Thực lực của Ninh Chí Đồng, Vân Thăng chưa giao đấu bao giờ. La Hằng Thâm cộng thêm Tào Chánh Nghĩa có địch nổi lão không, hắn cũng không biết, chỉ mong cây trường đao giao La Hằng Thâm có thể chống chọi một hồi , đợi hắn cứu nguy tình hình trong kho.
Hắn không quan tâm đến lão Ninh này sống hoặc chết. So với an nguy của kho lương, một “nội gián” đã bị lộ diện này chẳng đáng để ý. Hắn phải cứu lấy thứ quan trọng hơn—lương thực.
Thiên Hành Giả trong thành Liệt Hỏa này quả thật không nhiều, ở đây cũng chả có, nhưng với Vân Thăng mà nói, việc này lại không lớn lao. Đừng nói là Băng năng, dù là Kim năng, Mộc năng, chỉ cần có thời gian học về nguyên phù tương quan, hắn cũng có thể xuất chiêu.
Băng phù được tung ra đã cách biệt hỏa diệm từ cửa lớn với kho lương thực một cách dễ dàng. Không những thế, sự giá lạnh do tảng băng Băng năng mang đến còn có lợi cho việc bảo quản thức ăn…
La Hằng Thâm ở ngoài cửa căn bản không ý định đấu sống đấu chết với tên Ninh Chí Đồng. Người có danh nghĩa cao nhất tại nơi này là Tào Chánh Nghĩa, gã là thành chủ, việc để Ninh Chí Đồng tẩu thoát có chăng cũng do gã gánh chịu trách nhiệm. Nhưng lão Viên Hồng Tuyết lại trực tiếp hạ lệnh cho La Hằng Thâm này chứ không phải Tào Chánh Nghĩa, khiến gã muốn trốn cũng không được.
Căn cứ theo tình báo mình có, La Hằng Thâm đoán võ công của Ninh Chí Đồng dưới gã, cộng thêm thanh Hỏa Diệm chiến đao của ngài sứ giả, như cá được nước. Một mình gã, tuy không thể giết sạch bọn Thiên Hành Giả phản đồ, nhưng giữ chân chúng hoàn toàn không thành vấn đề.
Bây giờ thêm tên Tào Chánh Nghĩa ở đây, lại thành vướng bận. Vị thành chủ “bù nhìn” này có sức mạnh khá yếu so với bọn Thiên Hành Giả trước mặt, nhưng La Hằng Thâm cũng không thể trơ mắt nhìn gã chiến tử tại đây. Ít ra giờ gã vẫn chưa rõ mối quan hệ giữa Viên Hồng Tuyết và Tào Chánh Nghĩa.
“La nhị tướng quân, hôm nay bọn ta vẫn gọi ngươi một tiếng Nhị tướng quân là vì từ khi ta và ngươi cộng sự tại thành Liệt Hỏa đến này, chúng ta vẫn chưa có đụng chạm.” Sau khi phóng hỏa, Ninh Chí Đồng ngoài dự liệu mọi người không lập tức đào tẩu, và cũng không phát công kích với La Hằng Thâm, mà chính tỉnh nói.
“Ngươi định cám giỗ ta ư?” La Hằng Thâm cười nhạt chỉ thẳng trọng điểm.
“Nhị tướng quân quả là người thông minh, không vòng vo. Tốt! Ta vốn bái phục tài trí Nhị tướng quân. Thế cục trước mắt, với tầm nhìn của ngươi, trong lòng biết rõ nên làm như thế nào.” Ninh Chí Đồng dựng tay lên tán thưởng.
“Ta không biết. ” La Hằng Thâm vẫn cười với bộ mặt nông sâu khó lường.
“Không! Ngươi biết rõ! Ngươi thậm chí rõ hơn ta, trong lòng ngươi ắt biết!” Lão Ninh vẫn lắc đầu nói.
“Rửa tai lắng nghe!” La Hằng Thâm đảo mắt nhìn cửa kho mím môi nói.
“Được, ngươi không muốn nói, ta sẽ nói thay ngươi!Ta biết rõ ngươi lo lắng việc gì, không sao! Ta sẽ nói, để ngươi còn yên tâm!” Ninh Chí Đồng vẩy vẩy tay tiếp tục: “Viên Hồng Tuyết đã giết Lôi Minh và Phù Hán Bưu, vì sao? Tạo vì sao?”
