Cả bầu trời u ám, mờ mịt, giống như một bức họa về cảnh tượng địa ngục được treo ở viện bảo tàng, mang đến cho người xem một khí tức tràn ngập nguyên thủy, áp lực, hít thở không thông.
Xa xa, chậm rãi bay tới một đám mây dày đặc, xám xịt, mơ hồ có tia chớp giấu giếm bên trong. Chỉ chốc lát, từ trung tâm của nó bắn ra một luồng ánh sáng trắng, mang theo vài phần sắc thái thần thánh, bao phủ bên trên mái nhà mà Sở Vân Thăng đang đứng.
Phía trên, một khối lập phương tự toàn trong suốt lóng lánh giống như là thần tích, từ trong mây khói lộ ra một góc nho nhỏ, mơ hồ mà toát ra vầng sáng của vô số trí tuệ ngưng tụ nên - ung dung, đẹp đẽ, quý giá cùng với tràn ngập cảm giác thần bí thâm sâu.
Từ bên dưới một góc lộ ra kia, theo từng gợn ánh sáng lăn tăn, chậm chầm xoay tròn thành một vòng xoáy màu đen, hình thành một cỗ hấp lực ôn hòa, theo quang mang phủ xuống, bao vây lấy Sở Vân Thăng, chậm rãi nâng lên, giống như tiên nhân phi thăng, nghiêm trang mà thần thánh.
Một màn này không phải là lần đầu tiên phát sinh trên địa cầu, cũng có thể không phải là lần cuối cùng, nhưng mỗi lần nó xuất hiện, nếu như bị loài người chứng kiến, đều muốn suy diễn ra từng chuyện cổ tích, thần thoại kinh tâm động phách.
...
Sở Vân Thăng đối với những việc làm mờ ám của bọn Phùng Ngư Đình cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả, dùng thính giác nhạy cảm của hắn, tại thời điểm trên đường giao vật tư, hoặc nhiều, hoặc ít mà đã nghe được một chút, nhưng hắn cũng chả có tâm tình mà đi dây dưa với những việc vặt này, cũng không cần phải biết. Thời gian, hắn không thể lãng phí, đến như thời gian tìm kiếm vật tư trong phế tích của Lập Hoa Gia còn không có!
Hắn cũng không lại đi Giang Đông lấy tro cốt của cha me cũng như ảnh chụp trên bia mộ, khi hắn từ Thân thành xuất phát, vòng qua hơn phân nửa Trung Quốc chạy một vòng, vài năm sau, lại về tới đây, nɠɵạı trừ một thân tu vị nguyên khí ra, hầu như tất cả những thứ khác đều không còn gì... Làm hắn cũng dần minh bạch một đa͙σ lý, vì vậy cũng không cần phải dẫm vào vết xe đổ!
Ba ngày thời gian, cho dù là không ngủ không nghỉ, đối với Sở Vân Thăng mà nói cũng vẫn là quá ngắn, hắn chỉ kịp đem chưa tới một phần mười ống năng lượng lấy được từ ngân hàng năng lượng Thích thị chuyển thành các loại nguyên phù, lại còn không có loại phụ trợ nữa chứ, phần lớn đều là nguyên phù có khả năng công kích mãnh liệt.
Phùng Ngư Đình tuy rằng làm chút việc mờ ám, nhưng về mặt vật tư lại không có chút nào hàm hồ, nɠɵạı trừ trùng giáp không chỉ ba trăm bộ mà là toàn bộ bốn trăm bộ, mặt khác các loại vật tư khác - thuyền, rượu, quần áo, chút ít đồ ăn thậm chí là muối thô do chính bọn họ tinh luyện... chỉ nhiều hơn không ít hơn, thập phần chu toàn.
Đã có những vật này, cho dù là cùng thủy tinh y nhân cãi nhau trở mặt, hắn cũng có năng lực duy trì một đoạn thời gian, thậm chí là vượt biển.
Ô..ô..n..g...
Thanh âm tiếng đóng cửa quanh quẩn đã cắt đứt mạch suy nghĩ của Sở Vân Thăng, hào quang tan biến, người hắn đã hoàn toàn tiến vào bên trong khối lập phương tự toàn.
