Sở Vân Thăng đau đớn không chịu nổi, dù có nhét đầy miệng tuyết cũng không có ích chi, hắn chỉ còn cách đập đầu xuống đất hi vọng có thể tạm thời làm giảm bớt tí ti đớn đau.
Từng mảng cơ trên họng như bị xé nát ra rồi tổ hợp lại, tổ hợp xong lại xé nát ra, lặp đi lặp lại mãi. Đây là phần bị phá hoại khi nghịch chuyển phù Phong Ấn. Dù là tổ hợp thân người hay tổ hợp thân trùng, ý thức của Cẩm Thạch cũng tự bảo vệ đi vào trạng thái “chết giả”. Sự đau khổ này căn bản không phải “ý thức sinh vật” đủ chống chọi.
Thậm chí còn đau khổ hơn mươi lần lúc hắn dung hợp với Khủng Cự Chi Tử.Lúc ấy là sự phình trướng vĩ mô, lần này là sự phá hoại vi mô, xé nát cấu tạo vốn có, tổ hợp ra cơ thể mới, bể gẫy kết cấu tổ hợp cacbon và nước đâu phải dễ dàng.
Vân Thăng há hốc mồm, gưng xanh trên cổ lồ lộ, nhãn cầu căng cả ra đầy gân máu, hắn bất giác đưa tay lên bóp lấy cổ mình, không ngừng lăn lộn dưới đất, vài “vật dụng”ít ỏi trong nhà ngã lăn lốc, hỗn loạn.
Máu me đã chảy đầy miệng vấy đỏ cả mặt đất, hắn áp sát cổ họng đang cháy bổng của mình xuống nền đất, hơi thở hổn hển, hai tay không ngừng cào cấu đất đá dưới đất,từng móng tay đã lật hết, máu me và không còn nguyên vẹn.
“Ái da, mẹ ơi, thế là thế nào?” Hà lão đầu nghe động tĩnh trong nhà Vân Thăng vội khoát chiếc áo rách tươm của mình vào xem xét tình hình, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này.
Mũi và miệng áp sát mặt đất của hắn đã đầy máu, và đang hổn hển những hơi thở nặng nề.
“Xuyên ơi, Xuyên, nhanh, qua đây nhanh! Nhà phía tây có chuyện rồi!” Lão đầu đã sợ khía vía, lão đã từng gặp người chết, nhưng chưa bao giờ gặp cảnh đáng sợ thế này.
Cô bé câm nghe tiếng, giày còn chưa kịp mang cứ cầm trên tay chạy thẳng qua. Ba căn nhà tranh cách nhau không xa, chỉ chớp mắt cô đã nhìn thấy ngay Vân Thăng mặt mũi trắng bệch đang cứng đơ nằm đấy. Cô nhìn hoảng quá không phản ứng được gì.
“Xuyên ơi, cháu canh chừng ở đây, ta đi tìm người đội trị an, chỉ sợ là không cầm cự nổi nữa!” Ông lão lo lắng nhìn Vân Thăng đang giẫy giụa trong vũng máu.
Hà lão đầu sợ quá nhảy dựng lên. Tay hắn vẫn giữ chặt chân lão, như một xác chết đột ngột có phản ứng! Ông lão sợ rung bần bật.
Vân Thăng nén cơn đau đoạt mệnh vẫn cố dùng những ngón tay rung rẫy của mình viết lên một chữ méo mó: Đừng…
Chỉ một chữ “đừng” mà đoạn cuối hắn cũng chưa viết nổi lại tự nhiên nhảy lên đâm thẳng vào thanh trụ trong nhà. Đầu sứt trán mẻ, lại máu chảy ròng rã gất đi.
Không được bao lâu hắn lại bị cơn đau đớn làm thức tỉnh. Lúc này trong nhà đã có thểm vài người.
“Lão Hà, ngươi làm thế là đúng, Thập Thất tuy là tên câm đến đây chưa bao lâu, nhưng ta nhìn là biết hắn là tên nam tử hảo hán, thương tích đã tái phát thế này mà còn không muốn phiền mọi người trong đội! Mẹ kiếp tên thống lĩnh kim giáp, người mặt nạ chúng ta có ngày làm thịt bọn chúng!” Lão Tôn thắt một gút trên sợi dây quấn Vân Thăng lại vừa nói.
“Sếp, tình hình của Thập Thất không ổn, mất máu quá nhiều, e rằng…e rằng…không qua nổi đêm nay.” Tên mặt nạ gầy kia rờ thử thân thể đang nóng rang của Vân Thăng cau mày nói: “Trăm phần trăm là do vết thương bị nhiễm trùng, phải có thuốc kháng sinh, không thì chết chắc…”
Lão Tôn giật phắt mặt nạ ra để lộ vết đao củ trên mặt. Lão ngồi lặng bên giường, vừa hút thuốc vừa chau mày nói: “Toàn đại đội đều không có thuốc kháng sinh, đi đâu tìm bây giờ?”
