Tuyết trắng bao trùm lấy mặt đất bao la. Mặt đất bị nhuộm đỏ máu tươi ngày đó giờ đã sớm bị vùi sâu trong băng tuyết, ngẫu nhiên đạp lên tuyết còn có thể dẫm lên một thi thể đóng băng, không biết là nam hay là nữ, là già hay trẻ.
Tại vùng đất trắng xóa tuyết này xuất hiện một thân ảnh màu đen đang đi một mình trong sương mù tuyết, phảng phất như là một hành giả cô độc, khiến cho cái thế giới màu trắng đơn điệu này bỗng nhiên xuất hiện một điểm đen.
Bầu trời bao la tối đen, nhìn không ra cao thấp , cũng không thể phân biệt được Đông Nam Tây Bắc. Từ phương đông xa xôi, một tia sáng quật cường đang cố xuyên thấu trời đen. Nhờ có nó mà toàn bộ thế giới mặt đất, sông núi hồ nước liền lập tức định ra phương vị của bọn nó.
Xa xa, trên sân thượng một tòa nhà bảy tầng từng được một nhà xưởng đầu tư hơn trăm triệu làm kí túc xá cho công nhân ở, giờ xuất hiện ba thân ảnh. Một người trong số đó tay đang cầm kính viễn vọng quân dụng vẫn còn chưa phai vết máu, nhìn quét cả lưu dương mặt đất, cho đến Đông Bắc Trường Giang về cửa biển.
Đột nhiên, một người trong đó kinh nghi một chút, để ống dòm xuống, dùng mắt thường cẩn thận nhìn ra xa thoáng một tý, lại nâng kính viễn vọng lên. Sau khi tìm tòi một lá thì lại kéo xuống chiếc khăn quàng cổ màu trắng trên cổ che khuất mặt, lộ ra một gương mặt cực kỳ tuấn tú. Hắn nhíu mày rồi đối với một Đại Hán khôi ngô bên cạnh hắn, nói: "Ngươi vừa có nhìn thấy một cái chấm đen không? Bên kia, hướng bên kia kìa"
"Cái gì điểm đen? Không phát hiện" Đại Hán khôi ngô kia tựa hồ tâm tình không tốt lắm,miệng nói hết lời rồi thì mới ý thức tới ngữ khí của mình, muốn cứu vãn mà giải thích nói: "Mai lão đệ, ta không phải ý nói ngài, mong ngài đừng để tâm, đều là mấy ngày trước bị những võ sĩ Đông Doanh kia... Đúng rồi, ngài mới vừa nói cái gì điểm đen."
Người nam nhân tuấn tú họ Mai kia lo lắng nói: "Tốc độ của nó quá nhanh, ta chỉ thấy được một bóng dáng, tựa hồ, như là có khôi giáp quanh thân "
" Có khôi giáp quanh thân?" Khôi ngô Đại Hán cơ hồ muốn nhảy dựng lên, trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái kia còn có thể là ai, vùng này mà mặc khôi giáp thì chỉ có đám chó hoang Nhật Bản tử đồ kia. Ngài nói bọn hắn sao không ở tại Nhật Bản đi mà chạy đến cái nơi này của bọn ta làm cái gì vậy?"
" Cả đảo Kyushu của Nhật Bản đều bị côn trùng nuốt hết, cho nên bọn họ là bị đuổi xuống biển, mà Thân thành cách đảo Kyushu chỉ có 800 km, bất quá nghe nói bọn hắn vốn là chạy trốn tới Hàn Quốc, nhưng nghe nói Hàn Quốc cũng bị công phá mà phía Bắc lại bị vây nên mới mạo hiểm từ trên biển Tây tiến đến Thân thành." Nam nhân tuấn tú nhắc tới đây liền lộ ra hàn mang, một lần nữa che khăn quàng cổ màu trắng lên rồi nói: "Bất quá, ta cũng rất tò mò, bọn họ là như thế nào vượt hơn 600 km mặt biển mà an toàn từ Hàn Quốc đến Thân thành?"
