Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 410: Quần đao đứt đoạn

Trước Sau

break
Người Tinh Dã Gia nhao nhao đem ánh mắt phẫn nộ bắn về phía người nam nhân đang cau mày đứng trên một cái xác trôi nổi, mà người có nhãn lực vô cùng tốt như Thiên Diệp Tầm thì đã lập tức hôn mê, mà xa xa, con quái vật biển vừa điên cuồng lao tới kia, như được giải thoát, phát ra một tiếng kêu thật dài, đối với nó nơi này hình như có cái gì cực độ nguy hiểm, liền nhìn cũng không thèm nhìn, mặc kệ nhân loại trên bờ biển, dùng tốc độ nhanh nhất từ khi nó sinh ra tới nay, lao vào trong biển sâu, chỉ nháy mắt đã hoàn toàn không thấy bóng dáng!

Mà mới vừa từ trong miệng nó phun ra, chính là Sở Vân Thăng.

Con quái vật khổng lồ kia chỉ kém chút nữa là đã giết chết hắn, chỉ là cuối cùng, vậy mà nó lại đè ép ổ bụng đem tất cả mọi thứ phun ra ngoài!

Sở Vân Thăng mở to mắt, chăm chú nhìn "vỏ ngoài hạt giống" bao bọc mình bắt đầu nhanh chóng phân hủy, thời gian chẳng qua chỉ hơn mười giây, liền biến mất không còn một mảnh, cũng chính trong thời gian hơn mười giây này, khiến cho Sở Vân Thăng, người đối với sinh mạng chi nguyên ngày càng mẫn cảm, tinh tường cảm giác được quá trình "Hạt giống" từ lúc không ngừng hấp thu mạng nguyên của quái vật biển cho đến khi biến mất không dấu vết.

Nếu không phải vì hắn mở mắt, hoặc là nếu hạt giống không biết mất, có cái "nếu" này là vì Sở Vân Thăng không biết hắn mở mắt đưa đến hạt giống biết mất, hay vẫn là vì hạt giống biến mất đã dẫn tới hắn mở mắt, tóm lại, nếu là như vậy, con hải quái khổng lồ này nhất định bị hạt giống "hút khô" mạng nguyên mà chết!

Cho nên làm nó e ngại, thậm chí lạnh mình không phải Sở Vân Thăng hắn, mà là cái "hạt giống" kia, điều này hắn hết sức rõ ràng, bởi lẽ trong cơ thể con hải quái khổng lồ kia, hắn đã xuất ra không biết bao nhiêu đạo kiếm thức, một kiếm rồi lại một kiếm, liên tục không ngừng, cho đến khi lục giáp phù vỡ nát, chiến giáp tiêu tan, băng độc trong bụng hải quái không ngừng trùng kích vào cơ thể hắn, nghịch nguyên thể toàn thân bốn bề thọ địch, sụp đổ không ngừng.

Mà Minh, tại sau khi hắc khí biến mất, giống như đã bị trọng thượng, lại tự động tiến vào Phong Thú Phù, không thể giúp được gì; áo choàng cũng không mở ra được, mà cho dù có thể mở, với việc không có khả năng phong kín toàn thân của nó, trong tình huống toàn thân chìm trong băng độc càng không có tác dụng gì, tình thế cứ như vậy mãi cho đến vừa rồi, khi nguy cấp nhất, mới có chuyển biến, kinh nghiệm trải qua biết bao lần sống chết lại một lần nữa giúp hắn trấn định lại, lâm thời học lâm thời dùng, hắn đem những lý giải học trộm được từ Giang Thành, toàn bộ dung nhập vào bên trong kiếm thức, vậy mà cũng thực sự phát ra được, ngay tại thời khắc cuối cùng, mới có vài đạo khó khăn lắm đạt đến vô hạn tiếp cận kiếm thức tinh xảo, đâm xuyên qua lưng hải quái.

