Vân Thăng không dám trông chờ lần này sẽ có bao nhiêu tên nhân loại đến, có điều hắn cũng không ngờ cả khu sinh tồn Hương Sơn gần mười vạn người lại chỉ vỏn vẹn hai người đến.
Bỗng dưng, hắn thờ người không nói nên lời, vì người phụ nữ trước mặt cơ hồ như quen biết...
Đây không phải chỉ là sự kinh tởm cực độ trùng tử, còn lòng thù hận...mối hận khắc cốt ghi tâm!
Sở Vân Thăng cũng là con người, chỉ một chút hắn dã hiểu được tâm lý phức tạp của họ.Đúng!Con người đều sợ chết, vì cuộc sống, họ có thể bỏ cả lòng tự trọng, bất chấp liêm sĩ, thậm chí có người trở thành nô lệ cho kẻ mạnh cũng nhiều vô số kể…...
Nhưng giờ phút này đây, nhân loại Cảng Thành vẫn đang chống chọi, dù chỉ còn một tia vọng mỏng manh, dù cho có tham sống sợ chết nhường nào, giờ phút này, họ cùng không tình nguyện tiếp tay trùng tử đặt tia hi vọng cuối cùng của Cảng Thành vào chỗ chết.
Không phải vì họ cao thượng hay vĩ dại, chỉ căn bản trên đảo Kinh Kích, còn người thân, con cái của họ mà thôi.
Họ đều là những người đã từng hi sinh mình để thân nhân của mình được lên đảo, những người thân trên đảo được sống tiếp đối với họ còn quan trọng hơn mạng mình!
Đây không phải cuộc chiến bất kỳ trong lịch sử loài người có thể so sánh, đây là cuộc chiến chủng tộc, phương thất bại sẽ phải vĩnh viễn biến mất khỏi quả đất này.
Nếu lúc này, Cảng Thành bị phá, Kinh Kích đảo vong, hắn hoàn toàn không hoài nghi họ có thể giở tất cả mọi thủ đoạn để sống tiếp, sẽ chen nhau dến khu dịch thể, còn giờ này, vẫn chưa được!
Hắn quá ngây thơ, cứ nghĩ rằng có thể dùng thức ăn để trao đổi cho những con người đã đến bước đường cùng như xưa. Mà quên rằng lúc ấy thân phận của hắn là con người, dù ở thành Liệt Hỏa, thân phân xứ giả Hỏa tộc thì vẫn hơn xa trùng tử.
Chỉ vài năm kinh nghiệm trong thế giới mạc thế, toàn gặp diều bẩn thỉu xấu xa khiến hắn cũng trở nên xem thường cả nhân tính và khí cốt đồng bào, quên đi cả vì có linh hồn mà con người là con chứ không phải chỉ là thú vật!
Sau khi thở một tiếng dài, hắn không những không thấy thỉu não vì kế hoạch không thành, thay vào đó, tận đáy lòng lại dâng lên một niềm “tự hào” lâng lâng.
Có điều, con người lại là loài có đặc tính đan xen giữa thiện và ác, vừa hướng đến cái tốt đẹp nhưng đồng thời cũng cho phép tính tham lam của mình tồn tại. Cũng như hắn, hắn có thể nể phục lòng tin của Triệu Sơn Hà, có thể cảm động trước những người lính cảm tử xả thân phá phần ở thành Kim Lăng, nhưng…bản thân hắn thì lại không làm được!
Hắn và tuyệt đại đa số người tuy cũng hướng đến những điều tốt đẹp kia, và cũng cảm động rơi lệ, nhưng khi những việc này rơi vào đầu mình, họ lại thân bất do kỷ chọn lựa một con đường khác.
Cũng giống như hiện tại, Sở Vân Thăng trong lúc cảm thấy “tự hào”vì nhân loại khu Hương Sơn này, nhưng vì để khôi phục thân người sớm hơn, hắn lại không thể không cho bọn phi trùng đi vào thành, chuẩn bị dùng vũ lực vi áp chế, bắt buộc bọn họ đi vào khu dịch thể làm việc!