"Chiếu theo ta nói, chỉ có thể là trên biển đã đổ không ít máu, nhưng cứ mặc kệ bọn hắn những con tôm khô này! Đáng tiếc bọn ta liên lạc không được với các thành phố lớn may mắn còn sống sót trên nội địa, nếu không thì chỉ bằng cao thủ của bọn ta thì không được mấy giây đã giết hết bọn hắn" hán tử khôi ngô tức giận dị thường, xem xét liền biết là vài ngày trước tại trên tay đối phương đã bị ăn thiệt nặng.
" Không riêng gì vấn đề này, người Nhật Bản cùng người Hàn Quốc chạy nạn tới đây quá đông, thanh thế to lớn, hai vị ca ca đối với cái việc này vẫn đang suy nghĩ không biết nên hòa hay chiến, sinh ra phân chia, dẫn tới dân tâm phía dưới đều lay động..." nam nhân tuấn tú vừa nói, một bên còn đang muốn tìm đa͙σ hắc ảnh kia, nhưng tốc độ của nó quá nhanh, nếu quả thật chính là cao thủ võ sĩ Đông Doanh nào đó hoặc là cao thủ võ sĩ Triều Tiên mà nói... thì sẽ là phiền toái lớn.
"Mai lão đệ, theo người thấy thì nên hòa hay nên đánh?" con ngươi khôi ngô hán tử đảo một vòng, rồi bỗng nhiên nói.
Nam nhân tuấn tú chần chờ một chút, để ống dòm xuống, chốc lát nói: "Nếu như có thể thu phục bọn hắn để sử dụng mà nói..., tự nhiên... Bất quá, thế lực của bọn hắn quá mạnh mẽ, hơn nữa gia chủ Hoa gia Lập Hoa Giám xác thực vô cùng khủng bố."
"Chiếu theo ta nói, ta tuy là người thô thiển nhưng cũng hiểu được một cái đa͙σ lý đó là khi đám quái vật côn trùng đến thì ta cũng không dám đem phía sau lưng giao cho bọn hắn vì chỉ có huynh đệ nhà mình mới tin được" khôi ngô hán tử nghiêm nghị nói.
Nam nhân tuấn tú nhìn phương xa, về phía cây đại thụ xanh vút lên tận trời, giữ im lặng.
Lúc này, bên cạnh có một có người nói: "Hai vị đại ca, có lẽ hay là nhanh đi cứu viện đi "
Thân ảnh Sở Vân Thăng chạy đi, bỗng nhiên ngưng tụ, đứng ở chân tường một ngôi nhà dân, không chút sứt mẻ.
Trong đống tuyết cách đó không xa có hai người khoác quanh người tấm ra giường màu trắng đang ẩn nấp. Họ đứng lên làm tuyết văng tung tóe, toàn thân mặc khôi giáp, tay vuốt trường đao, đang cẩn thận mà đánh giá Sở Vân Thăng, mang theo một tia nghi hoặc ngữ khí:
"Gào thét đâu rồi, mạc nông sập?"
"Ừm?" Sở Vân Thăng nghe không hiểu nhưng hai người ẩn nấp ở chỗ này vẫn không nhúc nhích, nửa điểm năng lượng chấn động cũng không có, nếu không phải đến gần rồi dùng thị giác siêu cường của Minh phát hiện dị trạng thì hoàn toàn rất khó phát hiện ra.
"Gào thét nì mạc nông sập?"
Lúc này một người khác lặp lại, thanh âm cực kỳ mềm mại, có lẽ là nữ nhân.
Sở Vân Thăng cố gắng khởi động lại trí nhớ đã bị đóng băng, rốt cục cũng tìm ra xuất xứ cái ngôn ngữ này, nhíu mày nói: "Người Nhật Bản?"
Mặc dù nghe ra họ nói gì, nhưng hắn đối với ngôn ngữ Nhật Bản chỉ giới hạn trong một số phim Nhật phổ biến, một ít phim hoạt hình, cho nên hoàn toàn không biết hai người này đang nói cái gì.
