Người phụ nữ trung niên vừa dứt lời, xung quanh lập tức đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ về phía ông lão đầu bạc – Sở Vân Thăng, bỗng chốc hắn lại trở thành tiêu điểm bị chú ý.
Cánh cửa của thiết bị màu trắng từ từ mở ra, Viên Kỳ Dương thấp người chui ra, cậu bé căng thẳng nhìn Vân Thăng và ả phụ nữ ấy. Lúc nãy ở trong, cậu không nghe được lời mọi người.
“Thật là tiếc! Chỉ một chút nữa là đã được mất ưu tú đặc biệt!” Ả xem lại chỉ số một lần thán: “Có điều đây cũng là thành tích tốt nhất trong cả tháng nay! Tất nhiên không thể so với thiên tài hôm qua…”
ả càng nói tiếng càng nhỏ tựa lẩm bẩm.
“Thông qua rồi ư?” Cậu bé không được tưởng vào chính mình quay sang Vân Thăng, mặt mũi hớn hở.
“Thông qua rồi!” Vân Thăng thầm cảm thấy có gì không ổn, nhưng hắn vẫn chưa rõ được mấu chốt vấn đề do đâu, buâng quơ đáp.
Ả trung niên nghe giọng kinh ngạc nhìn Vân Thăng. Đây là lần đầu tiên ả gặp người có thái độ bình lặng khi biết người nhà thông qua kiểm tra như hắn.
Có lẽ do lão không biết cấp bậc tiềm năng tốt này có thể mang đến đãi tiềm năng hậu hĩnh, ả nghĩ mình đã gặp phải một tên hai lúa, bèn “tốt bụng” nhắc nhở cho hắn biết: “Theo tiềm năng này, cháu ông có thể trực tiếp có tư cách làm thành dân cấp trung của thành Thôi Tuyết. ”
“Thành dân trung cấp?” Mắt hắn sáng lên, danh từ này hắn đã được nghe ở đâu, Hứa Tình Thư hình như đã từng nói với Tưởng Thiên Thấm, nhưng học sinh có kỹ năng chuyên ngành sau khi vào thành sẽ có cấp bậc là hạ cấp. Trừ khi có cống hiến cho thành mới có thể nâng thành trung cấp.
Không ngờ Viên Kỳ Dương chỉ đơn giản đi vào cho cái thiết bị màu trắng này “nhốt” lại đã có thể được trực tiếp thành thành dân trung cấp, có thể thấy được cái cấp bậc tiềm năng này có tám, chín mươi phần trăm có liên quan đến Thiên Hành Giả.
Chỉ có Thiên Hành Giả mới có được đãi ngộ này. Hứa Tình Thư cũng từng nói, dù trong hay ngoài thành cũng không có lương thực dư thừa!
Hắn không khỏi quay lại nhìn cái thiết bị lạ lùng ấy. Lúc ở thành Kim Lăng từng có một bé gái mười hai tuổi bỗng nhiên thức tỉnh đã làm kinh động đến giáo sư Tôn ở Tổng bộ nghiên cứu. Ông từng có một kết luận rằng: Con người sau mười hai tuổi, những người có năng lực thức tỉnh thiên phú sẽ lần lượt thức tỉnh.
Còn năng lực cao hay thấp, chắc giống định nghĩa giá trị tiềm lực người phụ nữ này nói.
Hèn chi bọn chúng cứ yêu cầu con nít không quá mười hai tuổi. Chỉ có ở độ tuổi này, tiềm năng lực của con ngươi mới chưa kích hoạt hay ở trạng thái sinh trưởng. Sau mười hai tuổi, cơ bản đã được định hình, như bản thân hắn chẳng hạn.
Cái hắn đoán được chỉ có thế. Đối vời thiên tài mà miệng ả cứ lẩm bẩm khiến hắn hơi bất an…
Khi gặp bất kỳ nguy hiểm nào, hắn cũng chỉ thích giải quyết theo hai cách : giết hoặc chạy, mà không mạo hiểm.
“Ngươi tên gì?” Ả đưa một tờ đơn mới ra, cắt ngang suy nghĩ của Vân Thăng.
“Ngươi có kỹ năng gì đặc biệt không?” Ả bỗng dừng bút hỏi.
“Không.” Hắn không chút đắn đo trả lời.
“Được, cầm hai tờ đơn này, hôm nay đã có thể vào thành! Sau khi vào thành đến Thành quản Tư đăng ký…” Ả giơ giơ tờ đơn trong tay mà không quên nói: “Cháu ông sau này phất lên rồi nhớ đừng quên ta…”
Hắn nhận lấy tờ đơn gật đầu ứng phó rồi kéo nhanh ŧıểυ Kỳ Dương chuồn lẹ vào thành.
