Mặt nạ thổ sắc, nhìn từ cấp độ đơn giản cũng chỉ là một loại công cụ dùng Ám năng lượng, hơi bất đồng chính là, vật liệu chế tạo mặt nạ không chỉ là nhân tạo mà còn có thể truyền vào thân thể năng lượng thổ nguyên khí, kết cấu của nó so với thanh cổ cung thì đơn giản hơn nhiều.
Sở Vân thanh cũng không có ý định trên phạm vi lớn thay đổi kết cấu hay tăng cường công năng vận dụng Thổ nguyên khí của nó. Hắn chỉ nhìn trúng tính năng “ che đậy” của nó, có thể che đậy hoàn hảo cả khuôn mặt người mang.
Tiệc rượu ngày mai, hắn không biết nguy hiểm như thế nào nên phải chuẩn bị kỹ càng. Khuôn mặt “Tôn Thịnh” này không thể để bị bạo lộ, mà sử dụng phương pháp vận chuyển sinh mệnh chi nguyên tạo ra một gương mặt khác quá mất thời gian, cho nên sử dụng mặt nạ là lựa chọn tốt nhất.
Vì đạt được mục đích hóa trang, Sở Vân Thăng cần cải biến hai điểm. Một là trên mũi của mặt nạ- nơi này lộ ra đặc điểm của khuôn mặt trước đây, cho nên hắn muốn loại trừ đi. Hai là do măt nạ dùng cho quân đoàn mặt nạ là hàng sản xuất số lượng lớn, do đó chất lượng không cao, tính che đậy thấp, có thể dễ bị người khác nhận ra là đang mang theo mặt nạ, cho nên hắn cần làm giảm điểm này đi.
Hai điểm cải biến này, nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, đòi hỏi cần phải hao tổn của hắn một ít thời gian cùng tâm trí để tiến hành dùng nguyên khí cẩn thận sửa chữa.
Việc này chỉ có thể thành công không được thất bại, do trong tay hắn hiện tại chỉ còn có một cái mặt nạ như vậy, cho nên nếu thật bại sẽ không có cái thay thế.
Sở Vân Thăng ngồi ở trên tảng đá vệ đường, đem mặt nạ đặt trên đầu gối, tỉ mỉ xem xét cấu tạo mặt nạ, sau đó lấy một tấm ngự thổ phù làm trung gian, dùng nguyên khí bắt đầu chỉnh sửa thay đổi hết chỗ này đến chỗ kia trên mặt nạ.
Mồ hôi từ trên trán theo hai bò má hắn chảy xuống, gió lạnh thổi quá mát rười rượi, làm cho người ta trở nên tình táo. Công việc cứ thế kéo dài đến tận nửa đêm, một tấm mặt nạ so với mục tiêu đạt bảy tám phần đã xuất hiện, nhưng tiến thêm bước nữa, đã bất lực.
Mang thử cái mặt nạ đã được điều chỉnh lại, Sở Vân Thăng lập tức biến thành một nam nhân hào hoa phong độ, nếu nhìn kỹ còn có chút tuấn lãng.
Cởi mặt nạ ra, hắn lại trở lại là một người đàn ông có khuôn mặt dữ dằn, đầy sẹo.
Duy chỉ có đầu cùng thân hình là không thể thay đổi, chỉ có thể dùng quần áo khác tạo hiểu quả thị giác, phiền phức nhất chỉ là mái đầu bạc trắng.
Cái này quá nổi bật rồi, nếu không phải thời điểm ở trên trời, hắn dùng khăn len che lại, chỉ sợ đã sớm bị phát giác.
Nhưng cạo trọc cũng không được, hai cái đầu trọc quá rõ ràng là cùng một người, do đó hắn chỉ có thể cắt ngắn lại, đồng thời hy vọng trong Ám hành tổng hội tìm được một cái mũ nhân viên nào đó che lại.