"Sở, hoan nghênh ngươi tiến vào "thuyền cứu nạn" (cụm từ này ám chỉ đến thuyền Noah trong kinh thánh - DG). Cô gái che mặt sớm đã mỉm cười đứng đợi hắn ở một bên, giống như ở thời đại Dương Quang, dịu dàng cùng Sở Vân Thăng bắt tay.
"Thuyền cứu nạn?" Sở Vân Thăng nghi ngờ một tiếng, hắn rất kinh ngạc, cũng không phải là bởi vì "thuyền cứu nạn" mà cô gái nhắc tới, đây chẳng qua là thuận miệng hỏi mà thôi, hắn chính thức kinh ngạc là thế giới bên trong khối lập phương cùng với tưởng tượng của hắn hoàn toàn bất đồng!
Bất kể là máy phi hành của Băng tộc hay khoa học kỹ thuật không gian của Thần Vực, Sở Vân Thăng đều có thể từ khoa học viễn tưởng trong thời đại Dương Quang tìm được bóng dáng của lý giải tương ứng, cho dù chỉ là một chút đồ vật liên quan, đều có thể giúp hắn rất nhanh thích ứng.
Nhưng phi thuyền hình khối lập phương tự toàn của thủy tinh y nhân lại vượt quá nhận thức cực hạn của hắn, ở chỗ này, hắn không nhìn thấy giống như mình tiến vào khoang thuyền hay gì cả, cũng chả có các loại thiết bị công nghệ cao, chỉ có một mạng lưới ánh sáng yếu ớt trải rộng dưới lòng bàn chân hắn, bao la bát ngát, cùng với Tinh Không chói sáng trên đỉnh đầu!
"Đúng vậy, đây là lời nói của nhân loại hiện tại, thuyền cứu nạn, hoặc là Ngũ Sắc Thạch..., còn có rất nhiều tên gọi khác, mỗi địa phương đều có những truyền thuyết và tên gọi bất đồng, nhưng trên thực tế, nó kỳ thật chính là một cái phi thuyền." Cô gái che mặt cười cười nói, tay làm dấu mời, mang theo Sở Vân Thăng dọc theo mạng lưới ánh sáng lập lòe màu xanh lá tiến lên.
Lúc này, Sở Vân Thăng mới phát hiện, mỗi bước đi của hắn, bên trong ô mạng lưới dưới chân đều lóe ra liên tiếp số liệu, giống như tọa độ hoặc là hệ thống định vị.
Ước chừng đi không đến một hồi, cô gái che mặt dừng lại ở một ô lưới, thò tay lần mò trong hư không, tiếp theo từ vị trí ô lưới màu xanh lá sáng lên, một đa͙σ ánh sáng lập lòe chậm rãi bay lên tạo thành một cánh cửa, liền đó liên tiếp các số liệu hiện ra, không ngừng chuyển động làm người ta hoa mắt,
"Vào đi, bên ngoài chỉ là tầng không gian định vị, bên trong mới là thứ ngươi cần thấy." Cô gái che mặt khẽ quay đầu, nhìn thoáng qua Sở Vân Thăng, nói.
Sở Vân Thăng nhíu mày, nơi đây vượt qua dự liệu của hắn quá nhiều, kinh nghiệm trước kia cũng hoàn toàn không dùng được, đầu óc cảm giác có chút lơ mơ, nhưng nhập gia tùy tục, đã đi tới bước này, cũng chỉ có thể tiến về phía trước, mặc kệ thế nào, những thứ có thể dùng trong tay hắn cũng nhiều hơn nhiều, lá gan liền cũng lớn hơn!
Trong lúc chờ cửa mở, hắn ngẩng đầu nhìn quang cảnh giống như Tinh Không ở trên đỉnh đầu, không kềm chế được mà hỏi thăm: "Các ngươi có thể nhìn thấy không gian bên ngoài rồi hả?"