Ả đó bỗng ngẩng đầu lên, do dự một lát rồi vẫn nói: “Không có kỹ năng đặc biệt, nhưng giặt quần áo nấu cơm thì chắc ngươi vẫn làm được chứ?”
Vân Thăng đờ người ra, không biết ả định nói gì, nên cứ ừ lại.
Ả chớp chớp mắt nói: “Một là ta thấy cháu ông có tiềm năng; hai nữa là tuy nhìn ông cũng lớn tuổi rồi nhưng vẫn sạch sẽ, nhanh nhẹn, không thấy bệnh này bệnh nọ nên muốn giới thiệu ông một công việc. Nhưng ta cũng xin nói trước, ông phải đến cho người ta xem mặt trước. Ta không dám bảo đảm người ta chắc chắn nhận ông, nếu ông được chọn thì người trung gian ta…”
Hắn đang phát sầu là sau khi vào thành không chỗ thích hợp ẩn mình, đề nghị của ả này lại vừa trúng ý hắn. Hắn đương nhiên hiểu ý ả, liền nhanh chóng gật đầu: “Quy cử ta hiểu, dù được chọn hay không, ta cũng cám ơn ngươi.”
Ả rất vừa lòng trước sự “biết điều” của Vân Thăng, ngóac miệng nói: “Cũng nhờ các cô nương nhờ ta tìm người, thời buổi giờ khác với trước, tìm người giúp việc có thể làm được việc lại an toàn, khỏe mạnh đâu có dễ dàng. Hơn nữa chủ lại là các cô nương, nếu là các chàng trai trẻ, tuy của cô không sợ, nhưng vẫn bất tiện. Tuổi ông không nhỏ, như thế sẽ phù hợp.”
Hắn gật đầu thuận ý ả, nói: “Không biết các cô nương cụ thể sẽ cần người làm việc gì?”
Ả chỉ vào đoàn các cô nữ kỵ binh đang vội vội vàng vàng vào thành: “Thấy chưa? Các cô nương này đều là bảo bối của thành Thôi Tuyết, chăm như trứng vàng. Thành chủ xem trong nhất chính là các cô. Mấy hôm trước lão già giúp việc chỗ các cô vừa mất, nhất thời chưa tìm được người thay thế. Đại thống lĩnh của họ đi ngang qua đã nhờ ta chọn một người sạch sẽ giúp cho.”
Hắn nhìn lại bản thân mình, Khôi ca đó nói chả sai. Tuy cũng ăn mặt cũ kỹ, nhưng lại sạch sẽ gọn gang, nhìn không một chút gì giống bọn dân tỵ nạn bệnh tật đầy mình.
“Cầm theo thư giới thiệu này, đến Bạch Y Nữ kỵ Doanh phỏng vấn. Nếu được chọn thì thật chúc mừng ông. Doanh trại đó ăn uống tốt nhất thành Thôi Tuyết đấy!” Chỉ nói thôi, trong mắt ả đã bộc lộ rõ sự ham hố.
“Cảm ơn!” Vân Thăng nhận lấy tờ giấy mỏng từ tay ả, mà miệng không quên “trăm ơn nghìn đức”cảm tạ.
“Hãy thử cho con nhà chúng ta đi!” Bọn người đằng sau thấy Vân Thăng dễ dàng thế đã vào thành, mọi người mặt mũi hưng phấn phảng phất như lượm được vàng, ai ai cũng mặt đầy kỳ vọng, hi vọng phút tiếp theo kỳ tích sẽ đến với mình.
…
Viên Kỳ Dương nhanh nhẹn theo sau Vân Thăng đi vào thành Thôi Tuyết trong mơ của tất cả dân tỵ nạn ngoài thành.
Hai người họ suốt dọc đường đi phải vượt qua trùng trùng quan ải kiểm tra, cực kỳ nghiêm ngặc. Trong thành ai nấy đều vội vã, bận rộn, ai đảm chức nấy. Quả thật là không có người thừa.
Điều khiến hắn quen thuộc nhất, chính là bức ảnh “lúc trẻ” được dán trên tường của mình, trong sinh động làm sao. Nếu với khuôn mặt thật, chắc hẳn chỉ cần cách phạm vi thành một cây số cũng bị bại lộ ngay lập tức.
Người quen như bọn Edgar hắn vẫn chưa gặp được ai, nhưng bọn học sinh kia thì hắn lại gặp được vài người. Để tránh bị nhận ra, hắn vờ như không thấy đi thẳng đến khu vực cấm trong thành, thấy trên cùng có đề bảng: thành dân dưới tư cách thượng cấp cấm vào. Hậu phương là một tấm biển hiển hách: Bạch Y Nữ Kỳ Doanh.
