Một buổi tối không sao và không có sự tấn công của bọn trùng tử lại càng tĩnh lặng, cả gió cũng như ngưng thổi.Hắn “cứng nhắc” từ chối sự “ngạc nhiên” mà mọi người giành cho, một mình ngồi giữa sân thượng. Tâm trạng hắn như ngọn núi lửa vừa phun trào mãnh liệt, giờ còn lại trong mình chỉ có sự trống vắng và bất lực. Khói thuốc lẳng lặng bao trùm xung quanh, chấm lửa nhỏ đầu thuốc như một tinh linh, lung linh nhảy nhót tung tăng giữa đêm đen. Hắn nhớ ra mình đã khá lâu không chạm đến thuốc.
Bỗng đâu có một bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lưng hắn và khoác lên vai hắn chiếc áo.Hắn cứ thế ngồi đấy, dù không mảy may quay đầu lại, nhưng hắn vẫn biết cái cảm giác quen thuộc này. Từ nhỏ, chính bàn tay này đã bao lần đắp chăn cho hắn mỗi khi đêm về. Bàn tay này cũng đã quạt mát, đuổi muỗi, vỗ về hắn vào Cảnh Dịch, Cảnh Điềm, đưa anh em hắn vào giấc ngủ nồng…
“Con xin lỗi cô, vừa nãy con quá…” Hắn vừa nói vừa dập tắt đầu thuốc. Hắn biết cô mẫu ghét nhất mùi thuốc.
“ Con ngốc quá, không phải lỗi của con, tại cô, làm con phải lo lắng.” Sở Hàm dịu dàng nắm nhẹ tay hắn.Hắn nhấp nhấp môi một, nhưng cuối cùng vẫn không nói lên lời được.
Thời đại Hắc Ám lạnh lùng này, sức mạnh có thể là một thủ đoạn giúp con người tồn tại, nhưng cái khoảng trống trong tâm hồn lại là nguồn gốc khiến người ta suy sụp. Đôi khi không cần chi nhiều, chỉ cần cái nắm tay ấm áp của cô mẫu, cũng có thể khiến tâm linh rối loạn của hắn dịu êm trở lại.
“Anh, Chúc đoàn trưởng tìm anh”. Một tiếng nói thỏ thẻ đánh tan mọi sự tĩnh lặng.
“Ừ”. Xong hắn nhẹ nhàng đỡ cô mẫu dậy. Lúc đi ngang qua Cảnh Điềm, nhìn mặt cô bé đầ vẻ áy náy và buồn bã, lòng hắn không khỏi thót lại. Không cầm lòng nổi, hắn đưa tay ra nựng nựng cái cầm bé nhỏ của Cảnh Dịch, và bỗng nhiên mặt anh biến thành khuôn mặt hề tếu táo. Nhân lúc cô bé còn chưa hết ngỡ ngàng, anh đã vui vẻ phóng nhanh xuống phòng hợp.
Tuy nhiên, vừa đến phòng họp gặp bộ mặt sắc xảo cá tính của Chúc Lăng Điệp, hắn lại trở lại bộ mặt điềm tĩnh nghiêm túc như mọi ngày, chứ không còn lại Vân Thăng vừa tức giận và treo ghẹo cô em gái bé nhỏ của hắn.
Lúc này đã hơn một giờ. Thời gian này có lẽ với thời đại Dương Quang, nó mới chỉ là thời điểm bắt đầu của cuộc sống đêm, nhưng tại thời đại Hắc Ám, nó đã là giữa đêm!
“Hành động lại được tiến hành sớm hơn dự định!” Chúc Lăng Điệp thẳng thắng nói.
“Lúc nào?” Hắn rất đỗi ngạc nhiên. Tên người áo choàng này điên rồi chắc? Sao hắn cứ phải đổi ngày liên tục thế này?
“ Không giờ ngày hôm nay, tất cả Hắc Ám võ sĩ sẽ tập trung tại trung ương.” Chúc Lăng Điệp thở dài nói, cho thấy rõ sự không tán đồng của cô với quyết định này.
"Người phụ nữ sau lưng các ngươi không phải cân sức với người mặc áo choàng à? Sao đều chỉ nghe theo hắn?” Vân Thăng mỉa mai.
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức!” Chúc Lăng Điệp tỏ ra bất đắc nhĩ.
"Được rồi. Chúng tôi sẽ đến lúc không giờ. Tôi phải về sắp xếp việc nhà, cô cứ đi trước.” Ít nhất trước lúc hồi phục năng lượng, hắn vẫn chưa muốn trở mặt với cô gái mặc áo trắng. Ả đột nhiên ngỡ ngàng nói “ cám ơn” với hắn, rồi lại vội vàng quay đi.
Khi thân hình thanh mảnh của à vừa đến cửa phòng họp, Vân Thăng đột nhiên lên tiếng: “Hi vọng sau khi vào được thế giới phản các ngươi sẽ tuân thủ lời hứa.”
