Bản thân Vật Nạp phù của Vân Thăng chính là một thế giới không gian. Và cả thế giới phản của bọn phi nhân loại, hay kết luận từ những tin tức vụng vặt trong Cổ Thư, vũ trụ vốn dĩ là thể đa chiều.
“Không phải mơ, vậy là gì?” Edgar ngỡ Vân Thăng có phát hiện gì. Trong số người ở đây chỉ có hắn quan tâm nhất đến cách nghĩ của Vân Thăng. Mặc dù câu nói như lẩm bẩm khi nãy của Vân Thăng, hắn vẫn rất kỳ vọng hỏi lại.
“Không biết.” Vân Thăng lắc đầu, chỉ khi lại đi vào “cõi mơ”, hắn mới có thể có được phán đoán xác thực.
“Hay chúng ta cùng một lần nữa thử đi vào giấc ngủ?” Cà Tử đề nghị với mọi người.
“Đúng là chỉ còn cách này, nhưng ta không muốn bị giữ lại trong đó!” Edgar nói.
Mọi người bàn mãi không có kết quả. Thời gian cứ thế từng phút từng giây trôi qua, bọn Đàm Ngưng vẫn chưa tỉnh dậy.Ngồi cạnh tay lái, dù đã thử nhiều lần, nhưng hắn vẫn không tài nào chợp mắt.
Ngược lại, Tần Kỳ Anh đã qua tập huấn chuyên nghiệp lại rất dễ đi vào giấc ngủ, và không lâu sau lại cũng thức dậy.
“Thế nào?” Vân Thăng hỏi.
“Không có gì xảy ra.” Cô lắc đầu.
“Xem ra còn cần điều kiện đặc biệt nào đấy.” Gật đầu tự nhủ, hắn lại quay sang hỏi những người còn lại: “Có ai lại ngủ không?”
“Có, nhưng đều không mơ thấy gì khác thường.” Trình Đại Ưu đứng lên trả lời.
Vân Thăng lôi Edgar xuống xe nói: “Nói Tưởng Thiên Thấm quay lại, chúng ta sẽ vòng đường khác. Chỗ này tà đa͙σ quá !”
Phụ cận thành Hoàng Sơn có kho lương thực ngầm của Trương Hộ, hắn vốn dĩ định thuận đường đi tìm. Đích đến cuối cùng của hắn cũng vẫn là hướng tây bắc. Hướng tây bắc dọc theo Trường Giang giờ đây toàn rừng rậm Bao Tử, nếu không đến bước đường cùng, hắn vẫn chưa muốn liều chết vượt rừng Bao Tử.
Con đường này vốn sát cạnh khu rừng Bao Tử là đường vòng để tiến đến hướng tây bắc, nhưng khu vực này quả thật khả nghi, Vân Thăng không muốn bị chôn chân quá lâu tại đây.
Khó khắn lắm đến sáng sớm hôm sau, bọn Đàm Ngưng vẫn chưa ai tỉnh dậy. Những học sinh khác cũng đã cố gắng ngủ nhiều giấc, nhưng vẫn không thể đi vào lại giấc mộng kỳ quái ấy.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải quyết định nói Edgar cho bọn Tưởng Thiên Thấm quay lại đường cũ.
Trong quá trình trở lại, chiếc sau buýt sau cùng của hôm qua, hôm nay dẫn đầu. Vừa đi qua nơi có màn sương mỏng ngày họ hôm trước họ mới đặt chân vào khu vực này, trên chiếc xe dẫn đầu có người la to: “Chị Thấm ơi, không hay rồi, có người chết!”
Vân Thăng sững sốt, ban đầu hắn nghĩ cùng lắm sẽ xuất hiện hiện tượng không gian di vị như ở thành phố Sương Mù, không ngờ lại vô cớ xảy ra án mạng.
“Thế là thế nào? ” Tưởng Thiên Thấm đứng dưới xe bình tĩnh hỏi.
