Sở Vân Thăng hé miệng, Chúc Lăng Điệp nhắc đến con đường để cha cô và Phương Việt Hậu chọn Phong Châu hoàn toàn khác nhau, giáo sư Tôn tuy không phải là người của bộ tổng chỉ huy, nhưng những tính toán vừa nói cũng không khác là mấy, lại nói: “Thế cuối cùng cái gì là “Phản thế giới”?
“Anh Sở, anh là học ngành kĩ thuật, lẽ ra nên biết thế giới này có sự tồn tại của phản vật chất chứ. Ví dụ như, thế giới của chúng ta, điện tử mang theo điện tích âm, mà phản điện tử, còn lại là mang theo điện tử điện tích dương, chúng đối lập với nhau, một khi âm dươиɠ ѵậŧ chất chạm vào nhau, sẽ có nam châm cực lớn, uy lực xa hơn bất cứ vũ khí hạt nhân nào.
Nhưng thời đại mặt trời, sự tạo ra và sự bảo tồn phản vật chất đều rất khó, chỉ có thể trở thành thực nghiệm quan sát. Giờ hệ thống khoa học đã có sự thay đổi lớn, vì ám năng lượng và ám vật chất có một bằng chứng về mặt lý luận rất lớn, chúng ta đã nhiều lần suy luận, nếu “Phản thế giới” tồn tại, thì nó là sự ràng buộc của “Chính thế giới”. Thực là ám năng lượng thần bí, có thể miễn cưỡng mà giải thích sự ổn định của không gian.
Chúng ta đã từng đưa ra thiết tưởng, phản vật chất của ám năng lượng có thể chính là ám năng lượng bản thân nó, điều này giống với quang tử ở thời đại mặt trời, phản quang chính là bản thân nó”. Giáo sư Phương dùng ngôn ngữ dễ hiểu nhất giải thích với Sở Vân Thăng.
Sở Vân Thăng ít nhiều cũng là sinh viên ngành kỹ thuật, giáo sư Phương nói điều đơn giản thế này, lập tức có thể lý giải được, hắn chau mày một lúc, nắm lấy điểm then chốt, hỏi: “Nếu như ‘Phản thế giới’ đều là những thứ phản vật chất, loài người chúng ta vào trong ‘Chính thế giới’, chẳng lẽ không phải sẽ hóa tro bụi sao?”
“Đây chính là dị tộc đó tìm cậu, mà không phải nguyên nhân tìm hắc ám võ sĩ cấp thấp khác vào ‘Phản thế giới’”.
Hiện nay họ có mục tiêu rõ ràng chính là các hắc ám võ sĩ bậc bốn trở lên, cũng chính là sự khác biệt của hắc võ vương.
Tôi dự đoán, tiêu chuẩn của dị tộc là hắc ám võ sĩ có cấp bậc trở lên, năng lực phòng hộ có được có thể ngăn sự va chạm giữa phản vật chất của ‘Phản thế giới’ và chính vật chất, từ đó mà bảo đảm được an toàn của mình.
Ngoài ra vì sự tồn tại của ám năng lượng có hạn, sự va chạm của chính phản vật chất, chưa chắc sẽ dẫn đến sự phóng thích năng lượng quy mô lớn, hơn nữa quy luật vật lý của ‘Phản thế giới’ chúng ta không hề hay biết. Giờ lại chịu điều kiện này, chúng ta chẳng có cách nào tiến hành thí nghiệm cùng loại, chỉ có thể thí nghiệm một lần, đạt được phán đoán cùng loại”. Giáo sư Phương lắc đầu nói.
Ông nói đến lần nổ đó, Sở Vân Thăng cũng biết, không chỉ là biết, mà còn đích thân cảm nhận. suýt nữa thì chết.
Dù thế nào, sự giải thích của giáo sư Phương đủ để Sở Vân Thăng nhận thức được sự nguy hiểm của ‘Phản thế giới’.
So sánh với mấy hắc ám võ sĩ có cấp vương, Sở Vân Thăng đã hơn rất nhiều. hắn có bản thể nguyên khí, chiến giáp và sáp giáp phù, bảo vệ của tam trọng.
“Khi tôi đến, nhìn thấy bộ đội bảo vệ xung quanh chỗ tấm bia đá trước, có những máy móc tam giác, chẳng lẽ nơi đó chính là cửa vào của ‘Phản thế giới’? Sở Vân Thăng nhắc đến điều mình vừa gặp.