Cõ lẽ chính đau nhức kịch liệt này đã khiến hải quải tưởng lầm "hạt giống" vẫn còn, muốn đoạt đi nửa cái mạng còn lại của nó, vì vậy liền liều lĩnh đem mọi thứ trong bụng phun ra.

Hiện tại y phục trên người hắn đã chả còn gì, xích lõa đứng trên một thi thể quái vật trôi nổi, gió biển lạnh lẽo làm hắn đặc biệt thanh tỉnh - hắn giết lầm một người, ngay tại thời điểm hắn bị sức nước đè ép đi ra, hắn đồng thời phát ra một đạo kiếm thức rồi theo đó mà lao ra, một đạo đệ nhất kiếm thức gần như đã đạt đến mức tinh xảo, không cho người nam hài kia bất cứ cơ hội nào, một kiếm vong mạng!

Giờ phút này, nghịch nguyên thể trong người hắn đang từng chút, từng chút chủ động khôi phục tu vị đã mất, bởi vì Minh bị giải trừ, cảnh giới Tam Nguyên Thiên bị rớt từ trung tầng xuống hạ tầng, làm Sở Vân Thăng bỗng nhiên có cảm giác khốn cùng khi mất đi lực lượng, loại cảm giác này rất khó chịu, cực kỳ quái dị, giống như một người vừa mới ăn no, lập tức lại bị đói.

Nhưng đồng thời, hắn lại có thể cảm giác được sinh mệnh chi nguyên, không rõ từ đâu, không biết thế nào, tràn đầy trong cơ thể hắn, điều này có khả năng là từ mạng nguyên của vô số thủy quái, hải quái, cực kỳ to lớn, khiến cho hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy sinh lực cùng tinh lực, vĩnh viễn không hết!

Chẳng qua, mạng nguyên là mạng nguyên, cảnh giới là cảnh giới, chúng giống như song song nhau, không can thiệp lẫn nhau, ít nhất là cho đến giờ, Sở Vân Thăng không thấy mạng nguyên tràn đầy như thế này có tác dụng rõ ràng gì với Nghịch Nguyên Thể?

Hắn thu hồi Kiếm Nguyên Khí, chân điểm vào thi thể hải quái, không ngừng nhảy qua các thi thể trên mặt biển, nhanh chóng tới gần đội tàu tây Phổ Giang, hắn trước tìm quần áo mặc đã.

Chỗ đám người bị hắn một kiếm ngộ sát là nói tiếng Nhật Bản, trên bờ cũng vậy, chỉ có những người ở trên đội tàu kia là nói Hán Ngữ, con người bản tính tóm lại là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Sở Vân Thăng cũng không ngoại lệ.

"Đừng để cho hắn chạy! Vì thiếu đương chủ báo thù!" Võ sĩ Tinh Dã Gia trông thấy Sở Vân Thăng như muốn trốn, phẫn nộ mà gào to, chèo thuyền giơ đao lao đến, có mấy người có thực lực hơi mạnh cũng học theo Sở Vân Thăng, nhảy qua thi thể hải quái truy kích.

Bá! Bá bá!...

Sáu đạo kiếm khí kéo theo bạch mang chói mắt, phách không chém ra, tạo thành sáu nhóm lần lượt bắn đi, gào thét lẫm liệt xẹt qua đỉnh đầu võ sĩ Tinh Dã Gia, trường đao đều bị chặt đứt, cho dù là người dẫn đầu nọ tự cho đao của mình là đao tốt có tiếng, dưới sự gia cố của băng năng lượng, vẫn chỉ như đất bùn, không có lực phản kháng!

Sở Vân Thăng không giải thích gì, cũng không cách nào giải thích cái gì, càng giải thích càng không được gì, so với nỗi oán hận của 500 vạn nhân mạng của Thục thành, giết lầm một người, giờ phút này liền số lẻ cũng không bằng.

Hắn thực sự không phải là lãnh huyết, mà sự thực, chính hắn cũng không ý thức được rằng, hắn đã "chết lặng" rồi!

