Sở Vân Thăng rất ư là bái phục bọn Tiêu Thanh Sơn. Trong một con đường ngầm dài đến đằng này, vốn thân thể của một con người bình thường mà họ vẫn có thể quanh quẩn tìm tòi bao lâu nay.
Điều này có thể cho thấy được kĩ năng sinh tồn mạnh hay yếu không hẳn do thực lực quyết định.
Trong cuốn nhật ký cũ nát ấy cũng không thấy được bọn Tiêu Thanh Sơn rốt cuộc đã nhìn thấy gì trong tầng thứ ba. Giờ phút này, hắn hoàn toàn không có hứng thú muốn đi tìm hiểu. Hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi này.
Theo bản đồ thô sơ của bọn Tiêu Thanh Sơn, cái động ấy sẽ là thông đa͙σ đi lên mặt đất, chỉ là do sau này động đất đã bịt lại. May mà Vân Thăng có cái “máy đào đất sống” như Lão Kim, nên việc ấy đã không thành vấn đề gì. Vì khẩn cấp rời khỏi tầng hai, Vân Thăng cũng không thể cho “đồng đội” mình được nghỉ ngơi, cứ vội vã đốc thúc Lão Kim đào lỗ.
Đào đường lên khác với đào đường xuống, đào theo đường thẳng để leo lên là điều không thể, rất ư tốn sức, cuối cùng chỉ có thể đào theo đường xéo. Nhưng lại có một vấn đề là hắn không biết thực chất giờ đang ở độ sâu nào, cự ly với mặt đất là bao nhiêu. Nếu mà đào sai, không khéo bọn chúng không phải ra tuốt đáy Thái Bình Dương thì là đến lãnh thổ nước An Nam.
Cuối cùng đành phải đào hình chữ Z, hắn âm thầm tính toán, nếu có đi đến nước An Nam còn đỡ, còn nếu là đáy Thái Bình Dương e rằng… không cần nghĩ cũng biết kết cục.
Trong quá trình đào đường buồn chán, lúc trước hắn còn ráng “kể chuyện”cho bọn trùng tử nghe. Giờ tâm trạng đang hồi uể oải, nôn nóng, đừng nói là kể chuyện, một câu hắn cũng chả muốn nói thêm.
Bảy con trùng tử cứ thế lặng lẽ trên hành trình bò lên của mình. Ngoài Lão Kim còn hòng hộc đào đáo ra, hoàn toàn không một loại âm thanh bất kỳ được phát ra, cả trùng ngố cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại vì cảm nhận được Vân Thăng đang rất ư “không vui”.
Cảng Thành
Lý Thái Đẩu thật ra không thích tên gọi này của mình. Người cha không được đi học bao nhiêu năm của hắn sau khi phát tài luôn hi vọng con trai mình sẽ trở thành một người có học nên đã đặt hắn một tên như vậy. Nhưng thường trời không chiều lòng người, Lý Thái Đẩu cơ bắp phát triển. Sau khi trưởng thành lại thi vào trường cảnh sát Cảng Thành để trở thành một người cảnh sát. Không những thế, vì thể chất và tính cách kiên cường mạnh mẽ của mình, hắn còn nhất quyết đi vào đội “đặc nhiệm” – Sdu.
Hắn thích mạo hiểm, yêu thích cái cảm giác mạnh bên bờ sống chết. Đấy là thứ cảm giác khiến hắn mê mẩn. Mỗi lần hành động hắn đều tích cực đảm nhiệm nhiệm vụ nguy hiểm nhất, bao lần trải nghiệm sống chết đời người.Cũng chính vì thế mà cha hắn, ngài tỉ phú Lý Hồng Cơ không chỉ một lần dọa sẽ tước quyền thừa kế tài sản của hắn hòng uy hiếp hắn, hi vọng hắn sẽ “cải tà quy chánh”. Ông cũng không mong hắn sẽ thừa kế gia nghiệp như những cậu công tử vọng tộc khác ở Cảng Thành, nhưng ít ra hắn cũng phải đi ra nước ngoài vài năm, du học gì đấy, để cha hắn cũng được làm một thân sĩ thượng lưu nở mày nở mặt vì con cái một chút.
