Tuy nhiên, Sở Vân Thăng vừa băng ra như một cơn lốc xoáy, trên bầu trời tối mịt bỗng dưng xuất hiện một vòng sáng lớn ập đến, kèm theo là sự chấn động nguyên khí khắp một vùng trời.
Hắn chưa kịp truyện tập Lục tinh Thập bát tướng đã cảm thấy một cơn choáng váng mạnh mẽ ùn đến. Như có một sức mạnh vô hình không ngừng lôi ý thức hắn ra khỏi bổn thể.
Ngay lúc này, một luồng sức mạnh khác yếu ớt hơn nhiều nhưng lại quen thuộc bỗng xuất hiện trong sâu thẳm tiềm thức hắn. Nó liều mình giúp hắn chống đối lại sức mạnh lôi kéo ban đầu. Đây là lần đầu tiền vô tiền khoáng hậu trong số các chuyến vào Thần Vực của Vân Thăng.
Nằm giữa tâm của sự tranh giao hai luồng sức mạnh, Vân Thăng đau đớn vô cùng, cũng giống cảm giác như tỉnh nhưng lại không muốn tỉnh, không thể tỉnh vào những buổi sáng thời đại Dương Quang.
Sau khi bị dằn vặt chừng vài chục giây, cuối cùng ý chí kiên cường vững mạnh được đào tạo từ thời đại Hắc Ám bấy lâu cũng có được tí đất dụng võ, nó cưỡng bức não bộ hồi phục một tia minh mẫn và vận hành.
Bằng sự tỉnh tảo nhỏ bé, hắn lần theo luồn nguồn gốc của luồng sức mạnh yếu ớt kia và kinh ngạc phát hiện một điều. Hóa ra luồng sức mạnh quen thuộc này không phải từ Cổ Thư, mà là từ Cẩm Thạch trong cự phần. Chính nó đang giúp hắn chống đối lại sự kêu gọi của Thần Vực!
Là một sinh vật phong ấn nhất thể với Vân Thăng, nó có sức mạnh kêu gọi bẩm sinh như Thần Vực. Trong lúc vô thức, không cần hạ lệnh nó lại có thể tự động phản kháng lại sự xâm nhập của nɠɵạı lai, chủ động bản năng bảo vệ chủ thể.
Vân Thăng không hay nguyên nhân, hắn chỉ biết từ hồi “hút tinh khí” tên áo choàng đến giờ, sức mạnh của nó cũng tăng vù vù, lớn mạnh hơn trước nhiều. Cùng là ngày khai thông Thần Vực lần trước, nó vẫn chưa có được lực lượng này.
Dù nó liều mình không sự chết để bảo vệ ý thức tinh thần cho hắn, nhưng từng vòng sáng của Thần Vực vẫn không ngừng ập đến. Nếu so về hai bên, thì nó vẫn yếu hơn nhiều. Nó chỉ đang cố gắng cầm cự.
Vân Thăng nhanh chóng vận hành tia ý thức tỉnh táo còn sót lại: Thần Vực lúc không cho hắn vào, lúc lại vội vã lôi vào, vậy cuối cùng nó muốn gì?
Cẩm Thạch đã gần không chống đỡ nổi, nó đã liên tục thông qua Phong Ấn lệnh cảnh báo với Vân Thăng.
Cuối cùng Vân Thăng đã chọn lực dứt khoát, nhanh chóng trở lại đại điện. Dù có vào Thần Vực đi chăng nữa, bổn thể của hắn cũng không thể nằm trõng trơ bên ngoài mạo hiểm.
Tốc độ hắn nhanh một cách thần kỳ. Trên thực tế, từ lúc hắn phóng khỏi đại điện đến lúc hắn quay lại cũng chỉ mất vào phút, như làn gió ập đón lại đi.
Vừa vào đại sảnh, Vân Thăng ngỡ ngàng.