Có những thứ dù cố gắng học cũng vĩnh viễn không học được, nhưng khi thời điểm đến, lại tự nhiên, lặng lẽ mà hoàn thành như vậy, thậm chí chính bản thân cũng không phát giác được.

Tuy rằng tất cả võ sĩ Tinh Dã Gia đều cực kỳ phẫn nộ cùng cừu hận, nhưng người có thể sống đến bây giờ, không có ai là ngu ngốc lỗ mãng, khi người này chỉ dùng vẻn vẹn sáu đạo kiếm khí thần kỳ đã dễ như trở bàn tay chém gãy trường đao của họ, mọi người đều trở nên do dự.

Loại trình độ lực lượng này, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với những người Trung Quốc trên thuyền kia, vừa rồi chỉ cần sáu đạo kiếm khí thoáng chếch xuống một chút, như vậy hiện tại, cũng không phải là chiến đao bị đứt mà là vô số đầu người rồi!

Tại tình cảnh hoàn toàn không chống cự được, lại tiến lên thì chỉ có thể là đi chịu chết, vì bảo trụ danh dự cùng thực lực của Tinh Dã Gia, bọn hắn đều ngừng lại, ngay lúc này, ở trên bờ, âm thanh của Tinh Dã Gia đương chủ hợp thời vang lên: "Toàn bộ trở về!"

Chỗ xa xa, trên đầu thuyền đội tàu Lập Hoa Gia, một nam nhân mặc áo bào trắng buông kính viễn vọng xuống, ánh mắt trầm ngâm chốc lát rồi phất phất tay, nói: "Lui lại!"

Không đến chốc lát, trên mặt biển cũng như trên bờ đều không còn người của Lập Hoa Gia cùng Tinh Dã Gia, chỉ còn gia chủ Thu Nguyệt Gia dẫn mấy người đứng đó.

Trên thuyền đến từ tây Phổ Giang, ngay tại lúc Sở Vân Thăng nhảy lên boong, chưa chờ hắn mở miệng, liền có một người đem tới một đống quần áo, bên trong vẫn còn hơi ấm cơ thể, hiển nhiển là mới từ trên người cởi ra.

"Cảm ơn!" Sở Vân Thăng mặc vào bộ quần áo ngày xưa chỉ là những món đồ giá rẻ trong siêu thị nhưng giờ lại rất khó có được này, hướng về người nam nhân khôi ngô đang đứng quay lưng ở trên mũi thuyền, nói.

Thời điểm hắn ở tại thị trấn nhỏ Hồ Lô Khẩu sau khi lấy được lương thực đã quên mua mấy thứ quần áo dự bị, đây là di chứng tích lũy từ thời đại mặt trời, từ sau trận chiến Hoàng Sơn, mới thể hiện ra uy lực của nó, trừ bỏ vũ lực bảo vệ tính mạng, có lẽ đến tận bây giờ hắn mới trải qua sự khó khăn về vật tư sinh tồn của tận thế, quá trình này bởi vì sự tồn tại của vật nạp phù đã lùi lại cực kỳ lâu.

"Đều là người còn sống sót... Ta là Hách Húc, huynh đệ có thân thủ thật tốt, không biết xưng hô thế nào?" Nam nhân khôi ngô kia xoay người, lễ độ mỉm cười nói.

Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện tuyệt đỉnh cao thủ, tâm trạng của Hách Húc cũng không ngừng thay đổi, từ khiếp sợ đến nghi hoặc rồi khó hiểu, bất quá, tốt xấu gì đối phương cũng là người Trung Quốc, nếu không dựa vào thân thủ của người này, lại liên tưởng đến kiếm khí phá thể hải quái khổng lồ kia, nếu đối phương là người Nhật Bản hoặc Hàn Quốc mà nói, ngay hôm nay tây Phổ Giang sẽ bị dẹp sạch, không còn gì.