Thật ra sau khi tứ đại Hắc Võ Vương cùng hai tên dị tộc này vào thế giới phản, sẽ không còn mấy ai uy hiếp được sự an nguy mọi người trong tòa nhà. Cái hắn lo lắng chỉ có thế lực của Phương Việt Hầu. Đương nhiên, về việc này Chúc Hi Thụy cũng không ngốc, hắn khắc tự biết phải làm gì cho xứng với đối thủ của mình.
“Lão Đinh, Diêu Tường, Lục Vũ, chúng ta họp với nhau một lát”. Vân Thăng bình thản đề nghị.
“ Sở ca, cái ý tưởng cùi của ngày hôm nay là do em nghĩ ra đó”. Diêu Tường ỉu xỉu chủ động nhận tội.
“ Cái này bỏ qua, vào ý chính”. Hắn liếc sang Đinh Nhan. Cô mẫu có nói với hắn ý tưởng sinh nhật là do cô ra quyết định cuối cùng, để hắn đừng trách mọi người.Thật chất nếu không có sự đồng ý của lão Đinh, người dưới cũng chả ai dám làm càn.
Trong mắt họ, Sở Hàm vẫn là người dễ gần, còn Lão Đinh mà phạt ai thì chả biết nương tay bao giờ. Nên nếu so ra dù địa vị của cô mẫu không thấp, nhưng mọi người vẫn sợ Đinh Nhan hơn. Hắn giờ cũng không có thời gian nghe Đinh Nhan giải thích vì sao đồng ý mọi người tiến hành. Nhưng có điều hắn biết rõ, về khoản việc nhà, nếu Sở Hàm đã quyết định thì người ngoài như Đinh Nhan dù có ý kiến gì cũng rất khó nhúng tay vào.
“Việc vào thế giới phản tuy bọn họ bảo chỉ có ba đến năm ngày, chậm lắm cũng chỉ bảy tám ngày; nhưng phòng trường hợp tình hình ngoài ý muốn, mình không thể không cẩn thận. Lần này có thể sẽ không về nhanh như thế. Lão Đinh, lúc ta vắng mặt phiền người sắp xếp vấn đề phòng vệ tòa nhà.” Vân Thăng nhanh chóng đề cặp trọng điểm.
“Các người xuất phát rồi, nội bộ thành Kim Lăng chắc sẽ không phải lo lắng, có cũng chỉ lo bọn trùng lại đến tấn công. Được cái lần này chúng ta đã tranh thủ được quyền bảo vệ “phương án cuối cùng” của tổng bộ chỉ huy. Lúc nguy cấp có thể rút vào khu vực trung ương, chấp hành phương án”. Đinh Nhan giải trình.
Vân Thăng rút hai tấm giấy trên viết đầy những chữ thảo li ti ra, một cho Diêu Tường, một cho Lục Vũ. Hắn nghiêm mặt nói: “ Đây là bí kíp luyện năng lượng hỏa và băng ta nghiên cứu gần đây, các ngươi có thể làm theo phương pháp trên đây mà nâng cao khả năng bản thân. Nếu có vấn đề gì thì hỏi ta. Ngoài ra, bí kíp này tốt nhất chỉ ba ngươi biết thôi, tránh lan truyền ra ngoài.”
Tài liệu đích thật là bí kíp riêng của Vân Thăng. Khi tìm hiểu phương pháp tu luyện khả năng tự thức tỉnh của nhân loại trong sách cổ, hắn đã ghi chép lại phần trọng điểm thuộc tính của hai loại năng lượng tương đối phổ biến hỏa và băng này. Mãi đến gần đây, hắn mới dùng ngôn từ và chữ viết hiện đại biên soạn loại phần phương pháp tu luyện mà hắn đọc hiểu được thành tài liệu này. Còn hiệu quả lúc luyện thì hắn chịu thua, hắn không phải người luyện không biết trước được.
Giờ đây tình hình gây cấn, nɠɵạı trừ hai tên dị tộc, việc bọn Tử Viêm ma trùng ngày càng đông cũng đủ rắc rối. Có thêm một người thêm sức đối kháng cũng sẽ càng giảm đi áp lực đối phó phần nào. Diêu Tường giờ là võ sĩ tam đẳng, Lục Vũ nhị đẳng. Nếu muốn nhanh chống vượt qua ngưỡng tứ đẳng để đạt được trình độ của Hắc Võ Vương mà chỉ dựa vào kinh nghiệm phía tổng bộ đưa cho chắc chắn sẽ không kịp.
“Sở ca?Đây là!?” Diêu Tường ngạc nhiên nhìn trang giấy trên tay mình. Ngược lại với hắn, Lục Vũ vừa nhìn đã trịnh trọng cất vào người cẩn thận.
