"Tôi là Chung Nam! Đội trưởng đội hộ vệ thức tỉnh, thời gian quý giá, kiểm tra bắt đầu từ bên phải, từng người một tới". Người đến vừa đi vừa nói chuyện, đội viên đi sát phía sau cầm một khối vỏ Xích Giáp Trùng.
Sở Vân Thăng tỉ mỉ đánh giá gã, đầu ngẩng cao, vóc dáng to lớn, mặc áo khoác đen, đi đường mạnh mẽ như gió như lửa, hiện ra thế giỏi giang.
Chung Nam dừng ở trước mặt năm người bọn hắn, nghiêm túc nói: "Chư vị, hôm nay chỉ là kiểm tra tổng thể, đầu tiên là muốn xác nhận thân phận người thức tỉnh, cùng với đánh giá đại khái năng lực của bản thân, sau này trong chiến đấu, tôi sẽ lại căn cứ thực lực chân chính của các người tiến hành chỉnh sửa, cho các người đãi ngộ xứng đáng".
Thấy mọi người không có dị nghị, Chung Nam mang vỏ Xích Giáp Trùng sau lưng ra, giải thích: "Năng lượng trong cơ thể mọi người đều rất quý, cho nên thủ đoạn kiểm tra sẽ đơn giản, chư vị dựa theo trạng thái chiến đấu bình thường thi triển năng lực của mình, nhưng chỉ cần công kích vỏ này một lần, căn cứ thương tổn với bộ vỏ này, chúng tôi sẽ đánh giá đại khái với chư vị".
Sở Vân Thăng đã từ trong miệng người khác biết được, những chiến sĩ thức tỉnh này đối phó trùng tử, không hề giống dạng thường một kiếm liền phá vỡ tầng phòng ngự của Xích Giáp Trùng, mà bọn họ thường cần liên tục công kích rất nhiều lần, mới có thể đạt tới hiệu quả công phá tầng phòng ngự của trùng tử.
Cách này của Chung Nam, chỉ cần lợi dụng một khối vỏ Xích Giáp Trùng, kiểm tra cũng không khiến năng lượng người đó tiêu hao nhiều lắm, lại có thể từ kiểm tra cường độ công kích một lần của người đó, từ đó suy đoán ra năng lực người kiểm tra.
Kiểm tra ngay trên xe tải, phía dưới khắp nơi đều là người, căn bản không có đất trống, những đội viên khác đều đứng lên, tụ lại một bên đầu xe, có người thậm chí ngồi thẳng lên trên đầu xe.
Được kiểm tra đầu tiên là Diêu Tường, gã vẫn là người có biểu hiện tích cực nhất.
Hai đội viên giữ chặt hai đầu vỏ, Diêu Tường lắc lư người như lên đồng, khiến Sở Vân Thăng nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, nghe gã "hey dô" một tiếng, từ trong lòng bàn tay phóng ra một quyền lửa giống như bánh xe, chém mạnh lên vỏ Xích Giáp Trùng, hai tên đội viên không hẹn mà cùng lui về sau nửa bước, ổn định thân hình. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Ở dưới sự chiếu rọi của đèn xe lắp sau đầu xe, có thể thấy rất rõ trên vỏ kia lưu lại một vết chém rất sâu, Diêu Tường rất hài lòng với hiệu quả này, cao hứng nói với Chung Nam: "Đội trưởng, anh xem chiêu này của tôi có được không?"
Chung Nam gật đầu, nói đơn giản với một cô nàng phụ trách ghi chép ở bên cạnh: "Thông qua!"
Đội trưởng phản ứng bình thường, khiến Diêu Tường có chút nhục chí, có điều cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đứng ở một bên.
Tiếp theo đến phiên Đinh Nhan, năng lực của gã Sở Vân Thăng cảm thấy rất khá, có chút tương tự với Tứ muội mà hắn từng giết, đều lấy súng để phát huy năng lực của mình, theo ông thầy Trương Tự Thành kia nói, loại năng lực này đúng là đối tượng nghiên cứu trọng điểm của bọn họ, mục đích chính là để cho vũ khí nóng bình thường đều có thể sử dụng được năng lượng hắc ám nào đó, có thể dùng để đối phó trùng tử.