Bọn hắn chỉ biết một tháng trước từng có cao thủ đi ngang qua Thân thành, sau đó cùng với đại thụ cho trái cây kỳ tích biến mất, nhưng Hách Húc không dám đoán chắc có phải chính là người trước mặt không, dù sao so với ngoại hình được miêu tả lại cũng hoàn toàn bất đồng, một người toàn thân khôi giáp đen tuyền không thấy dung mạo, tay cầm hắc kiếm; một người xích lõa, trong tay vừa rồi là bạch mang kiếm (tia sáng trắng kiếm - nôm na là kiếm ánh sáng ý :p - DG).

Hơn nữa lúc trước chỉ có hai người Nhật Bản được bố trí mai phục là từng thấy qua hắn ra tay, còn tình huống cụ thể thế nào thì người tây Phổ Giang cũng không rõ ràng lắm.

"Tên ta thì không cần phải nói, tránh phiền phức cho cả ta và ngươi, cám ơn ngươi vì y phục! Qua mấy ngày nữa, ta có một giao dịch lớn muốn bàn cùng các ngươi." Sở Vân Thăng nhìn qua thuyền buồm cải tạo dưới chân, làm thế nào để đi Mỹ, trên thực tế hắn vẫn chưa nghĩ ra, nhưng bất kể thế nào đều phải có thuyền, cả người biết lái thuyền mới được.

Bây giờ hợp thể cùng Minh cũng đã giải trừ, kế tiếp chính là phải tìm biện pháp vượt biển rồi.

Thấy Sở Vân Thăng quay người muốn đi, ánh mắt Hách Húc lóe lên, nói: "Huynh đệ, có chuyện gì, không bằng trước cùng chúng ta quay về phía tây rồi tính tiếp, nơi đây hiện tại là chỗ của người Nhật Bản, nam hài mới vừa bị ngươi giết chết kia chính là tiểu thiếu gia Tinh Dã Gia, tuy rằng với bản lĩnh của ngươi thì không có gì đáng ngại, nhưng từ xưa có câu, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền." (cẩn thận thì thuyền có thể đi được vạn năm - DG)

Sở Vân Thăng đối với "thiếu gia", "tiểu thư" không có quá nhiều khái niệm, lắc đầu nói: "Cảm ơn lời nhắc của ngươi, ta đi Giang Đông là có chuyện trọng yếu muốn làm."

Nói xong, hắn liền nhẹ nhàng nhảy xuống mạn thuyền.

"Huynh đệ chờ chút, nếu như muốn xử lý sự tình ở Giang Đông, ta có thể giới thiệu cho ngươi một người, cũng để ngươi làm việc thuận tiện hơn, khả năng ngươi không biết, bây giờ, ở Giang Đông đều là người Nhật Bản cùng Hàn Quốc, ngươi nói gì bọn hắn nghe cũng không hiểu!" Hách Húc hơi suy nghĩ một chút rồi tiến lên cao giọng nói.

"Ca ca, cái người này, mười phần hết chín là người giáp đen một tháng trước, ngươi còn nhớ Lâm Khang trở về nói gì không? Người giáp đen cũng đồng dạng không chịu lộ ra tính danh, hơn nữa cũng sử dụng kiếm!" Người thanh niên mặc hắc y bên người Hách Húc từ phía sau thấp giọng nói ra.

"Thì sao?" Trong đầu Hách Húc nhanh chóng xoay chuyển, so sánh lợi hại giữa các khả năng có thể xảy ra.

"Ca ca muốn lôi kéo cao thủ như thế thì không sai, chỉ là người này quá lợi hại, hầu như áp đảo hoàn toàn tất cả mọi người, chỉ sợ tương lai không dễ khống chế, ngược lại..." Người thanh niên mặc hắc y trong giọng nói lộ ra đôi chút lo lắng.

"Trong lòng của ta tự có chừng mực!" Hách Húc khoát tay, giống như đã quyết định được chủ ý, cũng nhảy xuống mạn thuyền, theo Sở Vân Thăng, đạp lên các xác chết trôi nổi mà nhảy lên bờ.

"Ở trên bờ, thấy Hách Húc rời thuyền nhảy đến, gia chủ Thu Nguyệt Gia lông mày khẽ động, chạy ra đón chào.

break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc