Cả đời trùng ngố có ba điều sợ, một là sợ rời khỏi Cẩm Thạch, hai là bị người khác phát hiện mình là kẻ “quái thai”, ba là sợ bị Vân Thăng mắng.
Trong ba điều sợ của nó, điều đầu tiên đã trở thành sự thật không thay đổi được; với điều thứ hai, sau khi gặp Vân Thăng và Lão Tử nó cũng yên tâm hơn nhiều; duy mỗi điều thứ ba,lúc đầu là điều hắn “lo lắng”nhất. Nhiều lúc nó cứ như một đứa trẻ cứ mình sẽ mắc lỗi sẽ bị người lớn mắng.
Ngữ khí Vân Thăng vừa gia tăng, Đại Trùng đã vội vàng im miệng lại.Phải một hồi sau nó mới chịu miễn cưỡng chậm rãi bò đến bên con Noãn Phần trùng đứng bất động một mình giữa đất trời mênh mông nãy giờ. Nó cứ tròn xoe mắt nhìn Vân Thăng, mong đợi hắn sẽ chịu đổi ý vào phút chót.
“Nhanh lên!” Vân Thăng vừa giận lại vừa buồn cười, đấy là tốt cho nó cả thôi mà sao cứ như hắn đang hãm hại nó không bằng?
Lúc này, Trùng Ngố lại từ đâu hỏi một câu khiến hắn trở tay không kịp: …ngươi…phải…đi …rồi…ư? Ta…bỏ…lại…không …dẫn …
Vân Thăng nghe mà rung người, hắn quay phắt đầu lại nhìn trùng ngố. Lúc này nó đâu có ngố tí nào đâu? Rõ ràng nó chỉ cần một mắt đã biết tỏng hết tâm tư của hắn!
“Đại Trùng, ngươi biết không, trên đời này có rất nhiều việc cả ta và ngươi đều không tự làm chủ được, chúng ta chỉ là những sinh vật tội nghiệp bị số phận bỡn cợt mà thôi…Có những việc ngươi không biết, nhưng rồi có một ngày ta sẽ nói hết với ngươi, lúc đó ngươi sẽ hiểu…”Vân Thăng thở dài bất lực.
“Cho nên ngươi phải thành Cẩm Thạch. Sauk hi trở thành Cẩm Thạch, trí tuệ sẽ tăng lên, lúc ấy chẳng mấy chốc ngươi sẽ hiểu, chẳng mấy chốc…” Vân Thăng nhìn về tòa nhà cao tầng xa xa bâng quơ nói.
“Thật..ư…vậy…ta…có..phải…, có…thể…nghe…hiểu..ngươi…nói…gì? ” Trùng ngố không biết rằng mình lại vừa bị Vân Thăng dụ dỗ.
“Thật! Đại Trùng, không chỉ thế, sau này ngươi cũng không phải ấp a ấp úng nữa!” Vân Thăng cảm giác mình giống cái “tên xấu” đang cầm cây kẹo mυ"ŧ lừa con nít.
“Ta…tin…tưởng…ngươi!”Đại Trùng bỗng há hốc mồm nở nụ cười “chết khiếp” giống Vân Thăng, nó đã tự nghiên cứu rất đâu,c ó vẻ làm thế là biểu hiện của việc đang rất vui!
Vân Thăng vẫn lẳng lặng nhìn nó, cái câu “ta tin tưởng ngươi” này khiến hắn không tài nào phát ra lời nào. Rốt cuộc nó cũng chỉ vẫy vẫy càng: “Vậy hãy trở thành Cẩm Thạch!”
Trong tịnh thất một ngôi nhà lộng lẫy Cảng Thành.
Kha Tiêm Nhi vẫn nhắm tịt mắt ngồi tọa thiền trước cây cung cổ.
Một lát sau, cô bỗng mở to mắt nói khẽ: “Vì sao? Hắn chỉ là một con trùng tử, vì sao ngươi thà chọn một con trùng tử mà cũng không thà theo ta?”