Có lẽ hắn có thể noi theo điển tích "tỷ mộc vi tín" (*Nhắc ngoài lề tí tí về điển cố dời gỗ để lấy tín của Thương Ưởng: Thời Chiến Quốc, năm 350 trước công nguyên thời Tần Hiếu Công, Thương Ưởng nhận chức Tả thứ trưởng ở nước Tần, nắm quyền quân sự và chính trị nên đã quyết định ban bố biến pháp (sửa đổi pháp lệnh của Nhà nước).Mệnh lệnh đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn chưa ban bố. Nguyên do là ông sợ dân chúng không tin vào lệnh này. Thương Ưởng liền cho dựng một cây cột gỗ cao ba trượng ở cửa Nam thành đô của nước Tần, bố cáo rằng ai có thể chuyển cây gỗ đó đến cửa Bắc sẽ thưởng 10 vàng. Dân chúng đều cho đó là chuyện quái lạ nên không ai dám động tay để chuyển cây gỗ đi. Tiếp theo Thương Ưởng lại tuyên bố:“Người nào chuyển được cây gỗ đó sẽ được thưởng 50 vàng”. Liền lúc đó có một người chuyển cây gỗ đến cửa Bắc. Và thế là người đó hiển nhiên được chẽm chệ ẵm 50 vàng về nhà, điều đó chứng tỏ Thương Ưởng rất trọng chữ tín. Sau đó Thương Ưởng hạ lệnh ban bố biến pháp. Kết quả là ông ta đã đạt được thành công lớn vì được dân chúng tin theo) để thiết sự tín nhiệm, nhưng hiện tại thời gian không cho phép, hắn đợi không được lâu như vậy, thế công của Viêm tựa chẻ tre, ngày Thương giáng lâm cũng tựa lửa sém lông mày, nhưng hi vọng hồi phục thân người của hắn lại xa tận chân trời.
Ánh sáng mờ nhạt vừa hiện trên bầu trời mất màu hẳn bởi sự che khuất của đoàn Thanh Giáp trùng on gong bay lại.
Bọn nhân loại khu Hương Sơn này không ngừng đi rà soát các loại sinh vật có sức sống kiên cường như chuột, để làm thức ăn chóng chọi với con đói.
Bọn họ chẳng bao mấy chốc đã phát hiện dị trạng trên vùng trời nà hoảng sợ tán loạn chạy trốn, bốn phía ẩn núp, không có ai là kẻ đần, họ biết rằng trùng tử hiển nhiên là tức giận rồi, vì triệu tập mãi được có mỗi hai người!
Khi họ vô vọng phát hiện căn bản chạy không được, trốn không xong, đất trời xung quanh toàn trùng tử đang trục xuất họ ra tập trung tại trung tâm thành thị. Vị thị trưởng được trùng tử ủy nhiệm mồ hôi ròng rã, cố nén sợ hãi, nỗ lực nói: “Trùng..Trùng tử đại nhân, xin xin cho ta thêm một ít thời gian nữa.”
Sở Vân Thăng khống chế tử thi, lạnh như băng mà nói: "Ta quả thực nên khoán thêm chút thời gian cho ngươi, nhưng xin lỗi, ta đã không có thời gian rồi!"
Thị trưởng không hiểu đầu đuôi ra sao, mặc dù còn muốn tranh thủ thêm một chút, nhìn lại cặp mắt to tướng trừng trừng của “Trùng đại nhân” mà bại hạ trận, đành rút lui về một bên.
"Ta mặc kệ các ngươi nghĩ như thế nào, nguyện ý hay không thì hiện tại ta cũng phải mang một ngàn nhân loại đi!" Tử thi thò tay chỉ vào một con đường, trực tiếp hoạch định: "Dùng lộ này làm ranh giới,nhóm người này đã bị chỉ định chiêu mộ, người phản kháng chết!"
