“Xin lỗi, Sở tiên sinh, mong anh tha lỗi. Tôi mang đến đây mệnh lệnh của bộ tổng chỉ huy. Anh cũng biết rằng, phó tổng chỉ huy Phương đang có trong tay quân đội, sự việc rối rắm lần trước do côn trùng gây ra, chính là do phó tổng chỉ huy Phương đích thân đàn áp, nếu Sở tiên sinh làm trái lại với mệnh lệnh này, tôi lo lắng rằng...”Trịnh Vi Ba thấy thái độ Sở Vân Thăng kiên quyết, đành phải lấy danh nghĩa của phó tổng chỉ huy Phương ra, hi vọng rằng có thể áp chế được hắn.
“Trấn áp? Nếu như tôi không đồng ý, các ông sẽ xử lí tôi như những phần tử làm loạn ư? Ông có thể quay về nói với tổng chỉ huy Phương rằng, Sở Vân Thăng tôi có thể vượt sông đốt mộ, cũng có thể tránh được đầu đạn của các ông để quay trở về đây, thì cũng có thể đi tận vào chỗ các ông như vào chỗ không người vậy!” Sở Vân Thăng nói lại không chút sợ hãi, mọi người đều có người nhà, các ông muốn uy hiếp tôi, ít nhất cũng phải nghĩ xem liệu người khác có khả năng uy hiếp được các ông không chứ!
Việc này giống như đạn hạt nhân ở thời đại dương quang vậy. Tôi không chống lại được đạn hạt nhân anh bắn sang đây, nhưng anh cũng đừng có nghĩ là chống lại được đạn hạt nhân của tôi bắn sang đó!
“Sở đại ca, anh đừng kích động quá, tôi nghĩ bộ tổng chỉ huy không có ý vậy đâu. Ý của họ là, vẫn hi vọng anh có thể hợp tác với họ.” Chúc Lăng Điệp thấy Sở Vân Thăng và Trịnh Vi Ba căng thẳng quá, vội vàng đứng ra khuyên giải.
“Chúc đoàn trưởng, giờ đây tôi chẳng phải đang hợp tác với sư đoàn chủ lực số chín sao? Chẳng lẽ sư đoàn đó không phải là một phần của bộ tổng chỉ huy? Nhưng có một vài sự hợp tác tôi không bao giờ đồng ý!
Lần đâu tiên tôi hợp tác với họ, đã mạo hiểm làm việc cho họ, nhưng cuối cùng vẫn bị họ lừa gạt, ngay cả trốn cũng không còn đường trốn! May mà đột nhiên có sự xuất hiện của ba con thanh giáp trùng, quái vật hỗn chiến, mới thoát khỏi cái chết một cách kì tích.
Lần thứ hai hợp tác với quân đội, tôi đốt được cự phần rồi, nếu như côn trùng không rút lui, họ không bắn pháo và tên lửa, thì dù là có nổ chết tôi, tôi cũng chẳng nói gì được, vốn đã định thời gian sẵn rồi.
Nhưng côn trùng rõ ràng là đã rút lui, họ vẫn nã pháo, vẫn bắn tên lửa. Họ không nghĩ gì đến tính mạng của người ở bên sông sao?
Đùng nói là bộ tổng chỉ huy, theo tôi biết, chính là do sư đoàn chủ lực số chính các người, rất nhiều quân quan cũng đã đồng ý cho bắn pháo!
Cô không cần phải nói, tôi biết họ sẽ có rất nhiều lí do, rất nhiều rất nhiều lí do! Nhưng tôi chẳng thèm để tâm họ đưa ra những lí do gì, tôi chỉ là một con người bình thường có máu có thịt, chẳng phải là loại anh hùng quái gở gì mà họ cần. Tôi chỉ có thể xem xét từ góc độ tính mạng của chính tôi. Tôi không thể dùng cái gọi là “không thể làm gì khác” của họ để quên đi tính mạng của chính bản thân mình!