Hai người kia cũng là liếc mắt nhìn nhau, dùng đến Hán ngữ cứng ngắc mà lại cà lăm nói: "Xông, quốc, nhâm?"
Ngẫu nhiên gặp được một hai người nɠɵạı quốc, mà tại Cảng thành, Thục thành cũng có, cho nên Sở Vân Thăng cũng không có để ở trong lòng, cùng bọn họ càng không có lời gì có thể nói, cho nên thân hình hắn phóng lên muốn lướt đi .
"* (¥#@..." Người nam kia đột nhiên động thân thể, nói một tràng Nhật ngữ, ngăn Sở Vân Thăng lại.
Cô gái kia ngược lại cơ linh, lập tức dùng Anh ngữ nói: "Please——Stop "
"ŧıểυ quỷ tử, ta không giết người thức tỉnh Trung Quốc, không có nghĩa là không giết người nɠɵạı quốc , cho nên còn dám ngăn ta, giết" Sở Vân Thăng cũng không quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì, rút ra thiên ích kiếm màu đen chém sắt như chém bùn nước, một kiếm chém đứt hai thanh kiếm nhật, chỉ vào đầu hai người, lạnh lùng nói.
Hai người kia rồi đột nhiên cả kinh. Tốc độ Sở Vân Thăng quá nhanh, bọn hắn đều không thấy rõ hắn rốt cục đã xuất kiếm như thế nào, mà kiếm nhật thiên hạ bài danh được xưng tiền tam lại lập tức bị cắt như cỏ dại, không chịu nổi một kích.
Đúng lúc này, trong đống tuyết ở phía xa xa kích xạ ra vài đa͙σ thân ảnh, một người trong đó kêu thảm: "Người Nhật Bản, gia gia cùng các ngươi liều mạng "
Đón lấy, truyền đến vài tiếng Nhật Bản trầm thấp quát lớn, cùng với vài tiếng Hàn Quốc ầm ĩ, hỗn loạn một mảnh.
Hai người ngăn Sở Vân Thăng lại liếc nhau, thân hình co rụt lại, rất nhanh lùi về phía sau, trong miệng không biết la hét cái gì, hai tấm ra giường liền thay thành áo choàng mà tại đất tuyết lắc lư, bộ pháp ẩn hiện quy luật nào đó.
Sở Vân Thăng nguyên lai tưởng rằng chỉ là do giống như địa phương khác vậy, ngẫu nhiên xuất hiện một hai người nɠɵạı quốc, nhưng ở đây lại phát hiện số lượng lớn người thức tỉnh Nhật Bản cùng với người thức tỉnh Hàn Quốc, như hoàn toàn không phải chỉ một việc đơn giản như vậy. Thân thành không phải đều là côn trùng sao? Làm sao lại cổ quái như thế? Trong nội tâm lược tư, thân hình liền động, lưu lại một vệt tàn ảnh, người đã như mũi tên, bắn ra xa hơn mười thước.
Hai người mai phục kia ngẩng đầu, mặt tràn đầy kinh hãi, Sở Vân Thăng chỉ trong nháy mắt liền vượt qua bọn hắn, xuất hiện ở nơi hơn ba mươi người đang kịch liệt giao chiến.
Trên mặt đất đã xuất hiện vài cổ thi thể khoác Bạch Sắc Phi Phong. Đám người đang mặc áo giáp người đông thế mạnh, thế công uy mãnh, trái lại một phương khác ít người lực đơn, liên tiếp bại lui, nếu không phải trong do đó có một người thực lực khá mạnh mà cầm cự được, nhưng dù sao thì chỉ sợ sớm sẽ toàn quân bị diệt thôi.
Lúc này, chợt thấy lại xuất hiện một người mang hắc giáp, đám người đang yếu thế trong nháy mắt liền biến sắc, như rơi vào hầm băng, tự hỏi hắn là làm sao tới, như thế nào xuất hiện? Thậm chí không một ai có thể nhìn rõ ràng, nhưng tại vùng này, mang khôi giáp nɠɵạı trừ võ sĩ Đông Doanh thì còn có thể là ai?