Những người bị chọn trúng lập tức sắc mặt như tro tàn, còn những người ở bên kia giới hạn lập tức tránh xa cái đường “sinh tử” ầy nhìn những người bọn chọn với ánh mắt đầy thương hại.
"Ta lập lại một lần, cam đoan tánh mạng của các ngươi sẽ được an toàn.Việc dùng công đổi lương thực như trước vẫn hữu hiệu, nhưng các ngươi cũng đừng thử phản kháng, ta không sợ nói cho các ngươi biết, bên ta là phe duy nhất không tham dự vào việc tiến công Cảng Thành, cho nên khuyên các ngươi đừng chọc giận ta, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, ta sẽ khơi động tất cả chiến trùng, giết tuyệt hết thảy mọi người loại tại đây, đồng thời từ Áo Thành ra khơi, trực tiếp không tập đảo Kinh Kích!" Tử thi lạnh như băng không tình cảm tàn nhẫn uy hiếp.
Trên thực tế, Sở Vân Thăng chỉ được cái"khoát lác", những người này nếu thật sự có phản kháng, đừng nói không tập đảo Kinh Kích, chỉ mỗi việc giết bọn người trên khu sinh tồn này, hắn cũng sẽ nuốt lời thôi!
Nhưng hắn dám chắc bọn này sẽ tin lời hắn không chút nghi ngờ, ai bảo hắn bây giờ là trùng tử cơ chứ?
Nhân loại sẽ không tin tưởng vào lòng tốt của côn tử, nhưng tuyệt đối sẽ tin tưởng "việc ác bất tận" của trùng tử.
Hắn vừa nói xong, một bầy Thanh Giáp trùng đã bắt đầu đi lòng vòng quanh đám người được chọn. Không khí bỗng chốc như đông lại thành băng, lạnh tanh!
"Đ ôi khi, ngươi cần mạnh mẽ hơn, ta chỉ bất quá lại để cho bọn chúng làm chút việc giúp ta mà thôi." Sở Vân Thăng khống chế tử thi ở trên không nói với ngài thị trưởng khu Hương Sơn: "Ta sẽ nghĩ biện pháp xoay chút vũ khí đưa vào đây cho ngươi."
Thị trưởng a một tiếng, với tư cách tổng giám đốc đã từng lãnh đa͙σ qua một tập đoàn mà nói, hắn vốn sẽ không bình tĩnh đến thế, nhưng tên tự xưng kẻ thống trị Trùng tộc nơi này , từ tiếng nói cử chỉ, phảng phất như từng quen thuộc, mà nghĩ đến nát óc, hắn cũng không nhớ nỗi mình lúc nào từng kết bạn qua với một con trùng tử rồi?
Khoảng một ngàn người kia phần lớn đều là những tên yếu ớt, tuổi trẻ mà lại cường tráng đều bị mang đến chiến trường, còn lại cũng không tới phiên Sở Vân Thăng chọn chọn lựa lựa.
Hắn dẫn một ngàn người một ngàn người này đến gần dịch thể tu phục, và tốn không biết bao nhiêu công sức để đuổi bọn trùng tử căm phẫn khi thấy nhân loại đến gần cự phần đi.
Mà ngay cả trùng ngố cũng chạy ra, nghi hoặc khó hiểu nhìn qua Sở Vân Thăng, để cuối cùng cũng bị Sở Vân Thăng đuổi đi ra xa chơi. Từ giờ trở đi, hắn cố gắng để ba thứ việc lằng nhằng này tránh xa nó.
Sở Vân Thăng cũng chả có tinh lực tự mình quản lý hơn một ngàn người, hắn được lựa chọn một nhân loại làm người quản lý.
Hắn liếc mắt nhìn một nam một nữ tự nguyện kia, cuối cùng chọn bừa người phụ nữ hơi quen quen kia.
Sau khi cho gọi cô đến, Sở Vân Thăng trực tiếp dùng bổn thể xuất hiện, dùng ký sinh tử thi truyền lời, hỏi trước: "Ta muốn biết, ngươi vì cái gì nguyện ý tới nơi này?"
