Vô số bọt nước ùn ục nổi lên từ sâu thẳm đấy hồ như thể nước đang sôi.
Trùng tử trời sinh ghét nước, cảm giác này được sinh ra như thể một loài bản năng sinh vật. Sở Vân Thăng không cách nào ȶᏂασ túng, nó cũng như giống như con người không chịu đựng được quá nóng hay quá lạnh.
Trùng Chỉ đã bám víu chặt trên vỏ giáp của Lão Kim. Có lẽ nhờ ưu thế thể tích lớn, Lão Kim sao khi bị chìm một đoạn, đã dần lộ rõ khả năng nổi lên của hắn. Chỉ một lát, nó đã nổi dần lên mặt hồ. Tiếp theo là Lão Tử. ŧıểυ Thanh có cánh, ít nhiều cũng giúp cho nó dễ dàng trồi lên.
Ba conXích Giáp trùng bọn Vân Thăng, trùng ngố và ŧıểυ Hồng do thể tích, mật độ lớn vẫn tiếp tục rơi xuống.
Nhất là Vân Thăng, thân thể này của hắn vẫn chưa lên được đời II. Cơ thể nhỏ yếu nhất, nhưng trọng lượng lại không nhẹ hơn con Đại Trùng. Hắn gần như là con trùng tử đầu tiên rơi xuống đáy hồ.
Bọn chuột không hổ danh là loài có khả năng thích nghi cao nhất trong bách thú. Dù dưới mặt nước cũng không gây khó khăn gì cho chúng, chúng đã vô cùng bản lãnh ra sức bơi ra khỏi mặt hồ, hoàn toàn trái ngược với tình hình rơi dần xuống dưới của Vân Thăng.
Chẳng bao lâu sau, hắn cảm thấy xung quanh mình ngoài những tảng đá to đang chìm xuống đã trống trơn không còn bất kỳ loài sinh vật nào khác. Cả trùng ngố và ŧıểυ Hồng cũng đã trồi lên mặt hồ.
Hắn rất ư là xìu hơi và phẫn nộ, Lão Kim cũng chả thèm xuống cứu hắn, ít nhất hắn cũng là phó thủ lĩnh của chúng ấy chứ. Không lẽ bọn chúng cứ ngồi nhìn chằm chằm mặc kệ cho hắn chìm vào đáy hồ?
Trên thực tế hắn đã sai lầm. Hắn không nên dùng tư duy của con ngươi để suy nghĩ về vấn đề “rơi xuống nước”.
Trong đầu trùng tử không có khái niệm chết đuối! Nên trong lúc hắn phàn nàn bực tức, trên mặt nước, trận chiến thử trùng vẫn tiếp diễn.
Theo lí giải của chúng, giờ phút này Vân Thăng lại là an toàn nhất.
Chìm dần, vẫn tiếp tục chìm dần…
Sao mãi không đến tận cùng?
Trong lúc hắn thắc mắc vì sao chưa xuống đến đấy, thế giới yên lặng dưới mặt hồ bỗng xuất hiện một làn dao động. Hắn miễn cưỡng nhìn thấy trong phạm vi ba mươi mét dưới nước, nhưng dù cố thế nào, trong mắt hắn vẫn trống trơn.
Khoảng mười giây sau, dao động trong nước càng ngày mãnh liệt. Bỗng nhiên, trong tầm mắt đỏ ngầu của hắn xuất hiện từng đàn quái ngư có đầu to bự xuất hiện. Răng nanh sắc bén, mắt to hình xấu, thân to tựa nửa người trông cổ lão tựa hóa thạch. Cái đáng sợ hơn là chúng không chỉ có một vài con, mà là cả một đàn, và đang phóng thẳng về phía hắn.
Sở Vân Thăng đại kinh nhưng lại chỉ có thể bó tay chịu trận. Hắn là một con trùng tử mạnh mẽ, nhưng dưới nước, hắn chỉ là con trùng tử tội nghiệp, cả trốn cũng không cách nào trốn. Trùng tử thù nước thì làm sao biết bơi?
Chỉ trong tích tắc, Sở Vân Thăng “ngồi không chờ chết” đã nhanh chóng bị bọn chúng vây lấy. Bày quái ngư khổng đồ đã vây lấy hắn tạo thành một hình vòng lộng lẫy kẹp chặt lấy hắn, không ngừng cắn xé thân thể hắn, và dần dần dồn hắn về hướng thành hồ.
Tuy bọn cá này không có dấu hiệu của Thủy năng lượng, nhưng răng thép sắc bén của chúng hoàn toàn không thua kém trùng tử, công thêm số lượng đông đảo, chả cần bao lâu Sở Vân Thăng đã thương tích đầy mình. Nhưng hắn vẫn bình tĩnh, chiếc càng và cẳng răng cưa của hắn cũng không phải ăn chay! Chỉ cần bị càng hắn tóm được, hắn sẽ cho bọn quái ngư này phân thành một đứt làm đôi.
Hắn đã hoàn toàn bỏ hẳn phòng ngự trên người, tập trung sức lực giết cá. Kỳ thực cũng chả có gì mà phòng ngự, Hỏa năng lượng bị áp chế, căn bản chỉ còn mỗi cái giáp trùng chống cự tạm thời.
Chỉ cần hắn đủ nhanh, hắn tin rằng chắc chắn có thể giết chết chúng trước khi quái ngư ngoạm nát thân giáp của hắn.
Mùi máu tanh chẳng mấy chốc lan đầy hồ nước. Quái ngư quả thật quá linh hoạt, mỗi công kích một con lại không biết tốn bao nhiêu công sức của hắn.