Dù đã làm tốt tất cả nhưng Sở Vân Thăng vẫn chưa yên lòng, hắn lợi dụng chút nguyên khí bản thể ít ỏi còn sót lại trong cơ thể để triện chế vài tờ Ly hỏa phù đặt vào Vật nạp phù. Đối phó Băng tộc có lẽ dùng hỏa thuộc tính vẫn là an tâm hơn.
Trở về nhà trọ số 99, Căn tử đã được cô gái mang lên giường, mà nàng lúc này thì đang ngồi trên ghế chờ Sở Vân Thăng.
Hai nam một nữ sống chung một phòng, quả thật có nhiều bất tiện. Căn tử ngủ trên giường lớn, còn Sở Vân Thăng chiếm một cái giường khác, cho nên cô gái chỉ có thể ngủ trên mặt đất. May mắn, thời đại Dương quang chăn bông bị vứt đầy, cho nên chăn bông của nhà trọ cũng tương đối nhiều, chịu đựng cũng có thể ngủ tạm.
Sở Vân Thăng vẫn như cũ vừa nằm trong chăn vừa cầm trường mâu, nửa tỉnh nửa mơ, chờ bình minh hôm sau xuất hiện.
Tiệc rượu tới tận xế chiều mới bắt đầu, cho nên buổi sáng hắn vẫn còn đủ thời gian để đi liên lạc với vị huynh đệ mang mũ bông kia để lấy tấm bản đồ trong thành.
"Ta tối hôm qua không cùng ngươi nói cái gì chứ?" Sáng sớm, Căn tử vừa thức dậy, vỗ cái đầu đau như muốn nứt ra, nghi hoặc hỏi Sở Vân Thăng.
“Nói cái gì? Không có, có chuyện gì ?” Sở Vân Thăng tự nhiên biết có một số vấn đề không nên đề cập, cũng như chuyện của bản thân hắn vậy.
“Không có gì, không có gì” Căn tử cau mày, tựa như đang nói thầm gì đó.
“Đây là tiền hôm qua mượn của ngươi.” Sở Vân Thăng từ trong túi móc ra một đống tiền, đưa cho Căn tử. Tối hôm qua, Lục Đĩnh từ chỗ Tam công tử lấy được một ít đã đưa cho hắn, căn bản đi theo những kẻ quyền quý này cũng không sợ thiếu tiền tiêu.
“Nhanh như vậy đã có tiền, lão Tôn ngươi thật đúng là trâu bò!” Thần trí Căn tử lập tức tỉnh táo, cười hì hì cầm lấy tiền:” Đúng rồi, ngày hôm qua nghe đội trưởng nói, đại ŧıểυ thư có muốn gặp ngươi? Nghe huynh đệ khuyên một câu, cứ đi đi, nếu là được khen thưởng, mừng còn không kịp, tiền với các nàng không có ý nghĩa.
Sở Vân Thăng bị hắn quấy rầy một chập, chợt nhớ đến một việc hệ trọng, Lục Đĩnh đã quên nói cho hắn biết mà Tam công tử kia cũng chưa từng đề cập qua tên gọi của vị ŧıểυ thư kia.
Nhưng giờ phút này, Sở Vân Thăng cũng không thể hỏi hắn, bởi vì thân phận hiện tại của Sở Vân Thăng chính là nhân viên đặc phái bí mật của Tam công tử.
Ăn điểm tâm xong, Sở Vân Thăng liền đi tới cửa tây Thục thành, trả ra cái giá 1000 luân kếch xù cho vị huynh đệ mang mũ bông, cuối cùng cũng nhận được tấm sơ đồ phác thảo Ám hắc tổng hội.
Sau đó bổ sung thêm nửa ngày nguyên khí nữa, Sở Vân Thăng thay quần áo mới, được Lục Đĩnh chờ sẵn lái xe chở đến Ám hắc tổng hội.