Cô nghĩ nghĩ một hồi rồi thận trọng nói: "Trùng đại nhân, ngài còn nhớ cũng từng có một vị trùng tiên sinh nguyện ý đàm phán cùng nhân loại …"
Sở Vân Thăng khống chế tử thi trực tiếp ngắt lời cô nói: "Để nhanh chóng kiến lập sự tín nhiệm giữa ngươi và ta, không lãng phí thời gian, ta có thể nói cho ngươi biết, cái vị trùng tiên sinh ngươi nói kia cùng ta là một người."
"Một, một người! ! !" Nữ nhân mới đầu không có chú ý, đợi kịp phản ứng, kinh hãi phát khiếp.
Thanh âm của cô rất nhỏ, như được thốt ra một cách vô thức, thậm chí chỉ là hình dáng của miệng biến hóa khi phát âm, nhưng Sở Vân Thăng lại có thể nghe thấy, hệ thống thính giác trùng tử vô cùng nhạy bén.
Sở Vân Thăng sững sờ, tự mắng mình một tiếng, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, rốt cục nói lỡ miệng!
Bất quá, hắn lập tức trấn định lại rất nhanh liền, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì : "Quen miệng theo ngôn ngữ nhân loại các ngươi.”
Bạch Mạn Ni đâu dễ để hắn gạt gẫm, với tư cách phóng viên, từng được huấn luyện nghiêm khắc trên phương diện tâm lý học.
Trong đó có một điều, một người khi càng đưa ra lời nói dối hư cấu giả tạo bao nhiêu thì lại càng không khỏi thêm vào đó đủ lời giải thích để hòng khiến đối phương tin tưởng. Còn nếu là sự thật, thì thường không cần phải giải thích gì thêm!
Sở Vân Thăng đâu biết được điều này, hắn chỉ là một tên kỹ sư bình thường mà thôi, chỉ là bản năng có ý đồ che giấu sự thật trùng thân nhân tâm của mình.
Tuy hắn không lo lắng Viêm sẽ từ bọn nhân loại này truy ra thân phận thật sự của mình, vì nó chả bao giờ chịu giao lưu với bọn dị nguyên “bẩn thỉu” này, càng không bao giờ tin những gì con người nói, chỉ là tính thận trọng của hắn lại tái phát mà thôi.
Bạch Mạn Ni đã khôn ngoan không dám tiếp tục đề tài này, mà rất linh hoạt lái sang vấn đề khác :"Trùng tiên sinh, ngài cần chúng ta làm gì cho ngài?"
Mặc dù là phóng viên, nàng càng thêm tinh tường có một số bí mật là đụng không được, nhất là thời đại không pháp chế kỷ luật này, giết người diệt khẩu, chỉ là việc bình thường đến mức không thể bình thường hơn,.Thậm chí cô đã hơi hối hận vì vưa rồi mình đã không che dấu tốt hơn.
Nàng đoán một chút cũng không có sai, xuất phát từ tính cẩn thận của mình, Sở Vân Thăng trong một chốc cũng đã từng động sát tâm!
Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế lại, hắn muốn khôi phục thân người, việc này cũng tựa kim trong bọc thôi, huống chi hắn hiện chiêu dùng nhân loại quy mô lớn thế, Viêm sớm muộn cũng sé phát giác thôi, đây mới thực sự là nguy hiểm.
Hơn nữa, trong thời khắc quan trọng phút cuối, hắn có khả năng còn phải dùng thân phận người tìm kiếm hợp tác chính thức cùng Cảng Thành.
Hắn định thần lại, che dấu kỹ tâm tư hơn, chỉ vào cự phần sau lưng nói: "Yêu cầu của ta rất đơn giản, chia làm hai bước, bước đầu tiên, người của các ngươi tiến vào thông đa͙σ dưới mặt đất hiệp trợ chiến trùng của ta vận chuyển năng lượng, bước thứ hai, phân ra một nhóm người, chế tạo phương tiện chuyên chở."