“Sếp!” Lão Lục hổn hển chui vào, phẫn nộ nói: “Người Mộc năng cả cửa đại doanh cũng chả chị để ta vào, toàn một lũ chó má, ai ai đều bảo đang bận!”
Tay Lão Tôn rung rung vứt mạnh điếu thuốc đang hút dở xuống cả một nền toàn máu không ngừng dùng chân đạp. Lão dùng tay vuốt đi máu me tung tóe lên miệng vừa nói: “Lão Tam, thông báo với Lão Nhị đem bảo bối của đội ta ra, ta sẽ đi cầu quân đoàn trưởng. Tiên sư nhà bọn chúng! Lão tử không tin người Mộc năng hắn dám không đến.”
“Sếp, lão đại, đó là tiết kiệm bao nhiêu năm nay của đội ta, huynh đã nghĩ kỹ chưa?” Lão Tôn kinh thán do dự nói.
Nhìn sang ánh mặt như nhau của Lão Lục, Lão Tôn đứng dậy chỉ vào Vân Thăng dừng tỉnh táo nói: “Hắn là ai? Là anh em trong đội chúng ta!Người khác sống chết, lão tử không quản được, cũng chả muốn quản, nhưng đã vào đội chín của lão tử, thì là người của lão tử! Lão tử không quản hắn, đội ta không quản hắn, ta còn là lão đại giống gì, còn là đội chó gì!”
“Tây Vách đến ngày hôm nay, các đội khác không phải đã tan rã thì là đã tàn tạ, có đội chúng ta còn sống sót được, là vì sao? Dù đối xử với người ngoài thế nào, nhưng đồng đội chúng ta đều là họa phúc có nhau! Lúc Thập Thất bị kim giáp đốc lĩnh tấn công, lão tử không giúp hắn vì chúng ta công lại cũng đánh không lại ả. Ta không thể dùng mạng toàn đội để cược! Bây giờ chỉ là vật ngoài thân, có thể cứu lấy mạng Thập Thất, vì sao không đổi? Hôm nay nằm ở đây không phải hắn, là một trong các ngươi, lão tử cũng sẽ đổi!”
Lão Tôn khí thế nói một mạch, nhất là câu cuối, khiến Lão Lục, Lão Tam á khẩu. Tuy chúng biết đội trưởng sẽ làm thế là vì muốn mua chuộc lòng người của cả đội hơn là muốn cứu mạng của Thập Thất.
Lời của Lão Tôn, Vân Thăng cũng nghe được một phần, nhưng hắn quả thật không muốn nợ ân tình người khác liền vội nắm lấy tay Lão Tôn, kiên định lắc đầu. Tình hình của hắn, hắn tự biết rõ, tên người Mộc năng đó đến đây chưa chắc có tích sự gì. Thương tích của hắn căn bản không phải nguyên do như họ nghĩ. Hơn nữa, rất có khả năng tên người Mọc năng ấy sẽ bị ba tên này triệt tiêu, lúc ấy chỉ e rằng càng khó mà giải thích rõ ràng.
Hắn chỉ còn cách chịu đựng, chịu đựng và chịu đựng! Chỉ cần chịu đựng giai đoạn tổ hợp cổ họng thì vạn sự êm thắm!
Lão Tôn khỏe hơn ông lão nhiều, Vân Thăng căn bản giữ không nổi tay lão, chỉ một chốc lão đã mất tông mất tích ngoài cửa.
Vân Thăng bị cột chặt trên giường không nhúc nhích nổi, ngoài chờ đợi ra hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé câm dùng những mẩu nước đá mới lại đắp lên tất cả bộ phận nóng rát trên người.
Hà lão đầu đứng ngồi không yên nên cuối cùng lão chạy thẳng ra ngoài làm nước đá. Còn Lão Lục và Lão Tam ngồi phì phèo khói thuốc Thổ trong nhà, mà thuốc chính cóng chúng căn bản không đủ khả năng hút.
Lúc trời hửng sáng,Lão Tôn đỏ ngầu mắt thất thểu trở lại nhà Vân Thăng, Lão Tam lập tức chạy lên, chỉ thấy Lão Tôn thất vọng lắc đầu.
“Quân đoàn trưởng cả đêm không về đại doanh?” Lão Tam nghi hoặc hỏi.
Lão Tôn gật gật đầu.
“Nhất định ở chỗ con hồ ly tinh đó!” Lão Lục rủa thầm.
Chỉ có trong lòng Vân Thăng là thở phào, may mà chúng không kịp đem bảo bối của đội cống nạp ra, không thì phen này hắn mắc nợ nặng. Hắn giờ chả sợ chi, sợ nhất là điều này. Đúng là hắn còn không hiểu nổi bản thân hắn!
