Vân Thăng vẫn ôm ghì lấy thi thể Đại Trùng một hồi, cuối cùng hắn bắt đầu đề khí và chìm thẳng xuống theo đường thông đa͙σ vận chuyển cự phần số 1.
Hắn chỉ một hơi hạ lệnh cho bọn trùng chỉ, Thanh Giáp trùng rút quân, dùng sức mạnh hắn dung hợp được của Kim Giáp trùng, một mình cô độc đứng đấy đào xới từ đáy thông đa͙σ.
Rất lâu sau, mãi đến khi hắn không còn cảm nhận được hơi hớm của Viêm mới chịu dừng tay.
Một màu đen tối… hắn không biết mình đã đào sâu bao nhiêu, bao xa, nhưng xung quanh hắn giờ đã là địa tầng toàn Hỏa năng lượng bao bọc.
Hắn cẩn thận đặt thi thể trùng ngố xuống hết chỗ này lại đến chỗ khác. Chọn thế nào hắn cũng như chưa tìm được nơi vừa ý.
Hắn không mệt mỏi lặng lẽ chọn lựa cả thời gian cũng mặc kệ.
Lại rất lâu sau, hắn vẫn ở đấy. Kỳ thực là hắn không muốn bỏ đi, nhưng hắn hiểu, trên con đường suối vàng, sớm muộn cũng phải chia ly.
Hắn lại sửa lại mộ huyệt một lần, dùng Hỏa năng lượng rèn nó thành những bức tường cứng cáp. Sau cùng, hắn lại bắt đầu khắc từng bức họa lên tường.
Bắt đầu từ xuất thân của trùng ngố, lần đầu họ gặp nhau trong cự phần tu phục, sau này nó học viết chữ, chiến trường ngoài Hoàng Sơn nó đã nhiều lần xả thân cứu hắn, dù đối diện với cái chết nó cũng không buông tay, đã cứu hắn thoát mạng khỏi Bọ Hung Xanh một lần, lần đầu tiên đội chiếc áo ngực lên đầu…
Một bức tường khác, hắn khắc bảy con trùng tử đi chạy nạn, tìm kiếm và chờ đợi hắn ở khu hồ dưới lòng đất, bảy con chiến trùng cùng nương tựa vào ŧıểυ Thanh trong mộ chiến hạm, bảy chiến trùng cùng lạc vào Cảng Thành, Lão Tử dùng mạng sống đổi lấy cho năm chiến trùng khác được sống…
Trên bức tường cuối cùng có khắc hình hai con trùng tử nhìn về những ngô mộ xa xăm, kiên quyết nam hạ, tiếp đến trở thành Cẩm Thạch, hợp lực diệt Xích Tu quái, nhận nuôi một đứa bé nhân loại, trận chiến nhân trùng hắn đã hiểu lầm nó, khi Thương giá lâm hắn hoang mang sợ hãi, hắn đã oang oang mồm bảo đảm với nó, trong chớp mắt, một con trùng tử tự sát, một con trùng tử lòng đầy bi thương, đưa đứa bé đi, cuối cùng chôn nó dưới lòng đất sâu…
Sau khi khắc xong nét cuối cùng, nén nhịn bi thương, hắn xé một mảnh giáp vẫn dính đầy máu thịt trên mình xuống khắc từng chữ một: “Đệ Đại Trùng Ngố chi mộ -- Huynh Sở Vân Thăng.”
Hắn ấn một đầu giáp cắm mạnh xuống địa tầng kiên cố làm “mộ bia”.
Cuối cùng, hắn rung rung rút cái áo ngực màu hồng phấn của Bạch Mạn Ny ra đặt lên đầu Đại Trùng.
Trầm mặc…
“Đại Trùng, ta đi đây, nếu ta vẫn còn sống, ta sẽ quay lại thăm ngươi. Ngươi ngoan ngoan ở đây, ngoan ngoan nghe lời, không được chạy lung tung. Đợi khi Trùng Chi Tử lớn lên, ta sẽ dẫn nó đến viếng ngươi..”