Sở Vân Thăng trăm bề suy ngẫm về toàn bộ hệ thống vận tác khu dịch thể, trong một thoáng, hắn phát hiện một khâu bạc nhược nhất và cũng trí mạng nhất – đó là quá trình chuyển vận năng lượng từ dưới đất của bọn trùng chỉ!
Tất cả trùng tử cơ hồ đều sinh ra vì giết chóc, mà ngay cả trùng chỉ bình thường đảm nhiệm công việc thu gom năng lượng như trùng chỉ cũng không nɠɵạı lệ.
Nhưng bỏ ngoài năng lực chiến đấu của trùng chỉ, nó còn có một năng lực trùng tử khác không có, có thể đi sâu vào lòng đất thu tập, chuyển hoán Hỏa năng lượng dưới đấy.
Sự phát hiện này từng một lần làm Sở vân thăng khó hiểu, hắn vẫn cho rằng thiên địa nguyên khí chính là ám năng lượng bình quân phân bổ trong không gian, vì sao dưới mặt đất lại có thể hợp thành Địa Hỏa năng lượng nồng đặc này?
Thời gian chạy trốn, hắn từng một thời gian ở dưới lòng đất chung với Chỉ Ca, mới phát hiện sự thật không như hắn nghĩ, dưới lòng đất hoàn toàn không có sự ngưng tụ ra Hỏa năng lượng đơn nhất.
Chỉ Ca gần như đào khắp cả vỏ địa tầng đi vào đến ranh giới của địa mang và vò địa tầng. Nơi ấy rõ ràng nhiệt độ đã tăng lên, ngoài lượng lớn Thổ năng lượng sản sinh ra, nhiều hơn nữa là Hỏa năng lượng cực thịnh, và thêm vào đó còn có các loại năng lượng khác đan xen nhau.
Công việc của Chỉ Ca là chắt lọc ra Hỏa năng lượng thuần túy từ các loại năng lượng hỗn tạp này, và loại bỏ đi phần tạp chất có hại đối với trùng tử.
Vấn đề ở đây là vỏ quả đất nói sâu không sâu, nói nông không nộng bình quân chừng hơn ba mươi km, năng lượng trong khoảng cách này cũng tựa như không khí, là Thiên Địa nguyên khí hoàn toàn ổn định, căn bản không thể sử dụng.
Cho nên Nhuyễn Trùng tại dưới mặt đất chui vào làm được tốc độ mặc dù nhanh, nhưng lãng phí ở cái này hơn ba mươi km thượng thời gian, nhưng cũng là hết sức kinh người đấy! Mặc dù tốc độ đào của Chỉ Ca cực nhanh, nhưng thời gian lãng phi trong ba mươi cây số này đã tập thành hiệu suất tiêu hao thật lớn!
.
Hạn chế của Kim Giáp trùng là không cách nào đảo nhiệm vai trò vận chuyển quy mô lớn được, còn những trùng tử khác lại không thể khuyếch to thông đa͙σ do trùng chỉ đào, dẫu sao tác dụng lớn nhất của chúng chỉ ở chỗ giết chóc, nên cuối cùng chỉ có thân người là thích hợp nhất.
Quan trọng hơn là, Sở Vân Thăng không chỉ muốn để con người bán sức bán mạng mà vận chuyển, cái hắn muốn là chế tạo ra phương tiện chuyên chở dưới mặt đất, có thể để cho bọn trùng chỉ có thể tập trung một mực chiết xuất Hỏa năng lượng dưới lòng đất, toàn bộ nhiệm vụ vận chuyển sẽ giao cho nhân loại.
Như vậy, hiệu suất việc thu gom Hỏa năng lượng sẽ được đề cao gấp mười thậm chí gấp trăm lần!
Cơ số Hỏa năng lượng khổng lồ thu được sẽ đủ để chuyển hóa thành dịch thể thúc sinh.