Lý Hồng Cơ kỳ thật bổn danh Lý Đại.Sau này làm ăn phát đại, nhưng tên gọi này lại quá quê mùa, hắn bèn tìm một đại sư có học đổi tên lại là Lý Hồng Cơ, ý là cơ nghiệp hồng đồ nhà Lý, nhưng lại không hiểu vì sao lại cố chấp đặt cho con trai cái tên kỳ quặc thế này!
Lão đã vất vả bao nhiêu đánh tiếng bao nhiêu mai mối lo việc đời người môn đăng hộ đối cho con trai, ai ngờ cô gái danh giá các nhà, cứ vừa nghe thấy “sự nghiệp” mà cậu quý tử của lão theo đuổi đều uyển chuyển khước từ, điều này khiến hắn tức giận vô cùng.
Là con trai độc duy nhất nhà họ Lý, gánh trách nhiệm truyền nối tông đường, mà Lý Thái Đẩu đã nhiều lần tranh chấp với cha về vấn đề này, khiến quan hệ hai người rất ư gây gắt.
Mãi đến khi đại nạn giáng xuống, mối quan hệ cha con đảo ngược tình thế một trăm tám chục độ chỉ trong một đêm. Lão không tài nào quên được cái đêm định mạng ấy, thằng con “bất hiếu” bây lâu của mình, vì bảo vệ cha mẹ, bất chấp tánh mạng dùng máu chiến đấu cùng quái vật hung hãn...
Những ngày ấy Cảng Thành như rơi xuống địa ngục, cảnh sát và quân đội trong thành lần lần đại bại, lần đầu tiên cư dân Cảng Thành hi vọng quân đội niềm Nam của Đại Lục sẽ tiến quân vào thành.
Khi thành Ngũ Dương và Bằng Thành lần lượt truyền tin thất thủ về, cư dân toàn thành bất kể thị dân lưu manh hay quan viên cao cấp, trọc phú tài phiệt hay bọn nghệ nhân làm mưa gió một thời, phản ứng đầu tiên của họ không phải là đau sót cho những nạn nhân gặp nạn, mà thay vào đó, họ bắt đầu đi đánh tiếng xem quân đội miền Nam có đến Cảng Thành hay không.
Lúc bấy giờ, bao nhiêu tin tức hoàn toàn vô căn bị mọi người điên cuồng loan tin. Đại thể như chủ đề nóng hỏi “quân đội miền Nam lúc nào đến”…
Cũng trong ngày ấy, dưới ánh lửa âm thầm, xa xa vẫn vang vọng tiếng pháo nổ đùng đùng, cư dân Cảng Thành vốn sống trong nơm nớp lo sợ ngày đêm đã mừng rỡ nhìn thấy một người lính trẻ với manh áo người lính Cộng Sản có phần rách rưới, tay cầm lá cờ màu máu đỏ tươi vấp va vấp vững băng vào phố phường Cảng Thành hoang tàn đổ nát.
Cư dân sáo sào, nước mắt rom róm đồng loạt chạy khỏi chỗ náu mình khắp các tòa nhà, cống rãnh, động huyệt… chạy theo anh lính trẻ, vừa đi vừa la hét, vừa ôm nhau khóc. Tiếp đến, cả binh đoàn phong trần đầy mình, thực súng thực đạn thương tích đầy mình lần lượt đi vào Cảng Thành.
Phố phường Cảng Thành bỗng chốc đứng đầy cư dân. Mọi người đang vẫy tay liên hồi, không cần thiết bị truyền thông to tát, không cần chính sách ưu đãi, không cần cho danh nhân lên giải thích hoặc diễn thuyết không chán chê…bọn họ chỉ vì sự sinh tồn của bản thân mình mà mòn mỏi mong đợi đội quân này đến cắm căn cứ tại đây.
