“Ngài Lennon, chúng ta đã thoát ra ngoài! Chúng ta đã thoát ra! Ôi chúa ơi! Ai tin nổi là chúng ta đã sống xót đi ra! Chúng ta vẫn sống! Vẫn sống!” Mặc cho đôi chân vẫn đang bủn rủn, Edgar vui mừng như vừa trúng mánh lớn. “Ta cần phải nghỉ ngơi một lúc, Edgar, ngươi đi canh gác. Phải cẩn thận, nơi đây chưa chắc đã an toàn!” Vân Thăng tạt thẳng một gáo nước lạnh lên đầu Edgar, lạnh giọng nói.
Sau bao phen vào sống ra tử, niềm vui thoát hiểm đối với Vân Thăng ngày càng nhạt. Ngược lại tinh thần cảnh giác của hắn lại ngày càng cao. Bất cứ lúc nào ở đâu đều phải như thế.
Hành tinh này đã loạn triệt để. Bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một con quái vật đến lấy mạng bọn họ.
Như lúc nãy khi hắn điều khiển con Thanh Giáp trùng bay qua không trung, vừa qua khỏi vùng đất dịch thể đã nhìn thấy ngay một con quái vật hình con rết dài hơn mươi mét đang tung cách bay lên.
Cả Edgar hay Vân Thăng cũng chưa từng thấy qua loài quái vật này. Trong tình hình chưa biết một thông tin gì về nó, Vân Thăng đã tức tốc quyết định hạ cánh tại một thôn lạc bị bỏ hoang từ lâu.
Giờ đã là buổi tối của thời đại Dương Quang, bốn bề tối sầm. Bọn họ không biết đã bay được bao lâu, và đang ở đâu. Họ chỉ rõ là trước mắt đã không còn trùng tử, tạm thời thoát khỏi khốn cảnh.
Xung quanh không có tiếng chí chít của bọn chuột cũng như tiếng rú kêu của bọn trùng tử. Ngoài hai người họ ra, không có biểu hiện của sự sống nào tồn tại xung quanh. Sự tĩnh lặng đến mất lạnh xương sống. Bên tai thỉnh thoảng lại vang vọng tiếng chim hót rõ mồn một khiến tâm người không tịnh.
Vân Thăng thật sự sức cùng lực kiệt, toàn thân hắn rã rời. Sau khi nuốt qua loa vài miếng lương khô để lại của thời đai Dương Quan mà hắn vẫn không nỡ đụng đến trước đây, hắn mơ mơ hồ hồ dựa tường ngủ thiếp đi. Vị trí bọn họ trú ẩn là một tòa nhả hai tầng kiểu điển hình nông thôn miền nam, phía trước có một mảnh sân nhỏ.
Cửa nhà vốn đã khóa chặt, có thể chủ nhà khi ra đi vẫn ước mơ có ngày trở lại quê nhà.
Cuối cùng cửa vẫn bị phá. Chiếc gậy sắt phá cửa vào vẫn nằm ngay dưới đất. Chắc đấy những kẻ chạy nạn qua đường sau này đã từng vào kiếm tìm thức ăn.
Nội thất và mọi thứ trong nhà ngổn ngang. Tất cả các hộc tủ đều bị kéo ra, nhất là nhà bếp, trên sàn đầy các mảnh vỡ sành sứ. Tất cả đều được phủ lên một lớp bụi dày, chỉ cần thổi nhẹ cũng có thể tạo thành cơn “bão phong trần”.
Phòng ngủ trên lầu cả giường và tủ đều trống rỗng. Có lẽ đã được đưa đi từ lúc nào, chỉ duy nhất còn vài món điện gia dụng được bỏ lại nằm lăn lóc trên sàn.
Edgar cầm cây đước tự chế trong trong vào vào, trên trên dưới soi kỹ từng ngõ ngách trong tòa nhà mang đậm chất phương đông này. Thậm chí cả cái lu ngoài sân hắn cũng không bỏ qua, kết quả vẫn không thể không thừa nhận, ngay cả một hạt thóc hay một mảnh lúa mạch cũng không tìm thấy được.
Thu hoạch duy nhất là phát hiện ra một miệng giếng. Tạm thời kết thúc hành trình sống qua ngày bằng “nước bẩn” giữa hắn và Vân Thăng ròng rã hai tháng nay.
Trong trận chiến vượt vùng dịch thể, Edgar vẫn trốn trong thân xác Kim Giáp trùng hỗ trợ Vân Thăng bắn tỉa Thanh Giáp trùng. Về mặt tinh thần tuy hắn tuy bị một phen hết vía, nhưng về mặt thể lực thì hắn chả phải mất sức bao nhiêu. Với sự “lanh lợi” của một gã da đen, dù Vân Thăng không căn dặn, hắn cũng biết mình nên làm gì vào giờ phút này.