“Thập Thất sao rồi?”Lão Tôn nhận điếu thuốc Thổ Lão Tam đưa qua vừa khẽ hỏi.
Gã gầy kia nhìn nhìn Vân Thăng lắc đầu nói: “Lúc nãy còn thấy hắn giẫy giụa, giờ chỉ còn hít vào mà không thấy thở ra, bất động. E là…sắp rồi, mau để nhị ca chuẩn bị hậu sự thôi.”
Lão Tôn dùng tay lật mắt Vân Thăng lên, lại ấn ấn làn da dần tái sầm lại của hắn thở dài nói: “Lão Lục, thông báo cho lão nhị, chuẩn bị hậu sư.”
Xoảng!
Cô bé câm vừa khuâng cả chậu nước đá vào nghe tin thờ người đánh rơi cả chậu, một chốc lại lặng lẽ ra ngoài.
Lão Tôn, Lão Tam không hiểu vì sao, chỉ có Lão Lục thở dài rồi cũng chui ra khỏi cửa.
Thực tế tình hình Vân Thăng căn bản không phải thế. Quá trình “tan nát” của cổ họng hắn đã qua đi, bây giờ đang cấp tốc tổ hợp lại, đang dần hồi phục sinh khí, còn thân trùng cũng đang ào ào tổ hợp đến giai đoạn cuối, và đang bắt đầu có ý thức rút ra khỏi nguồn sinh mạng của bổn thể Vân Thăng, vì thế mà khiến hắn nhìn xám xịt như chết.
Hắn không cách nào lên tiếng nói, cũng chả nhúc nhích được, chỉ có thể “trơ trơ” đứng nhìn cả đám người chuẩn bị hậu sự cho mình!
Lão Tôn rút ra một chiếc hộp bí mật từ ngực và lấy một điếu thuốc ra cắm vào mồm hắn nói: “Thập Thất, cả đội chỉ có một điếu Phù Dung Vương này, ngươi hút rồi lên đường, đến bên kia rồi đừng oán an hem, anh em cũng đã cố gắng hết sức!”
“Sếp, tam ca đã triệu tập toàn đội, tất cả mọi người đều phải đội tức quy đội!” Một người mặt nạ vội vã chạy vào báo cáo.
Lão ừ một tiếng rồi vỗ nhẹ lồng ngực Vân Thăng nói: “Lão Tam, đi thôi!”
Bọn chúng vừa đi, Vân Thăng đương chuẩn bị nén đau đớn lại gia tốc tu luyện giúp thân trùng tổ hợp sớm hoàn thành lại nghe tiếng bước chân đến.
“…Xuyên Nhi dẫn ŧıểυ Thảo đến gặp ngươi lần cuối.” Hà lão đầu vừa vuốt vuốt những mảng đá đang đắp trên trên hắn vừa nói.
Tiếp đến là giọng ứ nghẹn của cô bé: “Đại thúc? Đại thúc? Ngươi sao rồi? Ngươi không phải là biến trở về làm trùng tử chứ…”
Vân Thăng mơ mơ hồ hồ trải qua một ngày, đội chín chưa có ai trở lại, bên ngoài hình như xảy ra đại sự gì, hỗn loạn! Mãi đến giữa đêm, bên ngoài lại nổi lên tiếng truy sát từ nơi xa xa…
Lại đánh nhau ư?
Hắn bất chợt nghĩ đến, những ngày ở đây cũng đã nghe không ít, việc Đông Tây Vách đối lập đâu phải ngày một ngày hai, nhưng vì sao lại đánh nhau thì cả trăm người có cả trăm cách nói.
Tốc độ tổ hợp của thân trùng ngày càng giảm, tổ hợp ở cổ họng cũng đi đến hồi kết, hắn đã có thể nhúc nhích ngón tay, một việc hình như đi về hướng càn khôn đại na di.
Phịch!
Hắn bất chợt nuốt một ngụm nước bọt. Một cây tiễn màu xanh đất xuyên quan nóc nhà tranh bay thẳng xuống dừng lại cách mũi hắn không quá hai phân.
Mấy cái công trình tạm bợ này đúng là hại người không ít, căn nhà chỉ mất một ngày để xây này đúng là loại tạm bợ nhất trong số tạm bợ!
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng thét của Hà lão đầu: “Xuyên ơi, chạy nhanh, hắn đã không ổn rồi!Ngươi dẫn ŧıểυ Thảo đi xuống hầm trước, ta sẽ tìm người đội trị an đến khiêng hắn đi, nhanh!”
Tiếng theo là tiếng của nhà tranh bị mở ra, Vân Thăng cố gắng giẫy giụa ra lăn ra khỏi giường, sức mạnh của hắn đang từng bước trở lại thân thể.