“Là Châu Quân, từ hôm qua hắn đã chưa tỉnh. Bọn ta vừa đi ra thì thấy hắn miệng nhả bọt trắng. Bây giờ cả hơi thở cũng không còn, nhịp tim cũng ngừng ..ngừng..” Cô gái dựa bên cửa sổ chưa nói hết lời đã ngất đi.
Cứ như được sắp xếp sẵn, bọn học sinh trên xe lần lượt gất đi.
Tưởng Thiên Thấm cảm thấy có một bàn tay vô hình nào đấy đang dần mổ xẻ bóp nát linh hồn cô. Cô vội vã hướng các xe còn lại la to: “Tất cả quay về, đừng đi ra!”
Cố chịu đựng từng cơn đau đang dằn xé, cô gắng gượng vào xe, đẩy tài xế đang bất tỉnh ra, tự vào lái cho xe lui lại.
Vừa về đến điểm xuất phát ban đầu, tất cả các triệu chứng như đều biến mất. Học sinh trên xe cũng lần lượt thức giấc. Mọi việc tựa ảo giác, điều duy nhất có thể chứng minh là thật sự từng có việc này xảy ra là tên nam sinh tên Châu Quân ấy thật sự không còn hô hấp nữa!
Lòng Vân Thăng trầm xuống, tuy Tưởng Thiên Thấm không nói gì với hắn và Edgar, nhưng quyết định của hắn đã gián tiếp hại chết cậu nam sinh ấy.
Hắn tin là có thể đi vào được thì chắc chắn có thể ra được. Mê cung lớn như thành phố Sương Mù còn có đường đi, hắn không tin nơi này lại không có!
Nhân lúc bọn học sinh đang nhao nhao xuống xe, xung quanh hỗn độn, Vân Thăng kéo lại áo, đơn thân độc mã men theo đường ban đầu thẳng tiến. Dẫu thế nào hắn cũng phải đi làm rõ sự tình.
Quả nhiên, vừa đi được một đoan,hắn đã thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân rã rời. Dưới tình hình không thể phá hủy ý thức được bảo vệ của Cổ Thư, một luồn sức mạnh mãnh liệt đang không ngừng lôi kéo hắn theo hướng ngược lại về.
Vân Thăng khởi động áo giáp, toàn tốc lao thẳng, nhưng càng tiến về trước, lực hút lại càng mạnh, giữ chặt chân hắn. Cuối cùng, sau một tiếng “bụt”, thân hình hắn hóa thành chiếc ảnh, bị lôi về vị trí vùng rìa của màn sương, lăn lốc trên đất.
“Ngài Lennon, ngài không sao chứ?” Edgar lẳng lặng đến bên hắn. Ngoài lo lắng cho an toàn của Vân Thăng, tất nhiên, một phần hắn cũng lo lắng nếu không có Vân Thăng thì chỉ còn lại một mình hắn lên đường.
“Không sao.” Vân Thăng nhanh chóng cởi bỏ chiến giáp, mượn sức Edgar gượng dậy. “Chúng ta tạm thời không ra khỏi đây được! Hãy nghĩ cách khác, chắc chắn sẽ có đường sống!”
“Hay ta cứ đến thành Hoàng Sơn xem sao. Ta nghĩ nếu như chúng ta đã không thoát được, những con người còn sống sót lại của khu vực này chắc chắn cũng sẽ không thoát khỏi được. Khu vực xung quanh ắt sẽ có nhân loại. Chi bằng chúng ta đi tìm họ đả thính, may ra có phát hiện gì?” Edgar chống cằm ȶᏂασ ȶᏂασ nói.
Vân Thăng nghĩ lại, Edgar nói chả sai. Nếu dùng sức mạnh không thoát được, vậy chắc chắn sẽ có cách khá. Giả sử nơi này còn con người, chắc họ cũng bị giam cầm tại nơi nay một thời gian, vậy ít nhiều có thể cung cấp một ít thông tin.”