“Ngươi là của ta, dù cho là ngươi hay trùng tử cũng đừng hòng cướp ngươi khỏi tay ta! ” Nói xong cô đứng phắt dậy, dáng hình cao ráo của cô dưới ánh nến bị kéo dài ra nhìn méo mó ghê rợn. Cô trầm giọng gọi: “Tống Mật, vào đây!”
“Tuân lệnh thuật chủ!”Người đàn ông lạnh lùng nhanh chóng từ ngoài đi vào. Mình hắn là chiếc chiến y đồng bộ của môn nhân Sở Thuật, Mắt thần mày kiếm, mái tóc dài mượt được cột lại từ phía sau, toàn thân toát ra một thứ khí tiết anh vũ khiến người khác phải nhường ba bước.
Kha Tiêm Nhi đi lên hai bước, cô vừa đưa tay vuốt ve thân cung vừa nói: “Tống mật, lúc đó ngươi từng cận cự ly truy sát bọn trùng tử, con ŧıểυ Xích Giáp trùng bỏ chạy ấy, giờ đây ngươi còn nhớ rõ bộ dáng nó không?”
“Con trùng tử này toàn thân có nhiều vết nứt, nhất là phần đầu rất ư là bắt mắt!” Tống Mật vẫn trả lời một cách lạnh băng .
“Được! Ngươi đích thân dẫn tứ đại thuật tướng, mười hai thuật thị lập tức xuất thành, nhiệm vụ chỉ có một là bí mật truy tìm và chờ thời cơ giết con trùng tử này !” Kha Tiêm Nhi nghiêm giọng hạ lệnh.
“Tuân mệnh!”
“Nếu thế lực địch đông đúc thì hãy mau chóng về bẩm báo với ta.” Môi cô hơi nhếch lên đắc ý.
“Đệ tử hiểu rõ!”
“Đi đi!” Kha Tiêm Nhi ngắm nhìn cổ cung một hồi bỗng dưng lên tiếng: “Về khoản bồi dưỡng cho môn nhân hôm qua đã hi sinh Tổng bộ vẫn chưa thống nhất ý kiến, không cần phải đợi họ nữa, ngươi cứ đi an bài, trợ cấp gấp ba lần so với những môn nhân ngày thường, và họ có thể tiến cử một năng sĩ có quan hệ để bổ sung vào môn nhân Sở Thuật, và tiếp tục được hưởng đãi ngộ của gia quyến môn nhân!”
Một nhà khác tại Cảng Thành.
“Thái Đấu đã về!” “Thái Đấu đã về!”…
Đám người khúm núm quanh góc tường gặp vị thanh niên này lập tức đứng dậy ùa ra, sắc mặt ai nấy đều nở một nụ cười lấy lòng.
“Chú hai, dượng hai…mọi người cứ làm việc của mình thôi, đúng rồi, hai hôm nay trị an không thái bình lắm, mọi người tốt nhất nên ở trong nhà.”
“Ai…”
“Đều nghe cháu cả, bọn ta sẽ không ra khỏi nhà.”
“Cha cháu đâu?” Thái Đấu đảo mắt một lược phòng khách nhưng vẫn không thấy cha đâu, không phải cha vẫn hay ngày ngày ngồi đây tán ngẫu cùng mọi người giết thời gian ư?
“Trong thư phòng, có …lại có người đến mai mối, Thái Đầu à, kỳ thực…”
“Ông hai, ông nghỉ ngơi ạ.” Lý Thái Đấu nhanh chóng thoát khỏi đám bà con trong nhà chuồn vào vội vào phòng mình. Lúc đi qua thư phòng hắn nghe rõ cha đã nói:
“Việc này ông vẫn còn nhớ ư? Lúc ấy ông cũng có mặt à? Lúc ấy ta đã biết nó là bảo bối nên mới trả giá trên trời ấy!”
“Lão Lý, ông đúng là có mắt nhìn, không ngờ bọn ta đúng là ngu dốt. Lúc ấy ông còn bị cười thối mũi, chỉ là ai lại ngờ được rằng một cây cung không rõ lai lịch lại có thành trở thành bảo vật chấn môn Khiếu Vân Chi Cung của môn nhân Sở Thuật.”