Bóng tối một mực bao phủ Địa Cầu, đừng nói nhìn thấy trăng sao gì, chính là một tia nắng mặt trời cũng đều không thấy được, thời điểm hắn biến thành Trùng, từng liều mạng bay về phía không trung, chính là vì hi vọng có thể nhìn thấy ánh mặt trời, phóng thích áp lực đè nén của bóng tối bên trong nội tâm.
Nhưng không ngờ, cô gái che mặt lắc đầu nói: "Chúng ta vẫn luôn có thể, chẳng qua là cùng tinh không các ngươi thấy trong thời đại Dương Quang khác nhau, các ngươi thấy là quá khư, mà chúng ta thấy là hiện tại."
Sở Vân Thăng nghe được có chút mờ mịt, chả hiểu cái gì, hiện tại, vậy mà trong đầu hắn toát ra một cái nghi vấn thật lớn: "Là không gian ba chiều mà các ngươi nói sao?"
Cô gái che mặt nhìn Sở Vân Thăng, lắc đầu, không có lên tiếng, có chút trầm mặc, tựa hồ không muốn nói thêm gì về đề tài này.
Sở Vân Thăng thấy nàng không nói, hỏi lại cũng phí công, vì vậy cả hai người liền rơi vào trầm mặc, một trước một sau, đi vào cánh cửa ánh sáng kia.
Nhưng ngay tại lúc Sở Vân Thăng vừa mới bước vào cánh cửa ánh sáng màu xanh lá, lập tức, dãy số liệu trên cửa bỗng trở nên hỗn loạn, một chỗ cách ô lưới không xa, một ô lưới bỗng nhiên hiện hồng, một đa͙σ ánh sáng hồng chợt bay lên từ ô lưới tạo thành một cánh cửa, số liệu như thác đổ xuống.
Tiếp theo từ ô lưới dưới chân Sở Vân Thăng cho đến ô lưới xuất hiện cánh cửa ánh sáng hồng kia, kết nối thẳng với nhau, chính giữa tạo thành một con đường, khiến toàn bộ các ô lưới ở giữa đều sáng lên ánh sáng lục.
Hắn một bước tiến vào cánh cửa trước mặt vậy mà lại thành bước ra từ phía sau cánh cửa màu hồng! (giải thích thêm về đoạn này: Sở Vân Thăng đáng nhẽ bước qua cánh cửa màu xanh để vào không gian cần vào tạm gọi là A, nhưng do cánh cửa hồng và cánh cửa xanh bị kết nối với nhau nên hắn tuy bước vào cánh cửa màu xanh nhưng lại bị rơi vào không gian B của cánh cửa màu hồng - DG)
Vừa mới bước vào, Sở Vân Thăng liền cảm thấy một nguy cơ không hiểu, trong nội tâm cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, tinh không đồ trên đầu đã biến mất, mà chuyển thành một không trung u ám trôi nổi vô số khối lập phương trong suốt, mà bên trong từng khối lập phương đều "Giam cầm" một người hoặc là động vật, sinh vật...
Rất nhiều sinh vất hắn đều chưa từng thấy qua, càng là có nhiều cái chỉ xuất hiện trong thần thoại, mà những người kia, ăn mặc tất cả đều không giống nhau, rõ ràng không phải là từ cùng một thời đại, thậm chí có giống người mà không phải là người, có cái còn có cả cánh... Nhưng chúng đều có chung một đặc điểm - không thanh âm, không động tĩnh, càng không có hô hấp, giống như đã chết!
"Đây là nơi nào?" Nội tâm Sở Vân Thăng trầm xuống, Thiên Ích kiếm đã cầm trong tay, chuẩn bị lập tức lùi về, lại thấy một cái khối lập phương trong suốt từ trên đỉnh đầu hắn phủ xuống, mang theo lực lượng mãnh liệt.
Hắn nhẹ nhàng rung động Thiên Ích kiếm, sáu đa͙σ kiếm khí sẵn sàng bắn ra - đúng lúc này, một bóng người mặc thủy tinh ý xông vào, chạm vào khối lập phương trong suốt, từng đa͙σ số liệu lưu chuyển, khối lập phương lập tức ngừng lại.