Vì thế, loại hợp tác này, cô cảm thấy tôi còn muốn thử lần thứ ba nữa sao?
Giờ đây tôi chỉ muốn làm tròn chức trách của tôi, phòng thủ cho tốt phòng tuyến tây khu, những việc khác, mong các người đừng đến làm phiền tôi nữa!” Sở Vân Thăng nói xong, ngay lập tức đi ra khỏi phòng họp.
Chúc Lăng Điệp nhìn theo bóng của Sở Vân Thăng, hơi chau mày, từ khi có chính sách mới của bộ tổng chỉ huy, muốn khống chế hết tất cả các võ sĩ hắc ám vào trong tay, để bảo vệ sức mạnh và lòng tin đối với bộ tổng chỉ huy, chính sách này dường như là không thể nào dao động được, mà mỗi người đàn ông giờ đây đều tỏ rõ thái độ muốn khống chế cốt lõi của bộ tổng chỉ huy, đây là điều bộ tổng chỉ huy không thể chịu được, trừ phi sức mạnh của người đàn ông này đã đạt đến độ làm bộ tổng chỉ huy phải kinh sợ!
Trịnh Vi Ba đã làm thư kí nhiều năm nay, làm cho ông ta đã rèn luyện cho mình bản lĩnh hỉ nộ ái ố không bộc lộ ra ngoài. Trên mặt mặc dù vẫn giữ bình tĩnh như vậy, nhưng tròng lòng đã thầm ngạc nhiên từ lâu rồi, đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy có người dám từ chối thẳng thừng và uy hiếp lại phó tổng chỉ huy của bộ tổng chỉ huy như vậy, thậm chí còn tuyên bố đi vào khu trung ương như chẳng có ai, thế là thế nào?
Đó là lời cảnh cáo trắng trợn với những người cấp cao của bộ tổng chỉ huy. Điều đó nói lên rằng Sở Vân Thăng có khả năng lật đổ cả khu trung ương, thậm chí có thể làm ra cảnh máu chảy thành sông!
Trịnh Vi Ba lo lắng, nhìn Chúc Lăng Điệp nở một nụ cười, nói câu xin lỗi, ông ta cần phải báo tin này cho cấp trên bộ tổng chỉ huy ngay lập tức, còn về bộ tổng chỉ huy sẽ sử dụng phương pháp nào để đối phó với Sở Vân Thăng, đó không phải là việc ông ta cần phải quản lí nữa rồi.
Từ tư liệu mà cấp của ông ta giờ đây xem được, Sở Vân Thăng đã là nhân vật vũ lực lớn vượt qua cả tứ đại hắc vũ rồi.
Ba ngày trước, Sở Vân Thăng đi một mình qua sông nổ mộ, và vẫn an toàn trở về, tình báo các ngả đường đã đưa tin nhanh như cắt về bàn hội nghị cấp cao.
Bộ phận tình báo đã bắt đầu làm cuộc điều tra tường tận ngay trong đêm hôm ấy.
Người đầu tiên của thành mê vụ:
Trên đường thoát thân đã hạ gục được lục huỳnh thứ hấp trùng.
Đến thành Kim Lăng đánh đổ kim giáp trùng.
Biên giới Tô Hoàn chỉ dùng súng mà đánh bại được hỏa năng hắc vũ cấp ba.
Trong phiến khu đem người đi giết ổ võ sĩ cấp hai không một ai sống sót.
Phòng tuyến tây khu chỉ dựa vào một mình hắn mà giết được quái vật mới hỏa ma tu trùng.
Vượt sông Trường Giang đi đốt mộ, mà vẫn sống để quay về.
Chiến giáp thần kì!
Thanh kiếm dài thần bí!
Con hổ kì lạ!