Lực lượng của Thần Vực như tan biến sạch sẽ. Vân Thăng vốn bình tĩnh một hôm lần này cũng tự nhiên lòng nổi bực tức. Cái phần mềm Thần Vực chết tiệt ấy lại giở trò gì đây? Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn càng thấy lúc này không thể rối được, phải tìm ra manh mối, làm rõ là vấn đề gì? Ít ra trong giờ này hắn đủ tỉnh táo để đi suy ngẫm vấn đề này.
Lúc có lúc không là thế nào?
Vân Thăng một bên tính toán mọi khả năng có thể xảy ra, một bên đi vào. Lúc ngẩng đầu, giật nảy mình phát hiện phân thân của tên áo choàng đang đứng trong phòng hắn.
Cú giật mình này khiến hắn nghĩ ra một khả năng khác: Phân thân của Cẩm Thạch mặc chiến y áo choàng khiến hắn nhớ đến tên áo choàng, tên người trong gương từng nói là bọn dị tộc này có thể trốn thoát được sự kêu gọi, mà vị trị của hắn giờ đang trong đại điện, hang ổ của tên áo choàng!
Những điều này như có một mối quan hệ vô hình mà tạm thời hắn vẫn chưa làm rõ được.
Để kiểm chứng cho suy đoán của mình, Vân Thăng rút Thiên Bích Kiếm ra lại một lần phóng ra đại điện như bóng ma trong màn đêm.
Quả nhiên, luồng sức mạnh liên miên ấy lại xuất hiện!
Hắn chân chưa chạm kịp đất đã nhanh chóng quay đầu trở lại đại điện. Đại điện này quả thật cổ quái
Hắn vẫn chưa hiểu, nếu đại điện có thể chống lại sự kêu gọi của Thần Vực thì Tào Chánh Nghĩa mà biết chắc chắn sẽ nói cho hắn hay. Nhưng Tào Chánh Nghĩa lại không hề đá động.
Hắn cũng lập tức nhớ đến một người: Hứa ŧıểυ Chân.
Nếu Tào Chánh Nghĩa không biết được bí mật trong đại điện chỉ có một nguyên nhân do tên áo choàng không từng nói với chúng. Thậm chí cả Lôi Minh cũng không biết. Người có quyền hành sống trong đại điện chỉ có tên áo choàng và những người hầu bình thường như Hứa ŧıểυ Chân.
Vì thế hắn đã nhanh chóng tìm ŧıểυ Chân để chứng thực điều hắn đoán.
Chỉ cần ŧıểυ Chân còn tỉnh đã chứng minh được đại điện có khả năng tránh được Thần Vực.
Đợi khi hắn mồ hôi mồ kê hỏa cấp đến phòng ŧıểυ Chân, phát hiện cô đã bất tỉnh như đã bị Thần Vực cuốn đi.
Đương lúc hắn đang bức rứt trước cửa, bỗng nghe đâu đâu vọng lại tiếng Tào Chánh Nghĩa bên ngoài.
Trước khi Thần Vực mở cửa, Tào Chánh Nghiã đã an bài sẵn người đợi tối nay hành động. Vì thể vừa vào Thần Vực gã đã tự nhảy ra khỏi núi treo.
Vân Thăng vừa nhìn thấy những tên Thiên Hành Giả này, hắn đột nhiên nghĩ thông: Đại điện này có thể tránh được Thần Vực, nhưng có thể chỉ những sinh vật có ám năng lượng trong người, người thường thì không.
“Đã thỏa thuận xong, thưa cụ!” Tào Chánh Nghĩa bắt gặp Vân Thăng đang nhìn mình chằm chằm cười cổ quái trong lòng cứ thấy rờn rợn, liền nhanh chóng nói.
Vân Thăng khó khăn lắm mới tìm lại chút phấn khởi: “Tốt! Tên ấy định lúc nào hành động?”