Có điều chưa chờ họ xuất phát, xa xa phía thành Hoàng Sơn bỗng xuất hiện một tràn tiếng máy nổ xe máy.
“Có người đến, chuẩn bị phòng ngự!” Tai Vân Thăng thính, còn người thường như Edgar giờ vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì.
Trong chớp mắt, bông tuyết tung tóe múa lượn trên mặt đất, một đoàn hơn hai mươi chiếc xe máy đang bừm bừm xuất hiện.
Mỗi người trên xe máy đều ngồi một tên mặc áo đỏ chói, dao thắt ngang lưng, súng đeo sau lưng, xếp thành hình chữ M trước đoàn xe bọn Vân Thăng.
Một tên tựa thủ lĩnh bên kia, dựng ngược một bánh xe máy lên, ngạo ngễ áp sát nhóm Thiên Hành Giả do Tưởng Thiên Thấm dẫn đầu.
Tên ấy rút đao ra, thân đao hỏa diệm phừng phựt. Hắn, khẩu khí cao ngạo: “Thiên Hành Giả bước ra! Những kẻ còn lại đưa về thành Liệt Hỏa. Lập tức hành động, kẻ bất tòng, phản kháng, giết không tha!”
Cặp mày Tưởng Thiên Thấm xếch ngược, cô vẫn đứng yên tại chỗ lạnh lùng nhìn hắn.
Bọn người này đột ngột xuất hiện, bọn học sinh phía sau không hiểu cớ sự lại bắt đầu lao xao.
Thủ lĩnh đối phương thấy thế cũng đáp lại bằng nụ cười nhạt, mũi đao chỉ thẳng vào phía cô: “Ngươi là Thiên Hành Giả?”
Cô khả gật đầu, trong tay bắt đầu hụi tụ Băng năng lượng. Với năng lượng Hỏa đối phương toát ra đủ thấy sức mạnh hắn nhỉnh hơn hẳn cô, nhưng điều này chưa đủ khiến cô hoang mang. Phe cô vẫn còn một tiến sĩ phục sẵn!
“Thiên Hành Giả sẽ được hưởng ưu đãi! Bọn ta có thể cung cấp thức ăn, vũ khí, nơi ở an toàn và tất cả những gì bọn ngươi cần.” Đối phương vừa ý “ngắm ngía” cô một hồi, từ trong áo rút ra một khúc bánh mì, giơ cao trong tay như một mồi nhử trắng trợn.
Đồng thời, hắn cũng vội đưa theo lời uy hiếp kèm theo: “Hoặc thuần phục, hoặc chết, các ngươi tự chọn!”
Thủ lĩnh đối phương vẫn chưa biết, dưới lớp vải che phủ trên nóc chiếc xe nhỏ đằng sau cùng, đang có hai mũi súng Liệt Diệm nhắm thẳng vào đầu hắn. Edgar có thể không làm gì được hắn, nhưng với Vân Thăng, nếu dốc toàn sức, hoàn toàn có thể đả thương hắn.
“Bọn họ thì sao?” Tưởng Thiên Thấm chỉ vào đám học sinh phía sau.
Gã thủ lĩnh nhìn lướt qua đoàn người phía sau, giọng khinh rẻ: “Chỉ là một lũ người bình thường, chỉ có bọn người thất tỉnh mới là nhân loại thật sự. Họ không được tính! Chỉ có thể làm nô lệ phục vụ trong thành Liệt Hỏa!”
“Xem ra chúng ta không còn gì để nói!” Tưởng Thiên Thấm nhẹ nhàng nói xong, Băng năng lượng nhanh chóng được thích phóng, tạo thành bức tường băng ngăn cách giữa đoàn xe phe địch và phe ta.
“Giết!” Gã thủ lĩnh bên kia lập tức hạ lệnh.