“Đúng vậy, chính là chỗ đó. ŧıểυ Sở, hành động của họ đến từ sau khi tấm bia đá đó bay lên trời, đã tăng lên rất nhiều, cửa vào của ‘Phản thế giới’ mới được mở không lâu. Cậu sớm chuẩn bị cho cẩn thận”. Giáo sư Tôn lo lắng nói: “Lực lượng kỹ thuật của chúng tôi giờ không theo được với thực lực của dị tộc, anh là người mà chúng tôi giờ biết, người duy nhất có thể đối kháng với tương lai, nhất định cần phải bảo vệ mình cho tốt.
Đối với cái tính mạng của mình, Sở Vân Thăng đương nhiên là coi trọng hơn bất cứ ai, dù không ai nhắc đi chăng nữa anh cũng sẽ vẫn cẩn thận, thận trọng, như vậy hắn mới không bị dị tộc phi người lấy mạng, dùng lời của Đinh Nhan nói, chính là xuất công không ra lực.
“Ba người chúng tôi có thể giúp được cậu cũng chỉ có thế này. Ngoài ra, ám năng khẩu hình đã nghiên cứu thành công, hai ngày nữa, tôi sẽ bảo ŧıểυ Chu đưa đến cho cậu”. Giáo sư Tôn bình tĩnh nói.
“Cảm ơn”. Thời đại hắc ám tới nay, qua nhiều chuyện thị phi, Sở Vân Thăng đều rõ, ba người giáo sư Tôn quan tâm thế này với mình và chuyện quan tâm của hắn với các cô hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Nếu mình là một thứ bỏ đi, người bình thường, chẳng cần nói đến quan tâm, đến cái cửa của tổng bộ nghiên cứu cũng chẳng được vào, dù mình có lực lượng có mạnh hay không, chỉ có cha mẹ và người thân duy nhất của hắn hiện giờ mới thật lòng với mình, đây chính là điểm khác biệt.
Sở Vân Thăng và mấy người giáo sư Tôn chỉ cùng hợp tác trong cái thành phố sương mù này, nhưng ở giữa vẫn còn vài điều giấu diếm. Quang hệ tình cảm cũng không đạt tới mức “Tri kỷ”.
Từ mỗi ý nghĩa mà nói, giáo sư Tôn và Chúc Hi Thụy, Phương Việt Hậu có sách lược và cách nghĩ về phải tồn tại thế nào với những người thành Kim Lăng khác biệt mà thôi, chỉ là ba người giáo sư Tôn từ lĩnh vực khoa học kỹ thuật, sinh vật suy nghĩ ra nhiều, về mặt khách quan cũng có lợi cho các ký hiệu của Sở Vân Thăng, cho nên sự quan tâm với mình là thay cho cách nói không hay lắm, là yêu cầu mà ba người giáo sư Tôn có quy hoạch lý tưởng trong tương lai thành Kim Lăng.
Nhưng Sở Vân Thăng nói một tiếng cảm ơn, thì có thể rút ngắn khoảng cách của họ, và dễ dàng giúp nhau hơn.
Hơn nữa, giáo sư Tôn thực không thể lấy cái gọi là quan tâm, giúp đỡ mang đến cho những tên đối kháng như “Phi người” của dị tộc.
“Đây là tài liệu của tân thực vật mà tôi gần đây đã sắp xếp xong, bên trên là viết tên tôi, cách nhìn của vài người có thể tương đối vụn vặt và không có hệ thống gì, cụ thể công tác nghiên cứu còn cần mọi người hao tổn tâm sức đi làm, nhưng tôi có thể bảo đảm rằng, trên mặt vĩ mô, miêu tả của nó là không có gì sai cả”. Sở Vân Thăng lấy ra tờ giấy có bức tranh vẽ đã lâu để trên bàn, khẽ nói.
“Tôi xem nào”. Giáo sư Hoắc cẩn thận, cái này là thành sương mù, Sở Vân Thăng có hình vẽ bất khả tư nghị, cuối cùng chế tạo thành công ám năng hình bộ thương.
Nếu không vì Sở Vân Thăng còn trẻ, người chưa có học nhiều, viết ra cái thứ này, mấy giáo sư này sẽ không lãng phí thời gian mà xem.
“Ừm? Đích thực là không thể tưởng tượng được”. Giáo sư Hoắc xem, mặt biến sắc, nhưng theo lượng lớn tấn công của ám năng lượng và ám vật chất đối với vật lý học và sinh vật học truyền thống, học đã phá vỡ những cái bảo thủ, ý đồ dùng hệ thống khoa học của trước đây để chứng minh hiện tượng khoa học hiện nay có phù hợp với tư duy quán tính hay không.