Nghe đến đây Lý Thái Đấu không khỏi giật mình. Đại danh của Khiếu Vân Chi Cung cả Cảng Thành không ai không hay. Bao nhiêu người có thể không biết tên của Tổng sở trưởng hay người lãnh đa͙σ bên tổng bộ chỉ huy, nhưng không ai không biết danh tánh của cây cung này. Có điều hắn không ngờ cây cung này còn có quan hệ với phụ thân mình, mà sao xưa đến giờ lại không nghe ông già nhắc đến nhỉ?
“Cũng đều là việc xưa xửa rồi, âu đấy đều là cái số cả! Đành phải chịu thôi, muốn không phục cũng không được!” Lý Hồng Cơ có vẻ nghĩ rất thông thoáng.
“Haizz! Ông nghĩ nếu năm xưa ông là người bỏ tiền đấu giá nó, không biết giờ này đã huy hoàng oai phong sẽ không phải là cô ta…mà là Thái Đấu nhà mình!” Người đó đã tiếc thay cho Lý Hồng Cơ.
Lý Thái Đấu bên ngoài nghe vậy không khỏi kinh ngạc. Những lời như thế thời buổi này không được nói bừa. Người bình thương chỉ nghe đồn thổi về cây cung này, chỉ có năng sĩ mới thực sự thấu hiểu được sự đáng sợ của nó!
“Khụ..khụ..! Cha, con đã về!” Lý Thái Đấu không muốn họ tiếp tục câu chuyện. Thế lực của môn nhân Sở Thuật bay giờ, có một số việc họ không thể nói bừa được.
Là một năng sĩ cấp cao, hắn đã từng bí mật nghe nói vì cây cung này mà môn nhân Sở Thuật đã bí mật bắt đi rất nhiều người. Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng Lý Thái Đấu biết chắc đây không phải điều gì tốt lành.
“À, là Thái Đấu. Ta là Tôn thúc thúc, lúc cháu còn nhỏ ta đã từng gặp cháu một lần, không ngờ giờ đã lớn nhường này, cũng giống ŧıểυ…nhà ta…” Vị khách họ Tôn này mỉm cười dò xét Lý Thái Đấu.
“Tôn thúc thúc, chào chú! Cháu có việc tìm cha…” Lý Thái Đấu lễ phép nói.
“Vậy thôi, Lão Lý, hai cha con ông cứ lo công chuyện trước, ta cũng phải về đây. Việc vừa nói với ông, ông cứ suy nghĩ. Thái Đấu, có rảnh thì qua nhà chú chơi!” Vị khách này cũng rất ư biết điều phối hợp. Chẳng mấy chốc, căn phòng chỉ còn lại hai cha con nhà họ Lý.
“Trước đây ta không nói cho con biết là không muốn gây thêm rắc rối cho con, dẫu sao đó cũng là việc đã qua, hơn nữa đấy không phải là thứ thuộc về chúng ta. Âu cũng là cái số cả con à! Trong số có là có, không thì cũng sẽ không thôi !”Lý Hồng Cơ ȶᏂασ ȶᏂασ nói.
“Cha, con biết, nhưng việc đã qua thì sau này tuyệt đối không được nhắc đến. Dù là ai cũng không được nhắc, con có nghe phong phanh…” Lý Thái Đấu lập tức mang những tin đồn hắn nghe được kể lại với cha.
Khi được biết tin cha khi đến gần Khiếu Vân Chi Cung trong thể nội sẽ xuất hiện phản ứng quyết liệt đã khiến hắn vô cùng lo lắng. Những tin đồn ấy chưa chắc là không có căn cứ, không có lửa làm sao có khói cơ chứ?
Lý Hồng Cơ cũng trầm mặc. Mãi một lúc sau, lão mới thở dài: “Thái Đấu, nếu như những gì con nói là thật thì đã quá muộn màng rồi, chúng chắc đã canh me ta từ lâu rồi.”