Vân vân, một loạt việc gây chú ý đã đến tai lãnh đa͙σ cấp cao bộ tổng chỉ huy. Trịnh Vi Ba đã nghe thấy phó tổng chỉ huy Phương đập bàn ngay lúc đó, nói với trưởng ban tình báo: “Dưới con mắt của các anh đã xuất hiện một người mạnh mẽ và vượt được qua cả hắc vũ vương như vậy mà các anh không hề biết chút nào sao?”
Vì thế, “người biết mà không nói gì” là sư đoàn trưởng sư đoàn chủ lực số hai và số chín đều bị phê bình và phạt nghiêm khắc.
Phản ứng thứ hai của bộ tổng chỉ huy, đó chính là đặt ra kế hoạch tạo thần, và phái người đến nói chuyện với Sở Vân Thăng.
Trong mắt Trịnh Vi Ba, các điều kiện ưu đãi trong kế hoạch này, dù là tứ đại hắc vũ cũng sẽ ghen tị! Chỉ cần Sở Vân Thăng đồng ý, mấy ngày sau, bộ tổng chỉ huy sẽ đưa hắn ta đến “thần đàn”.
Danh lợi, quyền lực, thức ăn thượng hạng, gái đẹp vân vân, tất cả sẽ ùa đến như ong vỡ tổ!
Việc tốt thế này, hắn lại từ chối. Hơn nữa chẳng chút do dự nào, chẳng chút ấp úng nào!
Không chỉ vậy, đối mặt với sự uy hiếp của bộ tổng chỉ huy, hắn cũng chẳng chịu lép vế, thậm chí còn to gan uy hiếp lại nữa!
Từ lúc hỏa ma tu trùng xuất hiện, võ sĩ hắc ám từ cấp ba đổ xuống đã không còn tác dụng gì nữa, và đã sinh ra một hiện thực làm cho con người khó chấp nhận: Khi thực lực đột ngột đến một giới hạn, số lượng không thể bù cho chất lượng. Bộ tổng chỉ huy nếu như muốn đối kháng với Sở Vân Thăng, với tư liệu về hắn hiện nay, muốn giữ chân hắn, ít nhất cũng phải có hai hắc vũ vương cùng ra tay, muốn khống chế hắn, ít nhất cũng phải có ba hắc vũ vương, muốn hoàn toàn thắng được hắn, ít nhất phải có đến bốn hắc vũ vương cùng ra tay một lúc.
Mặt bị tạt gió lạnh làm cho Trịnh Vi Ba tự nhiên run lên, rời khỏi phòng họp, ngồi vào xe của bộ tổng chỉ huy, đi về bộ tổng chỉ huy khu trung ương.
“Anh nghĩ thế nào?” Sở Vân Thăng đứng ở bên cửa sổ nhìn chiếc xe đang chạy xa dần, đột nhiên hỏi Đinh Nhan đứng sau hắn.
“Đồng ý hay không đồng ý họ, anh cũng biết, kết quả cuối cùng cũng như nhau vậy thôi.” Đinh Nhan rót một cốc nước nóng, ngồi xuống chầm chậm nói: “Đồng ý với họ, anh vẫn có thể tạo điều giả dối. Lợi dụng cái danh nghĩa “tạo thần” mà họ cho anh, có thể khống chế được một đám võ sĩ hắc ám, và cả lòng người thành Kim Lăng, làm lớn mạnh thực lực của chúng ta, cuối cùng thoát khỏi sự khống chế của tổng bộ chỉ huy, một là không tạo “thần”, còn nếu như đã tạo ra rồi, thì họ cũng chưa chắc đã khống chế được nó.
Nếu không đồng ý với họ, vậy thì càng dễ dàng hơn nữa, chúng ta thể hiện rõ là không đi cùng một con đường với họ, không vì việc tạo ‘anh hùng’ mà đem lại một đống hậu họa về sau. Sự o ép của danh tiếng, quyền lực.... làm cho chúng ta hành sự sẽ gặp phải nhiều điều trở ngại, mất đi rất nhiều tự do.