Toàn nhờ Vân Thăng nên hắn mới sống được đến giờ này. Nếu thương đế nghe được lời cầu nguyện của hắn, vậy Vân Thăng chính là “sứ giả” thương đế phái đến cứu vãn hắn.
Hắn biết Vân Thăng không theo bất kỳ tín ngưỡng nào, nhưng việc này không ảnh hưởng đến hình tượng của Vân Thăng thế giới tâm linh của hắn. Có thế mới giải thích được kỳ tích hoàn mỹ mà Vân Thăng đã mang đến cho đời hắn.
Sau khi tìm thấy nguồn nước, Edgar từ phòng bếp vỡ nát tìm ra một cái nồi sắt bám đầy bụi. Hắn rửa sạch sẽ và bắt đầu đun nước trong bếp. Hắn dùng con dao nhỏ đã đâm chết Dương Đống cắt nhỏ các miếng thịt trùng tử Vân Thăng đưa hắn, cho vào nồi hầm.
Canh thịt trùng tử không thể nói là thơm ngon, cái vị chua chát đấy cả hắn và Vân Thăng đều đã quá quen thuộc. Trong tiềm thức cứ xem cái vị là lạ trong nồi bay ra là mùi vị thức ăn quen thuộc.
Trước khi ngủ Vân Thăng chỉ kịp ăn vài miếng bánh bích quy, khả năng tiêu hóa mạnh của Xúc nguyên thể đã không biết chuyển hóa lượng thức ăn ít ỏi ấy từ thuở nào. Giờ nghe mùi thức ăn quen thuộc trong không khí, cơ quan nội tạng dưới bụng đã kịch liệt phản ứng ngay. Mí mắt hắn nhấp nháy vài cái, rồi tự động tỉnh giấc.
Ngoài ra, hắn cũng có thói quen trong lúc ngủ vẫn phải duy trì cảnh giác khi tại nɠɵạı. Chỉ khi bên cạnh Dư ŧıểυ Hải hay ŧıểυ Lão Hổ hắn mới có thể an tâm ngủ say. Sau này thêm Diêu Tường cũng có thể chiếm được sự tin tưởng của hắn.
Nhưng tên da đen này vẫn chưa nằm trong “danh sách” đó. Nói trắng ra, hắn và tên da đen này chỉ là hai người lạ ngẫu nhiên gặp nhau, lẳng lặng chung sống hai tháng nay.
Giữa họ có quá nhiều sự khác biệt, thậm chí tên Edgar này còn là một người nước ngoài. Điểm chung duy nhất của hai người, có lẽ là ngoài ả áo trắng ra, cả hai đều là những kẻ sống xót còn lại sau khi thành Kim Lăng gặp nạn.
“Ngài Lennon, ngài đã thức? Xin đợi một lát, thịt trùng tử sẽ chín ngay!” Giọng Edgar vẫn kính cẩn như mọi khi. Hắn lại không ngờ rằng cách nói này chỉ khiến hắn và Vân Thăng càng có khoảng cách.
Nếu là Dư ŧıểυ Hải sẽ nói: Sở ca, anh đúng là thần tượng của em! Cái nơi quái quỷ gì này có cái giếng này! Xem ra chúng ta không thể chết khát được rồi! “ Edgar, ngươi đã đi kiểm tra ngôi nhà chưa?” Vân Thăng lắc lắc đầu cho bản thân tỉnh táo hơn, nén lại cơn đói trong bụng hắn hỏi.
Ngay ngày đầu tiên hắn đi vào con đường tu luyện cổ thư đã có bao chuyện không tưởng xảy đến. Những việc như thần thoại không thể xảy ra trong thời đại Dương Quang đã liên tục xảy ra.
Hắn cứ ngỡ, sau khi năng lực ngày càng cao, hắn cũng có thể đi đến cảnh giới “bất thực nhân gian hương hỏa” như trong phim ảnh từng nói.
Sự thật là dù ở cảnh giới Chư nguyên thể nhất nguyên hay Xúc nguyên thể nhị nguyên, sức ăn của hắn vẫn không giảm tí nào. Một ngày không ăn cơm cũng toàn thân đói lả, chân tay bủn rủn.
Vân Thăng không hi vọng mình thành kẻ mắc “ bệnh ngán ăn”. Họ là những kẻ dù không ăn uống gì cũng có thể chạy nhảy và sống nhăn răng. Những người như thế trong mắt hắn đã là quái vật, chứ không phải người bình thường.
Giờ hắn có cách nghĩ như vậy cũng do thời thế. Hắn muốn giảm nhu cầu ăn uống xuống mức tối thiểu. Trong cái thế giới nền văn minh gần như bị hủy diệt này, thức ăn trở thành sự trở ngại lớn nhất đối với sự sống, nó thậm chí còn ác hơn cả sự tàn sát trực tiếp của trùng tử.