Rất nhanh sau đó, không cần hỏi ai, Sở Vân Thăng cũng đã biết được tên gọi của vị đại ŧıểυ thư “kiêu ngạo” kia. Khắp tòa nhà tráng lệ, trên mỗi bức tường đều treo đầy những băng rôn chúc mừng sinh nhật kèm theo cái tên “Đường Y”
Lục Đĩnh trước tiên dắt hắn vào hoa viên gặp vị Tam công tử kia, cũng không phải người ta muốn gặp hắn mà chỉ là thân phận hai người không có tư cách để vào từ cổng chính ban ngày, chỉ có thể như nhân viên bình thường vào từ cửa hông.
Ban ngày, cửa chính được chủ nhân dùng để nghênh đón khách, thỉnh thoảng lại nghe vang lên âm thanh chào khách:
““Sư đoàn trưởng sư đoàn mười bảy – Vương Cam cùng gia quyến đến chúc mừng thiên kim quý phủ”
“ Tổng giám đốc ngân hàng Thích thị- Thích Đô Vệ mang theo phu nhân cùng công tử đến chúc mừng thiên kim quý phủ”
“Tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị- Lâm Ngọc cùng phu nhân …”
“ Tổng giám đốc tập đoàn chế tạo vũ khí- Chu Hành Đại mang theo…”
Sở Vân Thăng đứng ở “thính phòng”, chăm chú quan sát, cố gắng ghi nhớ từng cái tên một. Đây đều là những nhân vật có thể đang giữ tấm địa đồ, chỉ cần chờ đến thời điểm sách cổ khôi phục thì sẽ lập tức hành động.
Khắp nơi đầy các đại nhân vật, áo quần sang trọng, mặt mày hồng hào đang chào hỏi lẫn nhau. Trong không khí nhộn nhịp này, không ai ngờ một nhân vật Băng tộc siêu cấp khủng bố đang xen lẫn giữa đám đông.
Thật là xa hoa, xa xỉ, lãng phí!
Đầy là sáu chữ mà Sở Vân Thăng kết luận được. Trên cái bản trải khăn trắng tinh, đặt đầy đồ ăn thức uống mà mấy năm qua Sở Vân Thăng chưa thấy qua, tất cả đều là đồ cao cấp, ngay cả trong thời đại Dương Quang trước đây hắn cũng chưa từng thấy.
Hơn nữa, tại đây không có thịt trùng!
Đối với mấy đại nhân vật này, thịt trùng là loại đồ ăn thấp hèn, chỉ là trước khi khu chăn nuôi được thành lập, mới bất đắc dĩ dùng tạm, nhưng trong khung cảnh này, căn bản không thể mang lên bàn được.
Sở Vân Thăng sơ bộ đánh giá, với lượng đồ ăn hiện tại trên bàn thì dù có 10 lần lượng khách nhân cũng không thể ăn hết.
Nhưng điều khiến Sở Vân Thăng kinh ngạc nhất là một con chó kiểng được một quý phụ mang theo đang được một đám nhân viên phục vụ vây quanh, tiền mà Căn tử kiếm cả tuần liền cũng không mua nổi thức ăn mà con chó kiểng này đang ăn.
So sánh với vị mẫu thân kia, chỉ có thể được con gái mang chút đồ nôn mửa còn sót lại trên vệ đường đến để lót dạ.
Sở Vân Thăng cười lạnh một tiếng, mặc dù kinh ngạc nhưng hắn cũng không có bao nhiêu bất bình, ở phương diện này, lúc ở thời đại Dương Quang, sau vài năm tốt nghiệp ra trường, đã được xã hội mài bằng.
Bất quá đã đến đây, cũng không cần phải chào hỏi ai, hắn ngoài Lục Đĩnh cùng Thi Ý cũng chẳng quen biết ai, mà cũng không có việc gì làm, đồ ăn lại đầy bàn, không trộm một ít thật có lỗi với bản thân.
Sở Vân Thăng một mặt tỏ dáng vẻ danh nhân trí thức, thưởng thức các loại đồ ăn, một mặt thừa lúc người không thể ý, nhanh tay đem đồ ăn thu vào trong vật nạp phù.