Hắn vẫn vờ như không có gì xảy ra, bò chưa được vài bước, cuối cùng vẫn nỡ, lại chạy đến ôm chằm thi thể Đại Trùng gào lên thảm thê: “Đại Trùng!!!”
Trong cự phần tu phần ven khu dịch thể ngoài Hương Sơn.
Mười tám tên quân nhân mặc đồng phục đã tàn tạ mơ màng tỉnh dậy mà phát hiện mình đang trong trùng phần, dù cứ ngỡ mình đã hi sinh từ lâu, mà giờ phút này vẫn không khỏi kinh hoàng.
“Bảo vệ sư trưởng!” Một binh sĩ ngoài hai mươi phát hiện trên tay vẫn còn vũ khí lập tức dìu vị sĩ quan đã thọ thương kia gọi với về phía đồng đội.
“Sư trưởng, sư trưởng, ngài sao rồi?” Bọn binh lính còn lại nhốn nháo hỏi, bọn họ đều là những tên lính trung thành của Nhậm Đồng Diên.
“Lão không chết được đâu.” Một giọng nói vang lên từ sâu thẳm cự phần, khiến người ta lạnh thấu xương. Mà trong nội bộ cự phần không khí vốn đã ấm áp gấp bên ngoài bao nhiêu lần!
“Ngươi, ngươi là ai?” Nhậm sư trường miệng đầy máu kéo chặt vào binh sĩ của mình hỏi.
Giọng nói ấy nhường như trầm mặt một hồi, mãi rất lâu sau, nói lảm nhảm nói: “Đúng, ta là ai? Ta có rất nhiều tên, rất nhiều thân phận, nhưng ai mới là ta? Ai mới là ta thật sự? Ai mới là ta mà ta đang cần?”
Giọng nói ấy nhường như đang dằn vặt đấu tranh điều gì đấy, cả mười tám người binh sĩ ấy nhìn nhau mà không hiểu mình đang đụng phải quái vật nào đây?
Bỗng nhiên, hắn đột ngột đổi giọng như tỉnh táo hắn, lạnh lùng nói: “Ta là ai, các ngươi không cần biết, các ngươi chỉ cần biết ta đã cứu các ngươi.”
“Ngươi vừa cứu bọn ta?” Tên binh sĩ trẻ tuổi hoài nghi hỏi, hắn mở to mắt ngó quanh ngó quẩn để tìm xuất xứ của giọng nói ấy.
Giọng nói ấy vẫn lạnh lùng: “Các ngươi nghĩ các ngươi vẫn là nhân loại ư? Nhân loại thì có thể nghe hiểu được lời ta sao? Trong thể nội các ngươi đã bị dịch thể kí sinh. Nếu không phải ta, các ngươi đã toàn bị biến thành một lũ gián điệp trùng tử nhân dạng bị nó khống chế.”
“Vì sao ngươi phải cứu chúng ta? Ở nơi đây chỉ có thể là trùng tử!” Vị sư trưởng tuy đã thọ thương nhưng vẫn rất bình tĩnh, lão không dễ dàng gì mà tin tưởng những lời của giọng nói này.
Giọng nói lại tiếp tục: “Không tin? Ta sẽ thử cho các ngươi xem.”
Hắn vừa dứt lời, một chiếc ống dẫn khổng lồ từ trong bóng tối bỗng dưng xuất hiện giương miệng như đang gào thét.
Xì..xì…
Dưới sự xung kích quái dị của Hỏa năng lượng, mười tám người bỗng dưng ôm bụng nôn uệ không ngớt.
“Ọc..” “Ứ..”
Tiếp theo sau đó, cả tai, cả mũi, cả hậu mông của họ đều lượt có những con sâu nhớp nhoát bất an ngọ nguậy.
Cả mười tám người đều thế, không ai thoát được.Tất nhiên, chỉ nghĩ thôi đã biết họ kinh hoàng nhường nào.
“Bây giờ, tin rồi chứ?” Giọng nói ấy vẫn lạnh lùng, và ống dẫn khổng lồ cũng tự động rút lui.
Mười tám người đang lăn lăn lốc nhìn đám quái vật vừa chui ra từ thể nội mình lập tức lại trở về chỗ cữ.