Lý Thái Đấu kinh hoàng sững sốt: “Cha…”
“Ngồi xuống nghe cha nói, lúc ấy ta và cô ta cùng ra giá mua nó. Chắc hẳn cô ta sẽ cho người điều tra ta sau khi có được nó. Bọn họ không thể nào không biết thân phận của ta! Sở dĩ chúng không ra tay, ta nghĩ chỉ có hai nguyên nhân. Một là vì con là năng sĩ cấp A và có bao nhiêu là chiến hữu và bộ hạ khiến chúng dè chừng. Hai nữa có thể do thời cơ chưa đến, hoặc hay chưa đến nước phải bắt ta!” Lý Hồng Cơ phân tích bài bản.
Thái Đấu nhăn mày, đúng là điều cha nói rất có lý, e rằng chúng đã chú ý cha con hắn từ lâu rồi!
“Không được, cha, Cảng Thành quá nguy hiểm, chúng ta nhất thiết phải trốn đi!” Thái Đấu bất chợt thấy hoảng hốt, dẫu sao liên quan đến sinh mạng của bố mẹ, hắn cũng không còn giữa được bình tĩnh của một sdu chuyên nghiệp.
Cha hắn nghe mà phì cười nói: “Trốn? Trốn đi đâu được? Bên ngoài toàn trùng tử!”
Thái Đẩu lập tức bình tĩnh lại: “Ta có thể ngồi thuyền ra khơi, Đến Macau. Con nghe đội truy tìm thức ăn vế nói trùng tử đã rút lui khỏi nơi ấy.”
Lý Hồng Cơ vẫn lắc đầu: “Đừng nói là hải quái trên biển, nếu không có đủ thế lực căn bản không qua bên ấy được. Chỉ riêng họ thôi, con nghĩ họ sẽ dễ dàng để chúng ta đi ư?”
“Thái Đấu, con hãy nghe cha nói trước, con có chắc là khi đến gần cây cung ấy không có phản ứng gì đặc biệt?” Lý Hồng Cơ giờ phút này có phần chấn tĩnh hơn cả con trai mình.
“Chắc chắn! Tuy cũng có nhưng không mạnh mẽ. Ai không muốn có được một binh khí mạnh như thế, nên trước giờ con cũng không để ý lắm.”
“Vậy sẽ tốt hơn. Nhưng thế bọn chúng chỉ nhằm vào mỗi ta. Không phải hoảng hốt, sau náy nếu có sự tình gì xảy ra con cũng không được manh động. Mẹ con còn phải trông chờ vào con, cả một nhà bên ngoài đều trông cậy vào con. Con không thể trở mặt với bọn chúng được. Cha già rồi, có thể làm gì đấy cho mẹ con con, cha cũng thấy mãn nguyện lắm rồi!” Lý Hồng Cơ cười nói.
“Cha!” Không hiểu sao, dù bọn cướp chỉa súng vào đầu hắn, mối nguy hiểm lớn nhường nào đi chăng nữa, hắn vẫn có thể chấn tĩnh được, nhưng nếu xảy ra với bố mẹ, hắn lại thấy loạn cả lên không biết nên làm gì.
“Con cũng đã gọi ta là cha rồi, vậy con phải nghe theo ta. Ta là cha, con là con, việc này quyết định như vậy! Tạm thời đừng nói mẹ con, mất công bà ấy lo thêm. Đời này kiếp này ta chả nợ nần ai, duy chỉ mỗi mẹ con. Lúc trẻ ta không hiểu chuyện, làm nhiều việc khiến bà ấy buồn lòng. ŧıểυ tử ngươi sau này tuyệt đối không được học ta, biết chưa?” Lý Hồng Cơ ngang ngạnh nói.
“Cha!” Thái Đấu đau khổ úp mặt vào chân cha. Khoảng cách giữa hai cha con trước đây bỗng chốc như tan tành mây khói, có còn sót lại chỉ còn mỗi tình yêu!