Đùng! Đùng! Đùng…
Vân Thăng vẫn thích tiên hạ thủ vi cường. Khi Tưởng Thiên Thấm tạo băng tường báo hiệu bọn Edgar có thể ra tay. Thủ lĩnh đối phương vừa kịp vung đao lên đã bị đạn nguyên khí của Vân Thắng đánh bay đi.
Từng phát súng cứ thế nối đuôi nhau hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại, và hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội thở.
Theo lẽ thường, dù đối phương là Hắc Ám võ sĩ Tam đẳng hạng A hay cấp bậc vương đi chăng nữa, dưới làn đạn nguyên khí tấn công liên tục, Vân Thăng tin rằng đối phương chí ít cũng bị thương.
Điều lạ là, tên thủ lĩnh kia chỉ dùng đao chắn ngay trước đỡ hết tất cả công kích của đạn dược, chỉ động đến một ít Hỏa nguyên khí trong người, ngoài ra không gì cả.
Cây đao đấy có vấn đề!
Vân Thăng chau mày, hắn đắn đo có nên xuất Thiên Bích Kiếm xử đẹp tên này, vì như thế hành tung của hắn chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Lúc này, tuy đối phương không bị sứt đầu mẻ trán, nhưng hắn tạm thời bị Vân Thăng áp chế hoàn toàn không thể phản hồi. Đội xe máy đằng sau lập tức có hai bóng người phóng vụt lên, vung trường đao hỏa diệm chằn chéo chém vào mặt đất.
Hai bóng người tiếp tục vượt qua băng tường, lao vụt đến hướng nóc xe. Tưởng Thiên Thấm và các Thiên Hành Giả khác bận đối phó với công kích của bọn áo đỏ, căn bản không cản trở được hai tên này.
Bọn này quả thật lợi hại, trình độ bọn Nhậm Tam Bảo căn bản không so đươc với chúng. Hèn chi khẩu khí chúng cao ngạo đến thế, ngoài hai lựa chọn thuần phục hoặc chết hoàn toàn không có con đường thứ ba.
Vân Thăng đang chuẩn bị đưa Thanh Giáp II vào cuộc. Không đến tình hình vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không sử dụng Thiên Bích Kiếm làm lộ tông tích. Nhưng tình hình có phần quá ác liệt.
Tuyết phủ đầy phía trước lại một lần tung tóe che phủ một vùng trời, cộng với tiếng vó ngựa từ xa vọng đến…
Tách! Tách! Tách!
Từng mũi Băng tiễn trong suốt xuyên qua sự cách trở của khí lưu dưới tiếng động inh ỏi cùng tuyết hoa ào ạt phóng xuống!
Cùng lúc Băng tiễn rơi xuống, trong cơn bão tuyết phi vũ khắp trời, một bóng hình cường tráng của tuấn mã trắng xóa từ đâu xuất hiện. Trên lưng nó là một người che mặt mặc manh áo trắng toát, và tà áo khóa trắng tựa băng tuyết tinh khiết bay bay theo gió bão.
Tuấn mã rú lên, hình ảnh sau lưng nó dần rõ nét.Một lần nữa từng con chiến mã khí thế xuất hiện, từng kỵ sĩ trên lưng chúng đều cũng manh áo trắng áo, áo choàng trắng, chiếc bịt mặt trắng…
Hai bóng hình tiến sát gần xe nhỏ lập tức quay trở lại giúp sức thủ lĩnh chóng lại đạn nguyên khí liên miên tấn công của Vân Thăng.
“Mẹ kiêp! Các anh em, chúng ta rút. Các mụ đàn bà bên thành Thôi Tuyết lại đến rồi!” Tên thủ lĩnh bị Vân Thăng tạo sức ép liên tiếp bỗng thét to hạ lệnh rút lui. Dưới sự hợp sức của ba người, bọn họ cuối cùng mới có thể thoát khỏi sự công kích của súng Liệt Diệm..