“Sư trưởng, đây là?”
“Sư trưởng, nó nói không phải thật đấy chứ?”
“Chúng ta đều sẽ thành quái vật ư?”
“Chúng ta..chúng ta không thể, sư trưởng, ngài hạ lệnh đi, sau khi nhận nhiệm vụ cắt đuôi thì đã không còn nghĩ sẽ sống sót quay trở về…”
“Đúng, thuộc hạ vẫn còn nựu đạn! Sư trưởng, hãy hạ lệnh đi!”
Đúng lúc này, giọng nói vừa lạnh lùng vừa đáng ghét ấy lại một lần được vang lên, phảng phất pha chút hơi hớm chế giễu: “Chỉ thế thôi mà không muốn sống nữa?”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Vị sư trưởng ấy vẫn còn khá chấn tĩnh, lão hoàn toàn không tin rằng mình sẽ bị biến thành một con quái vật người không người, trùng không trùng. Lão đoạt cây súng xung phong của một thuộc hạ bên cạnh phẫn nộ nói.
Giọng nói ấy không trả lời lão, chỉ nghe “phạch ” một tiếng, một bóng đen khổng lồ xuất hiện đứng sừng sững trên cái ống dẫn khổng lồ đối diện.
Một màu đêm đen tối, lồ lồ một cặp mắt đỏ ngầu lạnh băng đáng sợ, xung quanh là hỏa diệm đen hừng hực như một con quỷ dữ đến từ địa ngục.
Nội bộ cự phần nóng ran bỗng chốc khiến người ta lạnh cóng như vừa rớt xuống kho đông lạnh.
Giọng nói lạnh lùng cứng nhắc nói: “Các ngươi đã không còn đường lui, chỉ cần đi ra khỏi tòa cự phần này các ngươi sẽ lập tức bị nó khống chế, nó vẫn đang đứng bên ngoài chờ ta giao người ra.”
“Vì sao chúng ta phải tin ngươi? Nó lại là ai?” Vị sư trưởng ấy chỉa thẳng súng vào hắn không cười nhạt.
Giọng nói ấy cũng chả để ý chi: “Không tin ta không sao, ta còn không tin bản thân nữa là, các ngươi chỉ cần tin Hoắc Gia Sơn là được.”
Hắn thừa thời gian tu phục thân giáp rách nát của mình dùng bản thảo hiệp định hợp tác của Hoắc Gia Sơn lần đầu mang đến để vừa dọa vừa dụ mười tám tên gián điệp nhân dạng này của Viêm.
Nếu không phải vì cần ý thức tỉnh táo của chúng, hắn cũng không cần phải tốn lời đến thế. Nhận loại bị ký sinh dịch thể sẽ không thể nào hồi phục lại thân người sạch sẽ nữa, e rằng chỉ có thể bị dung tạo thêm một lần nữa mà thôi.
Giờ đây, Viêm đã tập kết lượng lớn chiến trùng bên biên giới, ý đồ cướp xác đã quá rõ ràng.
Hắn lại chui trở lại trên mặt đất lập tức hạ lệnh cho san bằng tất cả thông đa͙σ vận chuyển dưới lòng đất.
Vân Thăng cười nhạt, Viêm vẫn muốn cạnh tranh số lượng, chất lượng chiến trùng với hắn nữa ư? Trùng ngố không còn nữa, giờ chơi kiểu nào đã không còn do nó và Thương quyết định nữa. Hắn đã bất chấp tất cả, chỉ cách đánh thôi cũng có vài kiểu, nhưng hắn đã chọn kiểu đánh thâm độc nhất!
Hắn không biết vì sao màu giáp chỉ trong một đêm đã trở nên một màu đen tuyền thế này, ngây cả màu hỏa diệm cũng đổi thay, nhưng hắn cũng chả quan tâm. Hắn hầu như không còn hứng thú với điều gì, chỉ muốn làm điều hắn muốn.
Mười tám tên nhân loại bị dịch thể bọc lại. Hắn lại vung cánh xông ra khỏi cự phần. Mặc kệ sự phẫn nộ của Viêm, hắn cho triệu tập tất cả chiến trùng trên mặt đất, dưới lòng đất, trên bầu trời, của hắn, của trùng ngố…miễn hắn có thể khống chế được.