Viên đạn của Đinh Nhan đốt thành một hố bom lớn có thể thấy được trên vỏ, không thể phá vỡ hết, nhưng Chung Nam vẫn nói câu kia: "Thông qua!"
Tiếp theo liền đến phiên Dư ŧıểυ Hải, có điều có chút phiền toái, năng lực của gã đã sử dụng hết, bây giờ cũng không thể bắn ra mũi tên hàn băng, Sở Vân Thăng liền trầm ngâm, kéo Dư ŧıểυ Hải có chút khó xử qua, nói: "Năng lượng của hắn đã sử dụng hết, bây giờ tạm thời không làm kiểm tra được".
Dư ŧıểυ Hải gật đầu, tỏ vẻ tình huống quả thật là như thế.
Chung Nam nhướng mày, vừa định nói, mấy đội viên ngồi trên đầu xe, vốn tưởng Sở Vân Thăng luôn nói láo, ở sự ồn ào của Tần Hằng, lúc này đều cười rộ lên như điên, rối rít nói:
"Không dám kiếm tra thì cút xuống ngay đi, ở đây không phải là chỗ các người ăn không uống không!" Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
"Cứ thả chúng đi dễ vậy à? Ít nhất..." Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
"Còn nói khoác nữa chứ, đội trưởng tới, kiểm tra cũng không dám kiểm tra, loại thẳng cho rồi!"
"..."
Sở Vân Thăng nhất thời trong lòng giận dữ, ngẫm lại mình cũng không làm gì có lỗi với bọn họ, sao lại cắn mình không tha thế chứ? Bị thiểu não à?
Nhưng hắn lại không biết, những đội viên này bởi vì sau khi thức tỉnh đã đạt được năng lực người thường không có, nên dần dần trở nên kiêu ngạo, theo địa vị bọn họ ngày càng cao, thay đổi thân phận kịch liệt, thì càng ngày càng không để người khác vào trong mắt, ngoài miệng châm chọc đả kích hai câu đã là nhẹ lắm rồi, có khi còn thậm chí trực tiếp ra tay hành hung một trận, người bị khi dễ cũng chỉ giận mà không dám nói gì.
Nghĩ hắn tự xưng "bừa bãi" có thể đối phó sáu trùng tử như vậy, tất nhiên là bị những người này cho là kẻ ngu, lại có một đối tượng trêu đùa.
Khuôn mặt Sở Vân Thăng trầm xuống, rút kiếm Thiên Ích ra, trong nháy mắt, chém lên chém xuống! Ba kiếm làm liền một mạch, dưới sự chiếu rọi của đèn xe, giống như cùng hiện lên ba ánh đỏ, mọi người chưa kịp phản ứng, Sở Vân Thăng đã đút kiếm vào vỏ.
Thậm chí ngay cả đội trưởng Chung Nam của đội thức tỉnh cũng không thể thấy rõ ba kiếm kia, gã căn bản không có cảm giác năng lượng dao dộng chút nào.
Sở Vân Thăng đúng là không sử dụng nguyên khí, đối với vỏ Xích Giáp Trùng sớm đã chết, kiếm Thiên Ích không gặp trở ngại gì, căn bản không cần nguyên khí.
Hắn chỉ vào vỏ, hờ hững nói với bọn Tần Hằng: "Còn dám nói bậy, coi chừng giống cái vỏ này!"
Bọn Tần Hằng từ trong bóng kiếm hoa lệ của hắn phục hồi lại tinh thần, nhưng lúc đó cái vỏ cũng không có động tĩnh gì, liền cười ha hả nói: "Giả rất giống, đồ ngu..."
Một khắc sau đó, nhóm người một chữ cũng không thể nào nói nên lời, đều há to miệng, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cái vỏ két một tiếng chia làm bốn phần, hai đoạn giữa đang từ từ rớt xuống!
Đông, đông, hai tiếng trầm đục rơi xuống đất, tựa như cây búa nện vào trái tim mọi người.
Đây là lực lượng gì?
Dưới tình huống không sử dụng bất cứ năng lượng gì, dùng tốc độ mình không thấy rõ trong nháy mắt chặt đứt vỏ côn trùng được so là còn cứng hơn cả sắt thép!?
