Dưới lầu nhìn thấy cuộc giao chiến kịch liệt của Sở Vân Thăng và bạch y nữ tử, không chỉ là đám người Chúc Lăng Điệp, còn có Ngô Khắc Chiếu đang lo lắng.
“Chị Lăng Điệp?” Tô Vân thấy cuộc giao chiến kịch liệt trên tầng thượng của Sở Vân Thăng và bạch y nữ tử, do dự nói.
“Không nên động đậy gì hết, cứ ở đây đợi đi, hai người họ đều giỏi, chúng ta không phải là đối thủ đâu”. Chúc Lăng Điệp thận trọng nói.
Băng tan trên lầu, Sở Vân Thăng đi từng bước xuống tầng hầm. Hắn tuy sợ, nhưng không bối rối, kinh nghiệm trải qua nhiều lần sinh tử sớm đã tôi luyện cho hắn vững tâm.
Trong lúc giao đấu với bạch y nữ tử, có dư lực ám thị cho Chúc Lăng Điệp, cao hơn mình một bậc, nhưng hắn cũng chẳng trông mong gì, mình đã có sự chuẩn bị từ trước, đều là dùng đấu bồng nhân của thuộc tính hỏa, chuẩn bị một đại lượng tam giới tấn công nguyên phù đều là khắc chế băng phù của tính hỏa.
Nếu tối nay là núi đấu bồng, nếu thực lực tương đương với bạch y nữ tử, Sở Vân Thăng tuy không dám bảo đảm có thể giết hắn, nhưng tam giai băng phù nện, lại còn phối hợp với kiếm chiến thuật, bức lui hắn không phải là vấn đề lớn.
Nhưng, bạch y nữ tử không mời mà đến lại là điều hắn không dự đoán trước được, mình chỉ chuẩn bị mỗi ly hỏa phù của tam giai, để cấp cứu cho mình. Giải trừ uy hiếp của băng hình lưỡi lê.
Nếu không thì, mình cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.
Chúc Lăng Điệp đến vừa đúng lúc, muốn hỏi cho hết, hắn giờ muốn làm rõ chân tướng mọi việc.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đinh Nhan nhận được tín hiệu an toàn của Sở Vân Thăng, cùng mọi người chui ra khỏi tầng hầm, bức tường xung quanh bị băng hàn, khiến người ta sợ hãi vô cùng.
“Còn nhớ trước đây tôi và cậu đã từng nhắc đến bạch y nữ tử không, là cô ta, đã đi rồi”. Sở Vân Thăng trầm giọng nói.
“Anh Sở, vào trong phòng hẵng nói”. Đinh Nhan chau mày, nhìn mọi người nói.
Sở Vân Thăng gật đầu, không cần mang theo bọn họ, họ biết lại càng thêm hỗn loạn, nói: “Chúc Lăng Điệp giờ ở ngoài, Kỳ Thắng cậu đi mở cửa viện, đưa cô ấy vào phòng đợi một lát, những người khác thì về phòng nghỉ ngơi đi”.
Hắn quay đầu nhìn mặt Sở Hàm đang lo lắng, nở nụ cười, cầm tay lạnh như băng của cô nói: “Cô ah, mọi người cũng đi nghỉ đi, không có chuyện gì đâu, cháu sẽ xử lý được, yên tâm”.
Lời của Sở Vân Thăng ở tổng bộ chỉ huy hay ở Tả Tự đại lầu đều có uy lực, không ai dám phản lại, mọi người nhanh chóng đi về phòng của mình.
Tầng bảy Tả Tự đại lầu, Đinh Nhan, Diêu Tường ngồi đối diện với Sở Vân Thăng, hắn kể lại mọi chuyện một lần, bao gồm ý của Chúc Lăng Điệp.
“Anh Sở, có thể xác định xem cô ta là người hay không?” Đinh Nhan trầm mặc một lúc bỗng nói.
Có liên quan đến đấu bồng nhân và bạch y nữ tử, Sở Vân Thăng và Đinh Nhan đã suy đoán vô số lần, có vô số suy luận, ngoài dấu hiệu của đấu bồng nhân ra, khiến họ càng thấy không là người, tình hình bạch y nữ tử ngược lại chưa đưa ra được xác nhận.