Trên đường biên giới trùng tử nhao nhao, báo hiệu đại chiến sắp đến!
Trong lòng hắn nhất động, nhìn về phía đảo Kinh Kích bất chợt lại thốt lên: “Cuối cùng đã có động tĩnh, xem ra không đợi nổi nữa rồi. Vậy hãy làm một cuộc kết liễu thôi!”
Đảo Kinh Kích, tổng bộ mới Sở Thuật môn nhân.
Kha Tiêm Nhi lặng lẽ đứng trước giường bệnh ngó ra ngoài cửa sổ.
“Thuật Chủ, ngài tìm ta?” Tống Mật vừa đẩy cửa đi vào nhìn về phía giường bệnh hỏi ngay.
Cô đầu cũng không quay lại, vẫn đắm đuối nhìn ra hường xa xa ngoài cửa, lẳng lặng nói một cách kỳ lạ: “Tống Mật, ngươi nói, ta có phải một thuật chủ tốt không?”
Tống Mật nghe mà ngỡ ngàng, không biết vì sao cô lại đột nhiên nghĩ đến điều này, hắn kiên định đáp: “Thuật chủ thông minh hơn người, võ công càng không ai sánh kịp, vì sao bỗng nhiên lại nói thế?”
Kha Tiêm Nhi lắc đầu buồn bả đáp: “Sở Thuật môn nhân do ma ma đích thân sáng lập trao vào tay ta chưa bao lâu, kẻ chết thì chết, người thọ thương thì thương, trước đây bao nhiêu người nghĩ đủ cách để tranh nhau gia nhập chúng ta, bây giờ, chỉ nói đến ‘Sở’ mà biến sắc, tránh còn tránh không kịp!”
Trong mắt Tống Mật ánh lên: “Những kẻ tham sống sợ chết ấy, căn bản không đủ tư cách trở thành Sở Thuật môn nhân! Trong lòng ta, cô vĩnh viễn là một thuật chủ tốt!”
Cô nhè nhẹ quay mình nhìn lặng lẽ nhìn hắn cười nói: “E là chỉ có một mình ngươi nghĩ thế thôi!”
Tống Mật khe khẽ nhìn vào chỗ khác, hắn không dám đối diện với ánh mắt cô.
“Vì sao không dám nhìn ta?” Tiêm Nhi bỗng nhiên đi lên một bước áp sát hắn.
“Ta…” Hắn có phần hoảng loạn, hắn cũng không biết mình đang sợ gì.
“Ngươi gạt ta?” Tiêm Nhi lạnh lùng nói.
“Không, câu nào của thuộc hạ cũng thật!” Trên khuôn mặt lạnh lùng ngày thường của hắn,giờ đây bỗng xuất hiện vẻ khó xử không tự nhiên.
“Vậy ngươi sợ ta ư?” Tiêm Nhi lại đi thêm về trước một bước, gần đến nỗi cô nhường như nghe rõ cả dịp thở của hắn.
Tống Mật vội ngẩng đầu điềm tĩnh bình lặng đáp: “Thuật chủ, Tống Mật từ nhỏ mồ côi cha mẹ, là Phạm Đại Sư đã nhận nuôi ta, cả cô cũng xem ta như huynh trưởng thủ túc. Sau khi đại nạn đến, cô đã nhiều lần cứu ta, lúc ta vẫn chưa có sức mạnh, cô đã vi phạm môn quy dậy ta Sở Thuật… Dù có là súc sinh thì Tống Mật cũng tuyệt không có lòng phản bội!”
Kha Tiêm Nhi đã cận kề sát bên, miệng cô bỗng nở một nụ cười tười rói: “Vậy vì sao ngươi sợ ta? Sợ ta điên lên giết ngươi à?”
“Không! Tuyệt không phải!” Tống Mật kiên định đáp.
Tiêm Nhi nhìn hắn, giọng có phần lạnh nhạt hơn truy đuổi: “Vì sao?”