Vì tay cầm thư giới thiệu của ả trung niên đó hắn mới được đến gần, nếu không đã sớm bị tống ra.
“Ả ở cổng thành tiến cử ư?” Một phụ nữ cấp bậc ma ma tổng quản tay chống nạnh, mắt tròn xoe đảo nhìn Vân Thăng một vòng, oang oang lên tiếng hỏi.
“Vâng.” Hắn cảm nhận rõ ràng được cậu bé Kỳ Dương đang căng thẳng núp vào sau lưng hắn.
“Ả càng ngày càng không ra gì thật! Một lão già một thằng bé thì làm được gì? Để hai ngươi hầu hạ các cô nương, hay là để người ta hầu hạ hai ngươi? Đi đi! Đi đi! ” Bà ma ma tổng quản tay phe phẩy lá thư giới thiệu vừa thét lớn đuổi cổ hai ông cháu.
Hắn phảng phất như không nghe thấy lời bà.Vị trí hắn đang đứng đang ở rất gần tên ứng viên Thiên đa͙σ Nhân. Rất gần, hắn cứ đứng lì đấy lấm lét quan sát. Nơi này cai quản nghiêm ngặt, nếu bị đuổi đi, chắc sẽ không còn cơ hội quan sát quan minh chính đại lần sau.
“Điếc hay sao!? Lão nương nói không nghe ư? Các lũ hạ tiện này!” Bà ta gặp hắn không nói không rằng bỗng chốc nổi cơn lôi đình.
Bà ở trong doanh nữ kỵ quá lâu, ngoài các nữ kỵ ra, bà đã quen với việc to tiếng với xung quanh, chả xem ai ra gì. Thấy Vân Thăng thế, bà liền tức giận xông lên định vã vào mặt hắn vài bạt tay, để lão còn biết tôn ti quy cử của thành Thôi Tuyết này.
“Tôn ma, họ là ai?” Lúc này, từ đâu xuất hiện một giọng nói quen thuộc. Không sớm không muộn, vừa đúng lúc bà vừa giơ tay lên. Cánh tay đấy đã đi được một nửa đoạn đường, cũng đành phải cố mà thu hồi lại. Mặt người đàn bà đó nhanh chống thay đổi thành khuôn mặt cười toe toét, các vết nhăn trên mặt bà càng hiện rõ mồn một.
Bà không biết rằng, nhờ giọng nói này mà đã cứu lại cái mạng nhỏ của mình. Với cảnh giới Nhị nguyên thiên và Lục Giáp phù phòng hộ, bà chưa kịp đụng đến một cọng tóc của hắn, không bị giết chết cũng đã bị lực lượng hất bay đi.
“Thưa Hứa đại thống lĩnh, không biết cái ả gác ngoài cổng thành nổi thần kinh gì lại giới thiệu vào đây một già một trẻ để làm giúp việc. Đấy không phải là có ý trâm chọc Bạch Y Nữ Kỵ Doanh của chúng ta.” Tôn ma vội vàng báo cáo.
“Là do ta dặn dò ả. Ta xem lão này tay chân cũng được, cứ để họ vào.” Hứa Tình Thư nhăn mày ngắn gọn nói.
“Vậy?…” Tôn ma như sét đánh ngang tai, sững người tại chỗ. Nếu không nhờ bà có quan hệ với thành chủ, tám đời mới được vào đây. Mà giờ này chỉ cần vài câu bất kính với đại thống lĩnh, e rằng cũng bị đuổi đi ngay.
“Ngươi tên gì?” Nhân vật nhỏ như Tôn ma vẫn chưa đủ làm tâm trạng Hứa Tình Thư không lắm, chỉ là gần đây tốn bao sức lực, toàn thành Thôi Tuyết đã tìm gã Sở Vân Thăng bấy lâu mà cả cái bóng của hắn còn chưa gặp được. Hình như ngài sứ giả và thành chủ biết điều gì đấy,gần đây ngày càng đứng ngồi không yên.
“Viên Hồng Tuyết.” Vân Thăng bình thản đáp.
“Cậu bé đã qua kiểm tra chưa?” Ả chỉ vào Viên Kỳ Dương hỏi.
“Vâng, thành tích tốt.” Vân Thăng gật gật đầu, khẩu khí chậm rãi cố gắng trả lời như một ông lão. Người phụ nữ này hắn đã từng gặp, cẩn thận vẫn hơn.
“Vậy theo ta về doạnh.” Ả phớt lờ Tôn ma vạm vỡ đứng đấy, dẫn đầu đi vào.