Đây là vỏ Xích Giáp Trùng được xưng là không thể phá vỡ sao?
Bọn Tần Hằng mới vừa rồi còn bộ mặt vui cười kiêu ngạo, lúc này chỉ có thể hai mặt nhìn nhau, hít vào một ngụm khí lạnh!
Trong lòng đội trưởng Chung Nam đầu tiên là cả kinh, tiếp theo đó là mừng như điên, thầm nghĩ: "Người này có chiến lực mạnh nhất mà gã từng gặp, đội thức tỉnh có thể có người này gia nhập, thực lực chỉnh thể sẽ tăng lên rất nhiều!"
Gã vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt với bọn Tần Hằng, những người này mặc dù có hơi kiêu ngạo, nhưng vì đại cục của chiến đội, gã cũng không dám đắc tội quá với bọn họ, nhưng lúc này gã không muốn vì những người này mà mất đi một cao thủ, vì vậy sắc mặt phát lạnh, khiển trách nhóm Tần Hằng: "Các cậu tới xin lỗi vị tiên sinh này đi!"
Sở Vân Thăng với loại xiếc xin lỗi này không có hứng thú gì, lạnh lùng nói: "Không cần, Chung đội trưởng, tôi chỉ hy vọng anh bảo bọn họ lần sau ngàn vạn lần đừng trêu chọc tôi là được! Tôi nói trước, tôi gia nhập chiến đội của anh, là do nhu cầu, chúng ta chỉ hỗ trợ lẫn nhau chứ không thiếu nợ nhau, hy vọng mọi người tốt nhất có thể hợp tác vui vẻ. Ngoài ra, năng lực của người anh em tôi đúng là đã tiêu hao hết, các người tin cũng được, không tin cũng được, tôi vẫn là giải thích này!"
Chung Nam cười gượng, nghiêm mặt nói: "Với năng lực của anh, chúng tôi hoàn toàn tin tưởng bạn của anh, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Sở Vân Thăng thấy Chung Nam nói dứt khoát như vậy, cũng không trầm mặt nữa, dù sao mọi người còn hợp tác với nhau một thời gian ngắn, chỉ vào Lâm Thủy Dao nói: "nɠɵạı trừ nàng, hai người chúng tôi không còn muốn an bài người nào khác, vẫn phiền anh bảo người ta làm thủ tục cho nàng nhanh một chút".
Cái gọi là thủ tục, chính là cô nàng nhân viện phụ trách ghi chép thay đổi trên xe buýt số 1, bởi vì một số nguyên nhân, có một số đội viên thường xin đổi người.
Chung Nam gật đầu nói: "Cái này thì xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ an bài tốt". Tiếp theo lại chỉ vào cô nàng ngồi ghi chép bên cạnh, nói bổ sung: "Ngoài ra, nếu các người sau này còn cần an bài những người khác, cứ trực tiếp tìm người phụ trách Đồng Đồng, chỉ cần tên ở trong phạm vi ngạch của các người, cũng sẽ không có vấn đề gì".
Sở Vân Thăng ừ một tiếng, cũng không nói gì nữa, lúc này xe đã dừng rất lâu, đám người cũng tụ lại chung với nhau, phía trước không biết đã xảy ra chuyện gì rồi, mọi người thảo luận rối rít.
Chung Nam lo lắng nhìn thoáng về phía trước, kêu một đội viên lên, giao cho Sở Vân Thăng nói: "Đây là Tiễn Đức Đa, tạm thời an bài anh và bạn anh cùng một tổ với hắn, các người làm quen với nhau đi, tôi có chút việc phải rời khỏi đây một chút".
Nói xong Chung Nam liền vội vã rời đi, vị này từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc, hít thật sâu một hơi, đánh giá vị tổ trưởng tên Tiễn Đức Đa này.
Đó là một chàng trai hai mươi tuổi, hẳn là sinh viên đại học Đông Thân, híp mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười quỷ dị.
Tiễn Đức Đa duỗi tay phải ra, cười hì hì nói: "Chào anh, làm quen chút, em tên là Tiễn Đức Đa, anh cứ gọi ŧıểυ Tiễn là được".