“Không biết, ít nhất theo bề ngoài và giọng nói, thì không có khác biệt quá lớn”. Sở Vân Thăng nhớ lại từng tình tiết gặp bạch y nữ tử, ngoài băng hàn ra, dường như không có điểm khác biệt nào.
“Cô ấy dường như biết rất nhiều bí mật, và biết sự tồn tại của đấu bồng nhân nữa, hơn nữa bộ dáng rất hiểu biết và lời nói của cô ta rất kỳ quái, tôi đoán cô ấy khả năng không phải là người tương đối lớn, hơn nữa anh Sở à, quan trọng là so sánh thực lực của anh và cô ấy, có khác biệt lớn không?” Đinh Nhan hỏi.
“Nếu không chuẩn bị, thua là cái chắc, nếu như chuẩn bị được kỹ lưỡng, thì cũng ngang tay nhau, cô ta muốn thắng tôi nào có dễ”. Sở Vân Thăng bình tĩnh nói.
Đinh Nhan mỉm cười nói: “Anh Sở, chỉ cần anh có niềm tin là chiến thắng cô ấy thì việc này dễ làm rồi. Cô ta và đấu bồng nhân cho dù có mục đích gì, có tìm thể lập phương hay không, giờ không liên quan lớn lắm đến chúng ta.
Vừa nãy anh thất bại thảm hại trong tay bạch y nữ tử, đó lại là chuyện tốt, giờ trong mắt cô ta, anh chỉ có chút sức lực như lời cô ta nói, không đủ để trở thành đối thủ có thể uy hiếp được cô ta, sẽ không đề cao cảnh giác với anh nữa.
Hơn nữa trong bóng tối nhìn thấy các anh giao chiến không chỉ có Chúc Lăng Điệp, tôi nghĩ nhất định còn có người của Phương Việt Hậu ngầm theo dõi chúng ta, sẽ nhanh chóng báo cho đấu bồng nhân biết.
Giờ, họ giúp đỡ Phương phó tổng chỉ huy, giúp Chúc phó tổng chỉ huy, sâu không để ý bên ngoài và nguy cơ sinh tử của người trong thành Kim Lăng, khẩn cấp khống chế thành Kim Lăng, sớm muộn cũng phải đấu tranh, dẫn đến nội loạn.
Mà anh Sở cũng cần thời gian để chuẩn bị. So sánh với đấu bồng nhân, ít nhất thì bạch y nữ tử cũng “Thân mật” với người, giống như bị đấu bồng nhân khống chế chi bằng thuận thế có điều kiệp đáp ứng Chúc Lăng Điệp, lợi dụng bạch y nữ tử uy hiếp đấu bồng nhân, tranh thủ thời gian, bảo tồn lực lượng.
Đợi đến khi nội loạn, họ sẽ dự đoán không chính xác lực lượng của anh, chúng ta chỉ cần ngồi xem lang hổ giao tranh, đến khi không kịp đề phòng, chưa biết ai thắng ai”.
“Những người này là ai? Thế giới trở thành thế này, sâu bọ khắp nơi còn muốn nội loạn sao? Người chết còn chưa đủ sao?” Diêu Tường ngồi im từ nãy không nói gì bỗng lên tiếng.
“Không là cá, anh làm sao biết cách nghĩ của cá? Có lẽ trong mắt đấu bồng nhân và bạch y nữ tử, cái gọi là “Phản thế giới” hay là “Lập phương thể” còn quan trọng hơn cả tính mạng của con người. Nếu chúng thực sự không phải là người, trong mắt chúng, chúng ta chẳng qua chỉ là một thứ có thể lợi dụng, có thể chỉ là thứ động vật thích vứt lúc nào thì vứt mà thôi”. Đinh Nhan chậm rãi nói, mắt lạnh tanh: “Đợi chúng tìm được thứ cần tìm, cuộc sống của chúng ta có liên quan gì tới chúng chứ?”
“Cứ cho là hai người này không phải là người, tổng bộ chỉ huy làm sao mà làm cho họ loạn lên được, lẽ nào cũng bất cần đến sự an nguy của thành Kim Lăng và công viết sao?” Diêu Tường không phục nói.