Đại đế quốc Anh Cát Lợi xa tận bên kia trái đất giờ phút này căn bản không thể phái một binh một tốt đến viện trợ cho “di dân” (*những con dân bị bỏ rơi) một thời của mình.
Bọn nghệ không chịu ngồi yên kia lại đã tập hợp tại quảng trường tổng Bộ kháng nạn Cảng Thành đón mừng quan chỉ huy cao cấp của quân đội miền Nam, họ đang điên cuồng đu đưa tấm thân của mình, nhiệt tình ca hát bài – Trái tim Trung Quốc của ta ơi…
Tiếng ca đã diệu kỳ dẫn dắt không khí toàn thành đi vào hồi cao trào nhất. Có điều, Lý Hồng Cơ với tư cách là doanh nhân đi theo đoàn nghênh đoán đã nảy ra một tia bất an khi nhạy bén nắm bắt được một nụ cười lạnh nhạt kèm chút châm biếm của quan chỉ huy cao cấp phía binh đoàn viện trợ.
Còn người con gái tay cầm cây cung dáng hình kỳ quái bên cạnh quan chỉ huy lại càng làm lòng lão giật thót. Khí thế mạnh mẽ làm sao, cơ hồ như tất cả trước mặt cô chỉ là bọn kiến cỏ.
Sau khi về nhà, nửa đêm đang ngủ Lý Hồng Cơ đột ngột giật mình tỉnh dậy, cuối cùng lão cũng nhớ ra việc người con gái ấy và cánh cung đó.
Mấy năm trước, lão từng tham gia một cuộc đấu giá bí mật của cánh cung này.Kỳ thật lão không phải là người biết thưởng thức đồ cổ, đi tham gia những cuộc đấu giá này cũng chỉ những kẻ thượng lưu mới có tư cách để tham gia, đi đến đấy chỉ là để tỏ ra ta đây là thượng lưu.
Không biết là do sự việc xảy ra đã quá lâu, hay do đại nạn này đã khiến lão quá ư là mỏi mệt, khiến cho trí nhớ vẫn tự hào bấy lâu cũng bị thoái hóa, mãi nửa đêm lão mới nhớ ra.
Lão nhớ, lúc bấy giờ cánh cung đó chỉ là vật phẩm tam lưu. Phía bán đấu giá cũng rõ ràng thuyết minh, đây là một cây cung kiểu dáng mộc mạc, chất lượng thượng thừa, dáng hình tao dã nhưng lại khó đoán được niên phận, hơn nữa cũng không có tư liệu lịch sử có thể chứng minh được lai lịch của cánh cung này, và xuất xứ vật phẩm theo trình tự thông thường.
Giá ban đầu của nó năm mươi vạn vẫn chưa đến, người giơ bản đấu cũng chả bao nhiêu, nhưng lão cơ hồ lại thấy có một cảm giác vô cùng kỳ diệu với cánh cung này.Sau này bị lão quy thành là bốc đồng tuổi trẻ, nhưng lúc ấy lão như đỏ cả mắt, cứ ra giá suốt. Chẳng mấy chốc cánh cung này từ năm mươi vạn ban đầu đã lên đến hơn ba mươi triệu.
Người cạnh tranh với hắn chỉ có một người duy nhất. một cô gái vừa đầy mười tám, cô cũng quyết tâm như hắn, quyết có được nó!
Sau này lão có cho điều tra lai lịch của cô, cha cô hắn đã từng gặp vài lần trên thương trường, thậm chí cùng dùng cơm, chỉ là giao tình không thân thiết lắm. So với những danh gia vọng tộc đời ba này, Lý Hồng Cơ tay trắng gầy nghiệp càng biết cách quý trọng tài phú hơn. Khi cô gái điên cuồng trả một giá trên trời sáu mươi triệu, lão đã chủ động tự bỏ cuộc.