"Sở, mạng nguyên của ngươi quá hùng hậu, xúc động module nhiệm vụ của phi thuyền, đây là hệ thống cưỡng chế, mau đem vật khống chế mà ta cho ngươi lấy ra!" Người đến là cô gái che mặt, sau khi ổn định khối lập phương, vội vàng nói.
"Máy kiểm soát?" Sở Vân Thăng lập tức rút "hào quang thể" mà nàng cho mình ra, nói: "Là cái này sao?"
"Đúng, bây giờ, theo lời ta nói mà làm..." Cô gái che mặt gấp gáp nói, khối lập phương tựa hồ có dấu hiệu bất ổn, module nhiệm vụ cường đại không ngừng thúc ép làm cả không gian đều chấn động cộng hưởng.
"Ta là sao biết ngươi có gạt ta hay không?" Sở Vân Thăng bỗng nhiên lạnh lùng nói, hắn vừa rồi theo nàng vừa bước vào cửa thì xảy ra điều ngoài ý muốn này, khối lập phương rõ ràng có ý đồ bắt nhốt hắn, ai biết bây giờ có phải nàng lại đang lên kế hoạch cho mình tự chui vào cạm bẫy hay không?
Cô gái che mặt lông mày khẽ nhíu, rút ra một tay, cắn răng, cách không điều khiển hào quang thể, lập tức, từng đa͙σ hào quang bắn ra, số liệu bên trên khối lập phương nhanh chóng chảy ngược, một lát sau, nó lại bay lên phía trên, biến mất giữa bên trong vô số khối lập phương.
"Hiện tại ngươi tin chưa!" Khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của cô gái, phút chốc lại trở nên già nua.
"Đây là chuyện gì?" Sở Vân Thăng cũng không hề buông lỏng cảnh giác, tay cầm Thiên Ích kiếm, thậm chí tay kia còn nắm Băng băng phù, chẳng qua việc cô gái trả giá cực lớn để chứng minh hành động của nàng làm cho hắn có chút giật mình.
"Nơi này là địa phương xử lý tất cả người trái với lệnh cấm tự tu mạng nguyên, cứ mỗi ngàn năm, phi thuyền dưới sự khống chế của hệ thống, chủ động bay khỏi Nguyệt cơ, đến Địa cầu thanh lý một lần." Cô gái tiều tụy nói.
"Vì cái gì?" Sở Vân Thăng cau mày hỏi.
"Cái này liên quan tới rất nhiều thứ, nhất thời nửa khắc không thể nói rõ." Cô gái hít một hơi, bắt đầu tìm tòi các ô lưới dưới chân, chuẩn bị mở cửa.
"Bọn hắn còn sống không?" Sở Vân Thăng đổi sang một vấn đề đơn giản.
"Với tư cách người tu mạng nguyên, ngươi cho rằng thế nào? Sinh mệnh cũng đều có đại giới đó!" Cô gái không động dung nói.
Lúc này, cánh cửa màu lục đã mở ra, Sở Vân Thăng cũng không hỏi tiếp, bởi vì trong nội tâm hắn đã có đáp án của mình, theo sau cô gái, tranh thủ thời gian ly khai "nơi thị phi" này.
Sau một khắc, xuất hiện ở trước mắt hắn một "gian phòng", nói đúng ra là một tinh không hắc ám, mà hắn với cô gái như hai người thật lớn đang đứng trong vũ trụ.
Cô gái đưa tay chọn trái đất, phóng đại, di động, lại phóng đại, giống như là đang tìm địa đồ, sau một lát, ngón tay chỉ vào một chỗ nói: "Đây chính là vị trí của chúng ta, ngươi có nửa ngày thời gian xử lý việc tư, vậy ngươi muốn đi đâu? Tìm trên địa đồ rồi nói cho ta biết, ta sẽ thông tri cho hệ thống phi hành."
Sở Vân Thăng vừa muốn đưa tay tìm vị trí Sa thành, vậy mà cô gái đã rất nhanh tìm được, càng không ngừng phóng đại, đến khi một "rừng thực vật" mơ hồ hiện ra trước mặt bọn hắn.