“Thế thì cần phải hỏi Chúc đại ŧıểυ thư ở dưới lầu rồi, cô ấy là thiên kim của Chúc phó tổng chỉ huy”. Đinh Nhan mỉm cười, nhìn Sở Vân Thăng.
“Bảo cô ấy lên đi”.
Chúc Lăng Điệp không kiên nhẫn, cũng không vội vàng, khi nhìn thấy Sở Vân Thăng, vẫn như nhìn thấy Trịnh Vi Ba trong phòng họp, chẳng qua, vị trí đó đã đổi thành cô ấy.
“Chúc đoàn trưởng, cô nói suy nghĩ của cô, mọi người cần tiết kiệm thời gian, có gì cứ nói thẳng ra đi, tôi muốn biết cô gái đó là ai?” Sở Vân Thăng vẫn gọi Chúc Lăng Điệp là đoàn trưởng. Biên chế hiện nay cô ấy vẫn là đoàn trưởng của đệ cửu chủ lực hắc võ độc lập đoàn.
“Cô gái đó?” Chúc Lăng Điệp chau mày, Sở Vân Thăng hỏi đột ngột, khiến cô không chuẩn bị trước.
“Chúc đoàn trưởng, cô ở dưới lầu thời gian lâu như vậy, không biết tôi đang nói đến ai sao? Dù cô ta bảo cô đến thuyết phục tôi, mọi người chí ít cũng nên thành khẩn chút”. Sở Vân Thăng nhướn mày nói.
“Anh Sở, anh có thể đang nhầm lẫn gì đó, tôi biết vài thứ, nhưng cũng không biết nhiều hơn anh, rất nhiều chuyện cơ mật, dù là con gái của phó tổng chỉ huy, ông ấy cũng không nói với tôi”. Chúc Lăng Điệp mỉm cười, mang theo ánh mắt hơi nhu nhược.
“Biết bao nhiêu nói bấy nhiêu, bao gồm cả đấu bồng nhân và phản thế giới gì đó”. Sở Vân Thăng gằn giọng nói, đột nhiên lại bật ra câu nữa: “Cô và tôi đều là người”.
Chúc Lăng Điệp kinh ngạc nhìn Sở Vân Thăng, một ý nghĩ chợt lóe rồi biến mất, lúc sau dường như đã nhớ lại, liền nói: “Tiền tổng chỉ huy trưởng, chúng tôi không liên hệ được với Kinh thành, thời gian dài, thành Kim Lăng luôn có trọng binh phòng vệ, trong thành cũng không có con sâu nào vào, sâu ngoài thành uy hiếp không mạnh lắm, có người thấy thời đại thay đổi, quy tắc thay đổi, còn ôm lấy bộ não chết lỗi thời trước kia, dần dần những người này có ý đồ lập thành “Tự xưng vương” hắc ám thời đại tân thế giới, tân trật tự ở thành Kim Lăng, và xuất hiện rất nhiều hắc ám.
Để tiêu diệt được thế lực phản loạn dần lớn mạnh, tiền nhiệm tổng chỉ huy trưởng lấy danh nghĩa chống sâu, quyết định lần đầu chiêu mộ binh hắc ám võ sĩ vào quân đội, hy vọng chặt đứt khởi nguồn của thế lực này và diệt trừ chúng.
Nhưng sau đó tổng bộ chỉ huy cần chi chít người tham gia, nhưng căn bản chẳng rõ ràng, bị họ ăn mòn đến quân đội. Phản kích của những người này có hậu quả trực tiếp nhất chính là những gì chúng ta giờ nhìn thấy, phân chia quyền lực tổng bộ nghiên cứu và tổng bộ quản lý hắc võ.
Lúc này, có người đấu bồng/người mặc áo khoác(không tay), cũng chính là đấu bồng nhân mà chúng ta nói, tới gặp tiền nhiệm tổng chỉ huy trưởng, tỏ vẻ có thể giúp tổng chỉ huy trưởng đối phó với lực lượng hắc võ càng ngày càng lớn của thế lực phản loạn, nhưng đồng thời cũng đưa ra rất nhiều điều kiện, cụ thể là gì tôi không rõ, nhưng trong đó có một điều kiện thế này, tôi đã từng nghe nói là dùng não bộ người sống nuôi bọ cánh cứng. Cách nói lúc nãy là vì tập tính nghiên cứu sâu.