Việc này cũng từng một thời chấn động giới thượng lưu lúc bấy giờ. Một vật lai lịch bất minh, thậm chí không cách nào chứng minh giá trị lại có thể bán được giá cao ngất trời này. Còn Lý Hồng Cơ thì bị mọi người cười nhạo như một gả ngốc vì đã tranh giành “đồ chơi” cùng một cô bé.
Mấy năm sau, lời nói gió thoảng, sự việc chìm vào quên lãng của con người, những người đã tham dự buổi đấu giá hôm ấy cũng đã quên sạch, nhưng Lý Hồng Cơ vẫn lưu nó lại trong ký ức mình. Có điều lão vẫn thấy thiểu não, vì sao một người bình tĩnh như lão mà lúc ấy lại không tự làm chủ được bản thân để rồi khiến mình trở thành trò cười cho thiên hạ, mất hết sĩ diện.
Nếu sự tình chỉ kết thúc ở đấy thì cũng không đến nỗi để lão phải lưu nó lại trong lòng của một người cả đời huy hoàng như lão. Tuy nhiên, sau khi đại nạn xảy ra, sự việc này có vẻ phát triển theo hướng ngày càng kỳ tích.
Cô gái đã trưởng thành là một người phụ nữ, tuy cô vẫn là cô gái đó, cung vẫn là cánh cung ấy, nhưng cô lại đã không phải là cô, cung cũng không phải là cung như xưa.
Sau khi quân đội miền Nam vào Cảng Thành, trùng tử đã mấy lần tấn công quy mô lớn sau đó. Có một lần, lão đã phải há hốc mồn khi nhìn thấy cô gái năm xưa ấy đã dễ giơ cung một lần giết hơn mười con loài trùng bò sát.
Sau đó nữa, tiến triển của thực lực cô gái có thể dùng từ “thế như hổ báo” để diễn tả. Lần cuối lão nghe con trai mình tường thuật về cô gái này cũng mới chỉ vài hôm trước, nghe nói cô đã dễ dàng bắn giết con ma trùng đang bốc tử hỏa.
Khí thế mà lúc trước lão cảm nhận được trên quảng trường, nếu nói là từ cô gái này chi bằng nói là khí thế từ cánh cung đó.
Điều này khiến Lý Hồng Cơ hối hận vô cùng. Nếu năm xưa, lão đủ liều mà làm phá gia chi tử một lần, người hôm nay sở hữu nó sẽ là con trai lão, chứ không phải cô gái ấy.
Tuy Lý Thái Đẩu đã là một năng sĩ vô cùng xuất sắc, chiến công hiển hách. Từ đội viên đội cơ động mà giờ là một thành viên trong đội năng sĩ đặc chiến chỉ huy quân đội thống nhất. Nhưng sự cách biệt to tát ấy đã khiến tóc của một người thích sĩ diện muốn vào thượng lưu như Lý Hồng Cơ bạc cả đầu.
Gia đình họ Lý này vốn dĩ có cơ hội trèo lên đỉnh điểm của cả thành, nhưng chính lão đã rành rành cho cơ hội vuột mất. Lão đã đưa việc này trở thành thất bại lớn nhất trong đời.
Ông trời đã rất công bằng, từng để cơ hội trước mặt lão, lão không nắm bắt được có lẽ đấy là vận mệnh cả.
Lý Hồng Cơ thường tự an ủi mình rằng người bán cây cung năm xưa chưa tới năm mươi vạn năm xưa, giờ biết chuyện còn thế nào nữa đây? Chắc hẳn người đó còn ăn năn hơn cả lão.
“Cha ơi, hãy mau đưa mẹ rời khỏi nơi đây. Có vài con trùng tử đã đột nhập vào Cảng Thành.” Lý Thái Đẩu vội vàng đi qua cửa nhà thét to vọng vào.
“Cái gì? Trùng tử ư? Không phải đã làm vách chắn dưới đất rồi sau vẫn có thể chui vào được?” Lý Hồng Cơ hoảng hốt giật nảy mình, lúc hắn mở cửa ra, thì con lão đã đi xa thông báo cho các cư dân khác.