“Đối phương nói để giảm thiểu mức độ hiểm nguy, tốt nhất nên đợi đến nửa đêm. Phe ta sẽ cho thêm cao thủ bảo vệ cho người nhà đối phương. La phó thành hiện vẫn đang đi chung với hắn.” Tào Chánh Nghĩa cũng không muốn giành công này. Gã biết Vân Thăng rất xem trọng Thiên Hành Giả này, nhưng khổ nỗi gã không đủ gan. Có đánh chết gã, gã cũng không dám mò vào thành Thôi Tuyết, nên chỉ còn thể trừng mắt nhìn La Hằng Thâm ẵm đi công lớn này thôi.
“Ngươi đi an bài người tiếp ứng. Nhất định phải bảo toàn an toàn cho họ. Ta còn có tí việc, nếu mọi việc thuận lợi, có thể ta sẽ đích thân đến thành Thôi Tuyết.” Hắn đêm nay nhất thiết phải vào Thần Vực đàm phán cùng tên trong gương kia.
Có điều, không cần động đao động súng giải quyết vấn đề tên Thiên Hành Giả này cũng là điều hắn mừng. Dưới tiền đề không phải đại chiến, hắn cũng mong đích thân đi gặp người này.
Vân Thăng gọi thêm Edgar vốn cũng rút lui sớm khỏi Thần Vực đến cùng ra khỏi đại điện. Sau khi tìm được một góc khuất kín đáo, hắn đưa súng Hỏa Diệm cho Edgar và giao nhiệm vụ cho hắn đứng gác. Bản thân Vân Thăng đã chủ động đi vào Thần Vực.
“Sở, ngươi đã đến, ta đã chủ động kêu gọi ngươi mấy lần.” Người trong gương vẫn khẩu khí máy móc.
Vân Thăng nhủ thầm: luồng sức mạnh mạnh mẽ ấy liên tục lôi ta vào, hóa ra là do ngươi.
Hắn vẫn giả vờ như không hề hay biết gì, bình tĩnh hỏi lại nó: “Có việc gì quan trọng ư?”
“Ngươi đã có trong tay ba tên ứng viên?” Người trong gương sắc mặt khẳng định hỏi.
Vân Thăng biết việc này không qua mắt được Thần Vực. “Con mắt” được lắp đặt tại ngọn chủ phong của Hoàng Sơn ngoài bọn dị tộc ra, mọi việc nó đều nhìn rõ tòng tọc. Nghĩ thế hắn liền gật đầu: “Ta đang lợi dụng Hỏa tộc để bảo vệ an toàn cho họ.”
“Ngươi đang hợp tác với Hỏa tộc?” Tên trong gương nghiêm mặt nhìn Vân Thăng giọng nói lạnh toanh.
“Là lợi dụng, chứ không phải hợp tác! Cũng giống ngươi đang lợi dụng Băng tộc!” Vân Thăng đã chuẩn bị đủ tâm lý, nên cũng không ngừng ngại nói thẳng những suy đoán bản thân.
Với thời cục hiện nay, dù kẻ ngốc cũng có thể nhìn thấy rõ Thần Vực đang câu kết với Băng tộc, chỉ khác chăng ở chỗ là câu kết đến mức độ nào.
Hắn không tin Băng tộc có bản lĩnh lớn đến có thể chính xác tìm ra bảy ứng viên trước hắn. Dù lỗ hổng của chương trình đi chăng nữa, sao tên áo choàng chỉ tìm được một, mà chúng lại làm được gấp bảy lần.
Có điều từ câu hỏi ngược lại của nó, Vân Thăng nhận được một thông tin: Thần Vực không biết tên áo choàng đã mất.
Đồng thời, đấy cũng nói rõ là hang ổ của lão áo choàng kia vẫn có thủ đoạn để thoát khỏi sự “soi mói” của Thần Vực.