La Hằng Thâm mặt lạnh như tiền nhìn lão không nói một lời. Tào Chánh Nghĩa lại càng không dám hó hé. Cơ hồ tất cả những người có mặt đều có thể giết gã dễ như trở bàn tay.
“Đầu hàng địch? Tạo phản? Câu kết thành Thôi Tuyết mưu hại ngài sứ giả? Ha ha ha!” Ninh Chí Đồng như đang gặp phải việc chi rất ư nực cười, lão cười hả hê: “Lôi Minh chỉ dưới một người trên vạn người, còn phải cân kết thành Thôi Tuyết ư? Một lý do rẻ tiền thế, chắc chỉ lão Viên Hồng Tuyết đại ngốc kia nghĩ ra! Ngươi đi hỏi mà hỏi bừa một Thiên Hành Giả xem, ai tin? Ai sẽ tin?”
La Hằng Thâm tất nhiên biết rõ lý do sâu xa, thậm chí cả Tào Chánh Nghĩa cũng gần như đoán được. Đây đã không còn là bí mật trong thành.
Chỉ là do chính miệng nội gián thành Thôi Tuyết phái đến nói ra càng thêm sức thuyết phục và sự chấn động.
“Trong chúng ta không ai ngốc cả, nhất là Nhị tướng quân ngươi. Ngươi dám nói rằng trong lòng ngươi không rõ như gương sáng? Đúng, ta biết ngươi lo lắng điều gì, sợ hãi điều chi, Viên Hồng Tuyết đã dễ như trở bàn tay giết chết hai huynh đệ ngươi ngay trước mặt. Nếu là ta, ta cũng sợ…” Nính Chí Đồng lắc đầu như thấu hiểu tất cả tiếp tục nói:
“Hắn muốn đoạt quyền làm lão đại thành Liệt Hỏa này, nên Lôi Minh tất chết. Cả ngươi và ta đều rõ, nhưng vì sao lão phải giữ ngươi lại? Trong lòng ngươi rõ nhất!”
La Hằng Thâm bỗng phá lên cười: “Ta thật sự không rõ!”
“La Hằng Thâm, ta giờ đây có thể giúp ngươi. Đến lúc này, ngươi còn chơi trò rượt bắt này với ta, ngươi nghĩ Viên Hồng Tuyết sau khi lợi dụng xong sẽ không giết ngươi ư? Hắn đã giết hai người huynh đệ của ngươi trước mặt, không lẽ ngươi không muốn báo thù? Dù ngươi có không muốn thật, thì liệu lão ấy có để ngươi sống?” Ninh Chí Đồng đã hơi phẫn nộ.
“Ninh Chí Đồng, đúng, ta biết rõ, ta hiểu…Nhưng, ngươi nói trăm lời vạn lời thì không phải vì thế ư?” La Hằng Thâm nổi qua một tia chán ghét trong mắt, cười nói.
“Đúng, vì thức ăn. Người khác không biết, ta nghĩ Ninh Chí Đồng ta biết rõ, ba anh em ngươi gan tày trời dám giấu ngài sứ giả lén lút chuyển phần lớn thức ăn trong thành đi!”Ninh Chí Đồng chỉ vào kho nói: “Lương thực trong kho chỉ là phần cơm thừa canh cạn dùng để che mắt thiên hạ!”
“Như thế ngươi không phải đã uổng công chuyến đi này ư?” La Hằng Thâm sầm mặt lại liếc nhìn cửa kho. Gã cũng không hiểu vì sao bản thân lại ngày càng giống như đang kéo dài thời gian…
“Đã nói đến nước này thì cũng đừng giấu giếm nữa! Nhưng, phần lương thực chủ đa͙σ của ngươi quả thật không ở đây, nhưng ai hay? Không mấy ai! Tất cả mọi người đều nghĩ tất cả nguồn sống đều ở đây, chỉ cần cho nổ tung kho lương thực, lập tức đánh đổ tất cả sự tin tưởng và chỗ dựa của cả Thiên Hành Giả và người thường trong này. Bọn chúng sẽ rũ nhau bỏ thành tẩu nạn. Lúc ấy, thành Liệt Hỏa chỉ có tiêu đời!” Ninh Chí Đồng vừa nói vừa có phần kích động, thậm chí mặt mày méo mó như thể đã chờ đợi giờ phút này lâu lắm.