Giờ khoa học đã là bước nhảy vượt bậc, vì các loại năng lượng tham gia vào, đã không kịp tiến bộ, hiện tượng và mô hình bị xây dựng, quay đầu lại nhìn, tách xa lý luận rất xa, ở giữa còn có rất nhiều tầng đứt gãy cần thời gian để bù lại.
Cho nên giáo sư Hoắc mới bình luận khiêm tốn như thé, hắn sẽ không tùy tiện nghi ngờ.
“Nếu ŧıểυ Sở đảm bảo tính chính xác của mặt vĩ mô, tôi thấy Lão Hoắc, anh mau chóng tổ chức người đến bắt tay nghiên cứu, nguy cơ lương thực thành Kim Lăng đã đến nông nỗi này, có rất nhiều người đều bắt đầu chửi sau lưng tổng bộ nghiên cứu chúng ta không có năng lực rồi”. Giáo sư Tôn nhận lấy mấy bản nháp, xem qua, rất tin tưởng nói.
Sở Vân Thăng hôm nay mang đến tài liệu này, đối với hắn mà nói, cso thể là một việc vui ngoài mong đợi.
Một khi nguy cơ lương thực có thể được giải quyết, chiến lược toàn thành Kim Lăng đối kháng với sâu sẽ thong dong khá nhiều, mở rộng năng lực, đối với khoa học nghiên cứu mà nói, thời gian quý giá không còn gì nghi ngờ hơn.
Nghiên cứu vũ khí khổng lồ của tổng bộ nghiên cứu sau khi Sở Vân Thăng rời đi có những sự chuyển biến rõ ràng, Sở Vân Thăng nghe nói thời gian nghỉ một ngày của rất nhiều nhân viên nghiên cứu đã bị ép xuống còn 6 tiếng.
“Anh Sở, bên Giang Bắc xảy ra chuyện rồi”. trong căn phòng họp chợt nghe thấy có tiếng người nói không ra hơi.
Gần đây sâu vẫn tích tụ năng lượng, trận địa phòng tuyến khu tây cũng không cần Sở Vân Thăng xuất hiện chỉ đa͙σ, thông thường là do Diêu Tường và Lục Vũ thay nhau đưa người qua đó.
“Chuyện gì?” Sở Vân Thăng lo lắng hỏi, hắc võ độc lập có mấy người trông nom, nhân viên nghiên cứu thì hộ tống viện nghiên cứu đi thu thập những mẫu xét nghiệm còn lại của sâu, vừa nãy cũng đã thu thập được chút và mang về, mặt trắng bệch, nói là thấy Tử viêm ma trùng. Diêu Tường thở dài, vội nói: “Tử viêm ma trùng đối với hắc ám võ sĩ hiện nay mà nói, như khủng bố Diêm vương”.
“Thấy Tử viêm ma trùng, còn có thể sống mà quay về sao?” Sở Vân Thăng thầm giật mình, lúc đầu phòng tuyến khu tây xuất hiện con Tử viêm ma trùng. Ngoài Sở Vân Thăng, dường như không có bất cứ người sống gì.
“Họ quay về nói, chỉ là xa xa nhìn thấy, bị dọa cho một trận, lập tức trốn về phía thành Kim Lăng”. Diêu Tường giải thích thêm.
“Ở cụ thể chỗ nào? Anh mau đưa tôi đi xem xem đội quân Tử viêm ma trùng”. Sở Vân Thăng lập tức nói.
Lần trước sâu công kích điên cuồng, mà thành Kim Lăng còn có thể duy trì trong thời gian dài như vậy, khi đó sâu không xuất hiện con quái vật nào có cấp bậc cao như Tử viêm ma trùng.
Nếu chúng xuất hiện với số lượng lớn, sợ là thành Kim Lăng sẽ trở thành nơi vui vẻ của bọn sâu mất.
Thế nên sau khi giết con Tử viêm ma trùng, Sở Vân Thăng luôn lắng nghe động tĩnh của quái vật, dặn dò đám người Diêu Tường và Lục Vũ một khi có tin tức của chúng thì thông báo ngay lại với mình.
Nhưng giờ tình hình đã thay đổi, Sở Vân Thăng đoán Miên bị âm ba của tấm bia đá tác động, dường như không thể khôi phục lại, nếu không thì cũng không đến mức không có động tĩnh gì quá lớn.
Nếu Giang Bắc chỉ có một con Tử viêm ma trùng, Sở Vân Thăng nghĩ ra một ý nghĩ điên cuồng là niêm phong nó.