“Nếu như ngươi đã biết hết ta cũng không cần thông báo với ngươi. Tình hình giờ đã thay đổi, trước đó dị tộc lợi dụng lỗi chương trình có được một số thông tin, chiến lược bọn ta không thể không đổi.” Tên người trong gương bỗng chuyển chủ đề: “Có điều, bọn ta vẫn tin tưởng ngươi hơn. Dẫu sao ngươi là nhân loại, họ chỉ là dị tộc. Thông tin về ngươi, ta chưa hề tiết lộ ra ngoài.”
“Cảm tạ. Có điều ta quan tâm là Thiên đa͙σ Nhân nào sẽ quy vị?” Vân Thăng tuy lúc bắt đầu không định tin tưởng nó, nhưng chỉ cần Thần Vực không bán đứng hắn, hắn vẫn sẽ chờ đợi Thiên đa͙σ Nhân thuận lợi quy vị để còn rời khu vực Hoàng Sơn này.
Không phải tác chiến thì vẫn an toàn. Dùng cái giá thấp nhất để đạt được hiệu quả tương tự, thế mới là lựa chọn sáng suốt!
“Rất nhanh. Chương trình đã đang phân tích gen sinh mạng của những ứng viên ổn định này. Giờ đây giai đoạn cuối. Nếu không có gì thay đổi, lần sau ngươi gặp ta cũng là thời khắc Thiên đa͙σ Nhân quy vị.” Người trong gương tự nhiên có vẻ cũng nhẹ nhòm hiếm thấy.
“Như vậy, ta bây giờ còn cần làm gì?” Hắn vui mừng khi biết điều này.Nếu bảy ngày nữa Thiên đa͙σ Nhân quy vị, Thần Vực sẽ lập tức phá giải.
“Ta biết ngươi có được sự tin tưởng của Hỏa tộc, nên trong giai đoạn này. Ta hi vọng người có thể phát huy tác dụng này, cố gắng duy trì sự hòa bình của hai thành này cho đến lúc Thiên đa͙σ Nhân quy vị!”
“Có điểu gần đây ta chú ý thấy người thành Liệt Hỏa vẫn đang manh động. Sở, sớm muộn gì ngươi cũng rời khỏi Hoàng Sơn, ta hi vọng ngươi có thể vì đại cuộc mà khắc chế tình hình, tránh xảy ra chiến tranh, để tránh liên lụy đến sinh mạng các ứng viên, lại chỉ tốn thêm thời gian. Ta tìm ngươi đến chỉ vì việc này.” Người trong gương bài bản nói.
“Ta có thể tạm thời bảo đảm sự bình lặng nơi đây, nhưng Băng tộc thì sao?” Vân Thăng suy nghĩ một hồi cố tình hỏi lại. Hắn lúc này vẫn muốn thử xem Thần Vực và Băng tộc đã câu kết đến mức độ nào.
“Việc của Băng tộc tạm thời giao ta xử lý. Ngươi chỉ cần phụ trách Hỏa tộc.”
Người trong gương nói rất ngắn gọn, nó không hề tiết lộ thêm bất kỳ thông tin nào.
“Được, ta chỉ có thể bảo đảm thành Liệt Hỏa không chủ động gây chiê1n. Nhưng nếu Băng tộc có biến hóa gì, ta chưa chắc đã cầm chân lại được.” Vân Thăng gật đầu nói.
“Chỉ cần ngươi giữ chân được thành Liệt Hỏa là ổn. Ngoài ra, lần này ra khỏi Thần Vực, ta sẽ cho ngươi ba ống dinh dưỡng số lớn.” Nói xong tên trong gương chỉ lên ống dẫn trong suốt khổng lồ phía trên của ô vuông nói: “Đến ngày thứ sáu, người cho lột sạch quần áo của ba ứng viên rồi bỏ họ vào ống. Chương trình sẽ tiến hành lần chọn lọc cuối cùng. Trong ống có dịch thể dinh dưỡng đặc thù cần cho sự sống của họ. Nhớ đấy, bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải đảm bảo tính mạng cho bọn họ cho đến khi chương trình thuận lợi chọn ra Thiên đa͙σ Nhân cuối cùng!”