“Vì sao?” La Hằng Thâm nghiêm giọng hỏi.
“Vì sao ư? La Hằng Thâm, câu hỏi này hay, vì sao ư? Ngươi cũng có mặt mũi để hỏi ư? Trong ba anh em nhà ngươi, có mỗi ngươi là còn một chút tính người, nhưng sao ngươi không quay đầu đi mà nhìn. Trong các thành này, chốn này, còn có ai còn tính người? Ba anh em ngươi đã nghĩ hơn một vạn người này là gì? Loài chó ư? Lợn ư? Hay chuột? Bọn chúng đều là những con người có xương có thịt, không phải súc sinh, không phải muốn giết là giết, muốn hiếp là hiếp. Những việc các ngươi đã làm, có việc nào giống hành động của con người? Không lẽ nơi này không đáng bị hủy diệt ư?” Mặt mày lão ngày càng biến dạng mắt mũi đỏ ngầu.
“Ngươi đừng quên, chính ngươi cũng là một trong thất đại chủ nô, ngươi thì có tư cách gì..” La Hằng Thâm bỗng dưng mất hết khí thế. Lần đầu tiên không biết trả lời một câu hỏi đơn giản này ra sao, chỉ miễn cưỡng phản bác.
“Khốn nạn thay cho các chức đại chủ nô! Nhà lão tử đói lả sắp chết đã được một nhóm người bình thường cưu mang. Chính các ngươi đã bắt họ, vì muốn bảo vệ họ nên ta mới buộc phải tham gia vào các ngươi.” Ninh Chí Đồng bất cần nói: “Ta chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng mới được ‘cơ hội ngàn vàng này. La Hằng Thâm, ta biết ngươi sợ gì. Ngươi không phải sợ lão sứ giả, sợ lão Viên Hổng Tuyết đấy ư?”
La Hằng Thâm vẫn im lặng. Gã rất kinh ngạc, một đại chủ nô đã tiềm tàng quanh ba huynh đệ gã bấy lâu hóa ra đã gia nhập vào thành Liệt Hỏa như vậy.
Ninh Chí Đồng mạnh mẽ rút một bói đồ từ sau lưng để lộ ra một binh khí kỳ lạ, khí thế mười phần nói: “La Hằng Thâm, ta dám phá kho lương này tất nhiên là có nguyên do. Ngươi hãy nghĩ xem, tối này đại loạn, vì sao chỉ mỗi Viên Hồng Tuyết xuất hiện, ngài sứ giả đâu?...Không cần nghĩ cũng biết, nó thọ trọng thương, không lo nổi thân mình, cũng không quản nổi thành Liệt Hỏa này. Chỉ cần ngươi và ta hợp tác, đợi khi bọn Thôi Tuyết san bằng thành Liệt Hỏa, dùng số lượng lương thực ấy trùng kiến Liệt Hỏa thành. Với ngươi, như thế cũng không làm trái với lương tâm.”
La Hằng Thâm nghe xong bất giác lùi một bước. Lúc này đầu gã rối bời, nhưng gã vẫn không thể tin tưởng tên Ninh Chí Đồng này.
“Ngươi không tin ư? Hãy xem vũ khí trên tay ta, do bạch y Băng Giá sứ giả đã giao cho ta. Chính miệng ả đã nói những lời này. Ngươi có muốn xem xem uy lực của nó?” Lão vừa nói vừa điều chỉnh nòng súng ngang nhiên chỉa vào Tào Chánh Nghĩa bên cạnh bóp cò không chút do dự.
Tút…
Một âm thanh thanh thoát vang lên, một tia sáng màu trắng sữa xẹt qua.
Tào Chánh Nghĩa hoảng hồn bừng tĩnh. Vẫn chưa chết, may thay gã đã được một người kéo lấy cổ áo từ đằng sau lôi đi một nơi khác. Các bức tường vốn sau lưng gã giờ đã thay mình bằng một lớp băng tuyết phủ đầy.