Lúc đó thập đại chủ lực sư, phân thành hai phái, tiền nhiệm tổng chỉ huy trưởng không có cách nào điều động quân đội có hiệu quả, miễn cưỡng đồng ý đấu bồng nhân, vũ lực chủ yếu của thế lực phản loạn nhanh chóng bị đấu bồng nhân giết hại hết, nội loạn cuối cùng trở lại bình thường.
Sau khi nội loạn, thành Kim Lăng dần dần xuất hiện tứ đại hắc võ vương mới, cũng chính là tứ đại hắc võ vương hiện giờ.
Nhưng sau này, vì điều kiện bí mật, mâu thuẫn tiền nhiệm tổng chỉ huy trưởng và đấu bồng nhân càng ngày càng lớn, không thể hòa hợp được.
Đấu bồng nhân thậm chí còn lén bắt giữ hắc ám võ sĩ cấp thấp, dùng não của hắc ám võ sĩ thử nghiệm bọ cánh cứng.
Các hắc ám võ sĩ không ngừng mất tích, nên khiến cho nhiều người cảnh giác, rất nhiều hắc ám võ sĩ đem mũi nhọn chỉ hướng tổng bộ chỉ huy, cho rằng là vì hắc ám võ sĩ tự do tản mạn mà làm cho quân đội lén dùng hình phạt, bí mật hành hình hắc ám võ sĩ, sự việc này chính là “Hắc võ náo động” mà các người trước đây đã từng nghe, nhưng chân tướng lại bị liệt vào hồ sơ tuyệt mật của tổng bộ chỉ huy.
Sau khi “Hắc võ náo động”, mối quan hệ giữa tiền nhiệm tổng bộ chỉ huy và đấu bồng nhân đã chuyển biến xấu đi, chỉ biết sâu bao vây công thành Kim Lăng, còn có vài mâu thuẫn tôi không biết. Xung đột lên đỉnh điểm, đấu bồng nhân sửa thành kiên trì lần đầu nội loạn trước, che dấu thế lực phản loạn Phương Việt Hậu, tập tích tiền nhiệm tổng chỉ huy trưởng.
Tổng chỉ huy trưởng hiện nay chẳng qua chỉ là một tên được tìm ra từ quân đội.
Đêm đó, người của Phương Việt Hậu ở trấn áp vì sự rối loạn của sâu mang lại, đồng thời bắt đầu có thế lực giết hại trắng trợn tổng chỉ huy trưởng.
Cũng chính vào lúc này, bạch y nữ tử mà anh nói xuất hiện, tìm được cha tôi, tỏ vẻ ủng hộ phía chúng tôi, tôi không biết cô ta là ai, cha tôi chưa bao giờ nói với tôi, tôi chỉ biết, đêm hôm đó, cô ta và đấu bồng nhân đã giao đấu kịch liệt, cuối cùng đã bắt tay ngồi vào đàm phán, Phương Việt Hậu thu binh.
Còn về “Phản thế giới” mà anh nói thì tôi không rõ, chỉ nghe bố tôi đã từng nhắc đến, thành Kim Lăng là cửa vào quan trọng của họ.
Về mặt này, tôi tin tổng bộ nghiên cứu và giáo sư Tôn mà anh vô cùng thân thiết biết rõ.
Đến giờ, trong đó có rất nhiều nguyên nhân, đã không phải “Tranh quyền đoạt lợi” bên ngoài truyền tin nữa, thế giới này đã thay đổi, chúng ta càng ngày càng không nhận ra, loài người chỉ biết tìm kẽ hở và đi con đường của mình, Phương Việt Hậu và cha tôi chọn hai con đường khác nhau.
Tôi sẽ sắp xếp thời gian cho cô và bố cô gặp nhau.
Sau khi Chúc Lăng Điệp đi, Sở Vân Thăng ngồi ở trên lầu thượng, hút thuốc, hắn chưa vội đi tìm giáo sư Tôn, chỉ nhìn về phía khu trung ương.
Lời của cô ấy nói, dường như hoàn toàn công nhận lịch sử của thành Kim Lăng, chân tướng vẫn tồn tại trong hồ sơ…