“Nếu…cô nhất định muốn ta nói,dù có chết, ta…chỉ có hắn mới xứng với cô, ta chỉ là đứa con hoang, ta không xứng.” Tống Mật cúi xầm mặt xuống. Đằng sau bộ mặt lạnh lùng của hắn, là cả một lòng tự tin sâu thẳm được cất giấu kỹ càng.
Nụ cười trên mặt cô cũng dần dần biến mất, cô đưa bàn tay ngọc ngà của mình ra lên chùi nhẹ dòng nước mắt lăn trên mặt Tống Mật nói khẽ: “Thế nhân ai cũng nghe hắn là một tên nan nhân, mà không ai biết, hắn bị một căn bệnh lạ, thực chất là thân nữ nhi.”
Tống Mật ngỡ ngàng ngẩng đầu không giấu nổi ánh mắt nóng bổng của mình.
Những Tiêm Nhi đã lướt đi đến gần giường bệnh nắm chặt tay bà cụ đã thành người thực vật nói: “Cả đời ta đã nợ ma ma, nợ Sở Thuật môn nhân quá nhiều. Ta đã thề với ma ma, cũng như năm xưa ma ma đã hứa với Sở lão phu nhân, cả kiếp này, sẽ hiến mình cho Sở Thuật, cho Khiếu Vân.”
Tống Mật như sét đánh ngang tai, nhưng hắn cũng không nản lòng khổ tâm mà ngược lại, hắn bất ngờ nở một nụ cười trên miệng. Lần đầu tiên, trên khuôn mặt hắn lại xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng dịu dàng đến thế.
Hắn chưa bao giờ dám kỳ vọng. Lòng tự tin sâu lặng trong mình khiến hắn nghĩ, có lẽ kết cục này lại là kết cục tốt nhất. Hắn có thể cả đời lặng lẽ như Phạm Đại Sư bảo vệ con trai của Sở lão phu nhân.
“Tống Mật.” Tiêm Nhi cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, nói khẽ: “Tình báo Hoắc Gia Sơn mang về ngươi biết cả rồi chứ? Đợi khi chúng đã lượng bại cư thương, chính là cơ hội chúng ta tiêu diệt toàn bộ chúng để tiệt hậu hoạn, cũng là tia hi vọng cuối cùng của đảo Kinh Kích.Cho nên ta nhất thiết phải đi, nhưng ngươi thì không thể. Ngươi không phải đối thủ của chúng. Nếu vạn nhất ta có gặp sự cố gì, ma ma và cả Sở Thuật môn nhân, đều trông chờ cả vào ngươi!”
“Thuật chủ!” Hắn đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng đáng sợ.
Tiêm Nhi ngăn hắn lại nói: “Nếu ngươi thật sự hiểu lòng ta thì đừng có từ chối. Thế gian tuy rộng lớn, nhưng ngoài ma ma ra, ta chỉ còn mỗi ngươi có thể tin tưởng được!”
Tiêm Nhi cầm Khiếu Vân Chi Cung lên lạnh lùng “hừ” một tiếng. Cô như bỗng nhiên trở thành một người khác lạnh lùng nói: “Đây là dự phòng thôi, không ai có thể tước đoạt thứ gì của ta! Tuyệt đối không!”
Lúc này, ngoài Hương Sơn thành, vùng đất dịch thể ven nội hải bỗng nổ ra một luồng sáng chói lóa.
Trong sâu thẩm cự phần vang ra một tiếng kêu thảm thiết, âm ba ȶᏂασ ȶᏂασ, cả nước biển cũng phân ly. Phi trùng của Viêm hoảng quá cũng rút lui, cả đất trời thênh thoáng cũng vì nó mà chấn động.
Bọn hải quái điên cuồng bỏ chạy, nhân loài toàn khu Hương Sơn không chịu nổi, đau khổ bịt tai lại.
Một lượng Hỏa năng lượng thâm hậu xông thẳng lên trời xanh…
Xa xa, Hoắc Gia Sơn tay bồng đứa bé đứng trên nóc tòa nhà tổng bộ, “thiên binh vạn mã” dưới nhà lại được tập kết lại.