Các vị quyền quý này chỉ mãi nói chuyện, cùng hắn không có bất kì quan hệ nào. Thời điểm hắn đã trộm được kha khá, bỗng nhiên đám quyền quý này đột nhiên im lặng, ở cửa ra vào hoa viên xuất hiện một cái bạch y nữ tử. Sở Vân Thăng tranh thủ mọi người không để ý, trốn nhanh về sau đám đông.
“Đại nhân Miên Hội- đại diện phu nhân Băng sử của băng tộc đến chúc mừng thiên kim quý phủ.”
Nữ nhân kia nhẹ nhàng nắm lấy tay phụ thân Đường y:” "Đường tiên sinh, Băng Sử đại nhân có việc không thể đến đây, ta thay mặt ngài ấy đến chúc mừng."
“Thật là vinh hạnh, vinh hạnh!” Trong mắt phụ thân của Đường Y toát ra vẻ thất vọng, nhưng điệu bộ vẫn tỏ ra vô cùng vinh hạnh, lão luyện chào xã giao.
Sở Vân Thăng liếc bóng lưng vị đại ŧıểυ thư Đường Y hôm nay cũng đồng dạng áo trắng, sau đó vẫn tiếp tục công việc “Trộm” của mình.
Quét xong một bàn, bọn người hầu lại tiếp tục đem đồ ăn đến bổ sung không ngừng, làm hắn vô cùng kinh ngạc:” Rốt cuộc ám hắc tổng hội có bao nhiêu tài lực cùng thực lực mà có thể có lượng đồ ăn khổng lồ như vậy?”
Đường Y như đã quên mất chuyện muốn gặp Sở Vân Thăng, từ xế chiều tới khi tiệc bắt đầu, nàng vẫn không có bảo Tam công tử đi gọi Sở Vân Thăng.
Bất quá, trong thời điểm Sở Vân Thăng đang “trộm”, cũng gặp qua mấy vị thiếu gia vây quanh vị đại ŧıểυ thư này, vị nào cũng hào hoa tuấn lãng, cùng bộ dạng thổ phỉ đầy sẹo của hắn thật không phù hợp.
Mà Thanh giáp trùng cấp III bị một thương giết chết thì đã được Ám hắc tổng hội cùng tập đoàn chế tạo vũ khí ngày đêm chế tác thành một bộ chiến giáp xinh đẹp, với tư cách là quà sinh nhật, được đặt bên cạnh bánh kem, giúp vị Tam công tử này giành đủ mặt mũi.
Người điều khiển chương trình đang loay hoay với khí thế ngất trời, Sở Vân Thăng cũng không biết hắn đang nói cái gì, chỉ thấy dàn nhạc đang chơi một bài thật vui nhộn.
Sau thời điểm bữa chính thì chính là đến thời điểm cắt bánh kem. Sở Vân Thăng đã hai lần cảm nhận được cảm ứng giữa sách cổ cũng tấm địa đồ, nhưng cả hai lần đều chỉ hướng đại bản doanh quân phương, cho nên hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, nếu không phải có vị nữ nhân băng tộc kia ở đây, thì hắn đã sớm đi tới rồi.
Lúc này, một bóng người đi lên trước sân khấu, nói nhỏ vài câu với người điểu khiển chương trình. Sở Vân Thăng định thần lại, nhớ rõ người kia chính là thiếu gia Lâm gia, mà lúc này, sắc mặt vị Tam công tử kia chợt nhiên thay đổi, có chút khó coi.
“Dựa theo đề nghị của ŧıểυ thư hôm nay, xin mời vị tiên sinh đầu tiên đã phát hiện ra Thanh giáp trùng cấp III đang ở phía dưới, lên giảng giải một tí về quá trình phát hiện, để thỏa lòng tò mò của mọi người.”
Sở Vân Thăng sững sờ, Lục Đĩnh nhìn Tam công tử một tí, rồi thọt thọt hắn, thấp giọng nói: “Gọi ngươi kia, cẩn thận trả lời, nhớ rõ mỗi chữ là một mạng!”