Thật ra Vân Thăng đã xử lý xong việc cách ly kho lương từ lúc nào. Đương lúc hắn chuẩn bị đi ra liền nghe thấy Ninh Chí Đồng đang khuyên La Hằng Thâm làm phản. Hắn vốn chỉ định nghe một lúc xem phản ứng của gã Nhị tướng quân, không ngờ rằng lý do tạo phản của tên “phản bội” này lại đơn giản mà nặng nề đến thế!
Khi lão Ninh ấy vừa định bắn thử bằng Tào Chánh Nghĩa, hắn liền nhận ra đấy là khẩu súng Lãnh Đông y hệt như của hắn. Với thực lực của Tào Chánh Nghĩa, dưới phát súng này tất thập tử vô sinh.
“Ta không giết các ngươi, các ngươi hận Lôi Minh.. Hãy buông vũ khí xuống, ta đảm bảo các ngươi có thể an toàn rời thành, nhưng tuyệt đối không có lần sau. Ta chỉ tha cho các ngươi lần này duy nhất.” Sở Vân Thăng ném Tào Chánh Nghĩa khỏi kho lương, bình thản nói.
Hắn không phải thánh nhân, nhưng cũng không phải tên ác ôn không tính người. Sự việc mâu thuẫn này hắn lần đầu gặp phải, đây cũng là phương pháp giải quyết tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Ninh Chí Đồng không hiểu vì sao kho lương đã không phát nổ, cung không kịp nhìn rõ Vân Thăng đã cứu Tào Chánh Nghĩa trong lúc ngàn cân treo sợ tóc ra sao. Nhưng lão hoàn toàn không thấy sợ, vì trong tay lão có khẩu súng Lãnh Đông.
Tút…
Một phát súng Lãnh Đông được phát ra để trả lời cho những lời của Vân Thăng.
“Các huynh đệ, có khẩu súng này chúng ta không sợ. Hãy cùng nhau giết tên chó tay sai của Liệt Hỏa sứ giả nào!” Ninh Chí Đồng thét to, rút ra đằng sau Thiên Hành Giả lão dẫn theo. Lão đang âm mưu dùng bức tường người để che mắt Vân Thăng đường lối tấn công của lão. Chằng mấy chốc, lão đã sử sang nòng súng bắn thẳng vào mục tiếu.
Lão không biết rằng Vân Thăng có thể hóa thành hoạn hỏa, thậm chí có thể tàng hình. Lão chĩ biết hôm trước Vân Thăng đã đơn đao độc mã giết chết Lôi Minh và Phù Hán Bưu trước mặt La Hằng Thâm.
Chiến pháp lão sử dụng đã vô tình giúp Vân Thăng có thể tiếp và đoạt lấy khẩu súng trên tay lão.
Một khi đi vào tình trạng tàng hình, khả năng phòng thủ sẽ bị giảm thiểu đến mức yếu nhất. Vân Thăng nếu muốn phá hủy tường người nhất định sẽ bại lộ vị trí, với tốc độ của Ninh Chí Đồng, hắn ít nhất cũng phải chịu vài súng.
Uy lực của vài phát súng này trong tình trạng không mặt chiến giáp hắn thật sự không dám thử. Uy lực súng Lãnh Đông hắn biết rõ. Lúc trước gặp quân đoàn Ma Quỷ trong khu rừng Bao Tử, Ngô Vi Kiện đã dùng súng Lãnh Đông uy lực khôi phục chưa tới một phần mười này đóng băng hắn.
Mà khẩu súng trước mắt, hắn dám khẳng định là một khẩu súng uy lực hoàn toàn nguyên vẹn, hắn tuyệt nhiên không thể đối chọi chính diện.
Nhưng hắn nhất thiết phải phản kích, thậm chí giết chết những người hắn không muốn giết. Tha cho chúng, chúng không đi, mà lại còn ra vẻ trừ hại cho dân lành liều chết với hắn. Sở Vân Thăng rất đỗi thương tình chúng, nhưng hắn cũng có nguyên tắc của bản thân. Trời cao đất rộng, hắn phải bảo đảm được an toàn bản thân đã.
Như hắn đã đã nói: hắn không ác nhân, nhưng cũng không phải thánh nhân!