Hắn cắn răng nín chịu nỗi đau thấu xương toàn thân, cứ nhắm mắt nhắm mũi lao vào giết. Bỗng nhiên bọn cá xung quanh như dần dần tản ra.
Không, là đào tẩu!
Hắn vẫn chưa đủ tự cao mà nghĩ chúng bỏ đi vì hắn. Quái ngư rút lui, hắn lại tiếp tục chìm dần xuống sâu hơn. Đợi khi hắn ngước nhìn lên trên chỉ thấy ba bóng đen to tựa Kim Giáp trùng lướt qua. Quái ngư không to bằng chỉ một chốc đã trở thành miếng mồi trong bụng chúng.
Chưa lúc nào hắn mong mình có thể chìm xuống nhanh nữa bằng giờ phút này….
Áp lực của nước trên người ngày càng nặng nề, đừng nói là con người, Xích Giáp trùng bình thường chắc cũng đã bị áp suất nén tan xương nát thịt.
Hắn vẫn thắc mắc vì sao mãi đến giờ mình vẫn chưa tiến hóa thành trùng tử đời II, nhưng thông qua trận chiến với quái ngư và áp suất nước vừa rồi, hắn phát hiện thân thể hắn nhường như được nén đọng lại cao độ, cho nên mật độ cơ thể cao, trọng lượng lớn và khả năng kháng áp cao một cách kỳ dị.
Hèn chi anh Chỉ Ca “thẳng tuốt” ấy sau khi bị bọn chuột công kích có thể an nhàn mà ẩn mình dưới thân trùng của mình. Nó hiểu rõ mồn một thực lực cũng như sở trường của sáu con trùng tử khác, nên nó đoan chắc bọn chuột căn bản cắn không xuyên được vỏ giáp của Vân Thăng.
Và cũng vì thế, khi vừa rơi tõm xuống nước, nó đã lập tức “tùy cơ ứng biến” nhí sát lên người Lão Kim.
Vân Thăng vốn nghĩ mình là người thông minh nhất trong bảy con trùng tử, không ngờ, cuối cùng hắn ngay cả con Trùng Chỉ cũng không bằng.
Không biết giờ mình đã rơi xuống bốn trăm hoặc năm trăm mét đây? Không có bất kỳ một vật tham chiếu nào tại đây, hắn căn bản không biết được. Hoặc cũng có thể đã hơn cả cây số cũng nên. Vì hắn càng lúc càng thấy mình như sắp không trụ nổi nữa. Nếu trùng tử mà có “ruột gan” cũng bị ép cả ra ngoài.
Hỏa năng lượng của hắn đang bốc cháy để vùng vẫy trước lúc chết.
Một khắc trước hắn còn lo lắng bị nền đất long kia đè chết, nhưng bây giờ hắn lại phải đối diện với sự thật là mình có nguy cơ bị nén thành thịt vụn.
Cuối cùng, dưới thân hắn cũng xuất hiệ một bộ hài cốt dài tới vài chục mét. Với thị lực của hắn, trước sau cộng lại chưa đến sáu mươi mét. Tuy nhiên, bộ hài cốt mọc đầy tảo và rong rêu này, hắn nhìn thế nào cũng chưa thấy được đầu đuôi.
Phừng…
Sau một âm vang nhẹ nhàng, một đám rong rêu màu xanh nổi lên. Rốt cuộc cũng rơi xuống đáy hồ.
Hắn xém bị áp suất nước đè chết. Hắn cố gắng bò lên trước vài bước. Nơi đây hiểm nguy trùng trùng, hắn phải tìm một nơi nào đó trốn rồi dần nghĩ cách.
Men theo bộ hài cốt khổng lồ, hắn cứ bò thẳng lên trước. Chốc chốc lại thấy trên đầu có các loại sinh vật cổ quái đa dạng bơi qua, hắn không thể không vờ chết vùi sâu mình dưới đáy hồ.
Làm thế nào để rời khỏi nơi đây là câu hỏi lớn hắn phải suy nghĩ ngay
Hắn không thể ở dưới đấy hồ quá lâu, tuy trùng tử không cần hô hấp, nhưng nếu không được cung cấp Hỏa năng lượng, năng lượng dự trữ trong người của hắn chẳng mấy chốc sẽ bị tiêu tan sạch sẽ.
Một con Xích Giáp trùng không có Hỏa năng lượng cũng giống như một con cua bị gãy càng, sức công kích chỉ còn lại ít ỏi và đáng thương. Huống chi bay giờ hắn đang ở dưới đáy hồ xa lạ này, xung quanh toàn vô số loài sinh vật có thể giết chết hắn.
Làm sao đây?
Hắn dựa mình vào bộ hài cốt, toàn thân toàn các vết răng sâu nông khác nhau, hắn nghĩ mãi vẫn chưa có cách gì. Muốn rời khỏi mặt hồ,hắn nhất định phải biết bơi giống cá. Nhưng hắn là trùng tử, lại còn là một con trùng tử mật độ cực lớn, như thế làm sao mà có thể bơi được?
Nhất định có cách, chỉ là hắn chưa tìm ra! Hắn vẫn không ngừng động viên bản thân, hắn không thể chết tại nơi đây!
Nghỉ ngơi một hồi, sau khi thích nghi với áp suất của nước, hắn nhanh chóng quyết định: cẩn thận rà sát đáy hồ, nhất định phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
...
Rất tâm đắc bộ này, mà vì 1 số trục trặc giờ mới post lại được. không hiểu sao chẳng thấy ai đòi truyện này. thật tiếc.