“Đã kiểm tra, ngoài một miệng giếng ra không có bất kỳ gì liên quan đến lương thực, năng lượng, nhiên liệu, vũ khí.. Có thể nói tòa nhà đã trống rỗng!”Edgar lập tức trả lời, may thay cho sự “lanh lợi” chuẩn bị sẵn của hắn.
“Ta không phải hỏi việc này, ta muốn hỏi…thôi, lát nữa ta sẽ tự đi kiểm tra.” Vân Thăng cười cười nói. Kinh nghiệm sống dã nɠɵạı của Edgar cũng giống hắn. Trước mắt hai người vẫn còn thức ăn, vũ khí, nên những gì Edgar nói lại không phải thứ cấp thiết nhất.
Việc cấp bách trước mắt là phải xác định vị trí họ đang đứng cách thành Kim Lăng bao xa, và với khoảng cách này liệu bọn trùng tử có truy lùng đến. Và liệu sẽ có thành phố lớn nào gần họ không. “Ngài Lennon, tôi không hiểu ý ngài là..?” Edgar thắc mắc, ngoài thức ăn, nhiên liệu, vũ khí ra còn thứ gì đáng để truy tìm nữa ư?
Vân Thăng “rút” từ trong áo choàng ra một gói muối tinh luyện, đánh lạc hướng tên da đen: “ Thêm tí muối, đã lâu lắm rồi không được nếm đến vị mặn!” “Muối!?” Edgar nghe đến muối, bàn tay hắn rung bần bật cả lên!
Muối, ngay cả ở thành Kim Lăng đó cũng là một thứ sa sỉ phẩm. Vì nó, có người có thể từ bỏ cả lòng tự trọng, sự trinh tiết, thậm chí cả sinh mạng. “Ta đi tìm tí đồ, thuận tiện xác định xem chúng ta đang ở vị trí nào.” Vân Thăng lại chuyển hướng sang vấn đề khác, phớt lờ sự xúc động của hắn.
Trong phòng ngủ trên lầu, Vân Thăng không khó khăn gì tìm thấy chiếc điện thoại hư dưới nền nhà cùng quyển sổ ghi số điện thoại bám đầy bụi trong ngăn tủ đầu giường. Mở sổ ra, một trong số các dòng chữ có một dòng đập vào mắt hắn ghi: Nhà cậu cả, số điện thoại: 0553 -…
Hắn không nhớ nỗi mã vùng cả nước, liền lục tìm cuốn “Sổ tay bản đồ toàn quốc” trong Vật Nạp phù ra kiểm tra. Chẳng mấy chốc đã có kết quả: Vu Thành tỉnh Hoàn. Nhưng thông tin không đủ để hắn xác định được vị trí cụ thể.
Vân Thăng tiếp tục lục tìm những vật dụng chủ ngôi nhà để lại mà chưa bị bọn người đến sau phá hoại hòng tìm ra một ít manh mối. Cuối cùng hắn từ thấy một tờ quảng cáo nông vụ, mơ hồ đoán được đây chính là thị trấn Đình Bạch ở Vu Thành.
Hắn đã có thể lập tức xác định được vị trí của nó trên bản đồ, cách Vu Thành khoảng 20 cây số.
Vân Thăng ngồi trên đệm, ngón tay hắn vừa gõ gõ bản đồ theo dịp một cách vô thức vừa suy ngẫm.
Vu Thành cách thành Kim Lăng không xa. Sau hiểm họa, người trong thành hầu như đã chạy về thanh Kim Lăng tị nạn. Đoàn Đại Niên chính là một trong số những người đó. Giờ e rằng Vu Thành cũng chỉ là một thành phố trống không bóng người.
Nhưng vẫn có thể đến đấy thử vận may. Chính vì nó gần thành Kim Lăng cư dân thành phố đã chạy sang thành Kim Lăng từ sớm. Như thế may ra còn thức ăn tồn lại chưa được tìm ra.
Ngoài ra, Vân Thăng cũng muốn thử vận may xem có tìm được ít xăng. Xe hơi thì hắn không lo, theo kinh nghiêm lần rút lui khỏi Thân Thành, xe cộ vất vưỡng đầy đường, chủ yếu là có xăng để sử dụng.
Tuy Thanh Giáp trùng có thể bay, nhưng từ khi nhìn thấy quái thú rết biết bay, Vân Thăng bỏ ngay ý định ấy. An toàn vẫn trên hết. Việc tìm được một chiếc xe làm phương tiện là sự lựa chọn đáng tin nhất.
Đích đến đầu tiên của hắn sẽ là vị trí của tấm bản đồ thứ ba trong Cổ thư, ở hướng Tây Bắc. Khoảng cách quá xa, nếu đi bộ e rằng đến tết Công Gô vẫn chưa đến được