hiện tại trong tất cả các giác quan, chỉ có đệ lục căn (muốn biết ý nghĩa? vào thảo luận nhé p - DG) này còn có thể dùng đến, các cái khác đều hoàn toàn phong bế.
Sau khi phí hết môt phen cố gắng, nghĩ đủ mọi biện pháp, cuối cùng cũng đem cổ cung lấy ra, quả nhiên không ngoài sở liệu, giống như sách cổ, cây cung này cũng có thể xuất hiện ở chiến trường không gian bốn chiều!
Nhưng mà, làm Sở Vân Thăng thất vọng chính là, tuy rằng cổ cung xuất hiện ở chiến trường, thậm chí phát ra chấn động, nhưng mà cũng không uy mãnh như bảy thần đinh vậy, cũng không chủ động tham chiến, hiển nhiên nó cũng không phải chủ thần binh của tiền bối!
Bất quá, tóm lại so với không có gì vẫn tốt hơn. Đây là binh khí duy nhất mà Sở Vân Thăng có thể cầm đến nơi đây, tuy rằng không phải chủ thần binh, nhưng dù gì cũng là vũ khí tiền bối từng dùng qua, tạm thời chỉ có thể dựa vào nó.
Nhưng hiện tại Sở Vân Thăng không có "tay" cũng không có "chân", chỉ có thể linh cơ khẽ động, mượn hấp lực của vòng xoáy hắc khí, kéo ra dây cung, dựng ra cực quang tiễn.
Túc!
Đệ nhất tiễn lập tức rời cung mà đi, bắn về một cây trong bảy đinh.
Kết quả bảy đinh động cũng không thèm động, giống như là gãi ngứa vậy. Bất quá điều này cũng nằm trong dự liệu của Sở Vân Thăng, dù sao kéo cung là hắn, không phải tiền bối, chênh lệch dĩ nhiên là một trời một vực.
Cho nên hắn cũng không có buông tha cho, tình thế hiện tại mình có thể giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu, góp gió thành bão, nước chảy đá mòn, hắn không tin không ảnh hưởng được bảy đinh!
Mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba... Sở Vân Thăng dùng ý chí cùng sức chịu đựng cường đại của hắn, không biết chán một mũi tiếp một mũi bắn ra, gia nhập vòng chiến đấu của sách cổ và bảy đinh.
Dùng vòng xoáy kéo ra dây cùng là cần tiêu hao mạng nguyên làm cơ sở, hơn nữa dùng để đối kháng với hấp lực của bảy đinh, mạng nguyên trong bất minh không gian của Sở Vân Thăng từng giọt từng giọt không ngừng tiêu hao.
Chủ thần binh là tồn tại đỉnh cấp bực nào, cùng nó chiến đấu, hầu như không thể nhìn thấy tương lai, không có thời gian... Không biết đã qua bao lâu, Sở Vân Thăng mới dần nhận ra một ít môn đa͙σ, không tiếp tục công kích bản thể của bảy đinh, mà là mỗi lần tại thời điểm sách cổ phát ra ký tự phong hướng bảy đinh, sẽ đoạt trước thay nó dùng cực quang tiễn làm tiêu hao đinh mang ngăn cản do bảy đinh phát ra.
Cực quang tiễn không thể hoàn toàn triệt tiêu đinh mang, nhưng theo việc lặp lại không ngừng, dần dần cũng làm ra một ít hiệu quả, một lần lại một lần công kích, sách cổ cùng Sở Vân Thăng phối hợp thuần thục, thời gian dần qua đã có thể cùng bảy đinh đạt được sự cân bằng vi diệu, lâm vào giai đoạn giằng co!
Thời gian vẫn không ngừng trôi... Sở Vân Thăng dần dần tê liệt, máy móc nhắm, máy móc kéo cung, máy móc bắn tên, lại máy móc nhắm... Một lần lại một lần tái diễn đồng dạng động tác, vĩnh viễn không đình chỉ, giống như vĩnh viễn không kết thúc.
... Ngày qua ngày, năm tiếp năm! Núi sông sụp đổ, thương hải tang điền!
... Vật đổi sao dời, Sở Vân Thăng đã không cách nào cảm giác thế giới bên ngoài đã biến đổi long trời lở đất.
... Trong vô tận tuế nguyệt, Minh thê lương gào thét, một lần lại một lần vang lên: ta sợ, ta hận, ta xin thề!
Vô số sinh linh tại trong gió tanh mưa máu này run rẩy, đong đưa...