Lúc này, người chững chạc như Đinh Nhan cũng không khỏi để lộ sự kinh ngạc trong đôi mắt từng trải bao song gió của mình.Việc Vân Thăng có thể biến ra đủ thứ trò, việc này Diêu Tường biết. Nhưng lão không ngờ Vân Thăng lại có thể vô tư đưa ra bí kíp nâng cao năng lực võ sĩ có thể làm điên đảo cả thành này cho mình. Những báo cáo nghiên cứu về việc làm thế nào nâng cao năng lực võ sĩ thành Kim Lăng nhiều vô số kể, các Hắm Ám võ sĩ trong thành nghĩ nát óc mà vẫn chưa tìm ra phương pháp khả thi.Thỉnh thoảng có vài võ sĩ đẳng cấp cực cao phát hiện vài kinh nghiệm, bọn họ sẽ quý như tìm được của báu. Trong thời đại này, quyền lực chính là thế lực, là mạng sống, là tất cả!
Với lại, nghe nói hai tên dị tộc chính nhờ lợi dụng tâm lý muốn năng cao năng lực của bọn Hắn Ám võ sĩ mà lũng loạn được chúng ủng hộ phen kỳ này.Bây giờ Vân Thăng đã nói thế thì sẽ không giả. Vì tất cả bọn họ đều hiểu hắn là một người nhất ngôn cửu đỉnh, nói là làm! Nếu xét về mặt thực lực, Vân Thăng và hai tên dị tộc có thể nói cân sức cân tài. Nhưng giờ thêm bí quyết này, thêm năng lực của tòa nhà, Đinh Nhan thấy Vân Thăng có thể nói thế lực ngang bằng với hai tên kia, nếu không muốn nói là đã hơn họ!
Những cái họ có, Vân Thăng đều có!
Nhưng cái Vân Thăng có, họ lại không!
Lão Đinh nở một nụ cười với lòng tin tuyệt đối với hắn. Nếu nói trước đây khi đối phó với các thế lực thành Kim Lăng cũng như bọn trùng, hắn có năm mươi phần trăm tự tin, thì giờ đây đã lên được gần trăm phần trăm.
Về phương pháp tu luyện, từng tầng sẽ phân tích theo từng đẳng cấp khác nhau, nó có thể trực tiếp tạo ra và khống chế một luồn sức mạnh ngưng tụ lớn mạnh và đoàn thể có chung lợi ích. Đây là giá trị cốt lõi, là thứ mà đội ngũ võ sĩ bè đảng lúc trước chưa bao giờ có được. Hắn thậm chí có thể dự đoán được, sắp đến sẽ là thời đại của Hắc Ám võ sĩ chứ không chỉ là khúc dạo đầu như xưa.
Gần đến không giờ, Vân Thăng đã cùng các anh võ sĩ xuất hiện tại khu vực trung ương, nguyên là vùng di tích của Thạch Bi năm xưa để lại. Hắn đến rất trễ, Hắc Ám võ sĩ thành Kim Lăng đều đã hợp thành từng nhóm từng bè. Dưới ánh đền sáng trưng phản quang thành một đám người đen nghịt trên quảng trường. Bọn chỉ đa͙σ bận rộn, kẻ vận chuyển tấp nập, và đủ các loại xe cộ qua qua lại lại; cả khu tập trung hỗn loại khôn tả. Tính kỷ luật của bọn Hắc Ám võ sĩ đúng là không thể so với quân đội.Những tên lính thường của Nội Thú bộ đội trước các tên Hắc Ám võ sĩ sức mạnh phi thường đều mặt mũi căng thẳng.
Năm máy hình tam giác trụ cao gần mười mét đang phát ra những luồn sáng kỳ dị với tiếng khởi động “uỳnh…uỵch”. Xung quanh đầy đủ bọn binh chủng bảo vệ an nguy.
Danh tiếng Vân Thăng đã được lan khắp thành Kim Lăng, nhưng người thật sự quen anh lại không nhiều. Với Đinh Nhan thì khác, phần lớn đều nhận ra lão liền, và tự động nhường đường cho lão.
Hắn vốn không muốn đi lên phía trước, đứng phía sau mà ngắm là được. Bây giờ chỉ là mở cửa lối vào. Đợi mở xong, đội bô Nội Thú bộ đội sẽ lập tức xử lý hậu cần, đảm bảo hai tên dị tộc cùng Vân Thăng và mấy tên Hắc Ám võ sĩ an toàn đi vào thế giới phản.Mà người ta cũng nhường đường cho thì hắn cũng không thể xem như không thấy, cứ thế ngẩng đầu thẳng về phía trước. Thế cũng hay, hắn cũng muốn được diện kiến tên người áo choàng bấy lâu vẫn “nhớ nhung”.
Tiền Đức Đa nói chả sai, tên người áo choàng đúng là một màu đỏ rực. Tuy kiểu dáng của chiếc áo tơi và áo choàng không hợp mốt thời đại lắm, nhưng công may đúng là tinh xảo, tất cả đều một màu đỏ rực với biểu tượng trang trí lạ kỳ. Mặt hắn chìm sâu trong áo choàng, tối đen không thấy rõ, cái duy nhất thấy được chỉ có lưỡi dao dài lồi ra từ áo tơi của hắn