Thế giới này, tinh cầu này, cuối cùng vẫn sẽ là thế giới của võ sĩ hắc ám, nguồn tài nguyên lớn nhất là võ sĩ hắc ám bây giờ, chỉ cần nhanh chóng xây dựng được thế lực hắc võ của chúng ta, làm họ chùn bước. Như vậy họ sẽ không làm gì được chúng ta, bộ tổng chỉ huy sớm muộn gì cũng phải rơi rớt, điểm này, dường như đấu bồng nhân đã đi trước chúng ta rồi!
Nhưng có điều, đã có cái bóng Phương gia nhúng vào đây vậy thì ít nhiều cũng có quan hệ với đấu bồng nhân, rõ ràng trong việc này còn gì đó mà chúng ta chưa biết.
Không đồng ý, là lựa chọn tốt nhất của chúng ta!
Sở Vân Thăng quay người lại, cười, Đinh Nhan lúc nào cũng có một vài kiến giải rất độc đáo, thậm chí còn mang ý nhắc nhở mình nữa, đã đến lúc cần phải đoạt “tài nguyên” rồi!
“Việc của võ sĩ hắc ám, anh đi làm đi, tôi tin vào năng lực của anh! Thời gian này, tôi cần phải yên tĩnh một chút, dù là côn trùng, đấu bồng nhân hay là bộ tổng chỉ huy, tôi đều cần chuẩn bị ít đồ đạc. Làm thành vốn liếng của chúng ta!” Sở Vân Thăng rất rõ về năng lực của mình, loại việc này giao cho Đinh Nhan, thành công đã được một nửa, mình đi làm, có lẽ chưa chắc đã tốt hơn.
“Võ sĩ hắc ám của tòa cao ốc chúng ta, mấy ngày trước tổn hại ít nhất trong trận đấu với côn trùng, hơn nữa anh lại thắng lợi trở về, ba ngày nay, đã có rất nhiều võ sĩ hắc ám đến gặp riêng tôi, hi vọng có thể tham dự vào phía chúng ta.” Đinh Nhan uống ước, rồi mỉm cười nói. Ba ngày nay, côn trùng đã không còn tấn công nữa nhưng dường như Đinh Nhan còn bận rộn hơn.
“Đúng rồi, anh chú ý một chút đến những võ sĩ hắc ám có những năng lực đặc biệt, ví dụ như Lô Quốc Long, vu bà, vân vân, càng là số ít, về sau càng có tác dụng.” Sở Vân Thăng nghĩ một lúc rồi nói.
Năng lực mộc của vu bà vô cùng mạnh mẽ. Lúc đó ở ŧıểυ trạm, quân bên vu bà được bà ấy trị chữa, hầu như là một ŧıểυ đội có quân số chết ít nhất.
Còn Lô Quốc Long, đây là người Sở Vân Thăng tự nhiên cứu vào lúc đó, đã mang lại cho Sở Vân Thăng sự bất ngờ, hoàn toàn không thấp hơn năng lực trị liệu của vu bà. Mặc dù chỉ có năng lực của võ sĩ hắc ám cấp một, nhưng với nghị lực của hắn, và cả sự nỗ lực lâu dài, đã dùng năng lực thổ của hắn gia cố lại tường và cả tòa nhà cao ốc này.
Ba ngày trước, khi nguy hiểm nhất, Đinh Nhan và mấy người khác thậm chí đã rút đến cả ngoài của tường vây, nhưng dựa vào sự kiên cố của bức tường này, nên đã ngăn được một lượng lớn côn trùng.
“Tạm thời vẫn chưa xuất hiện những người giống họ, có điều ngoài ra còn một số võ sĩ hắc ám có hai thuộc tính, có thể suy nghĩ.” Đinh Nhan gật đầu nói.
“Ngoài ra, Lão Đinh, mấy ngày nay anh vất vả một chút. Trong đám huynh đệ trước đó của chúng ta, anh chọn ra mấy người, không nhất thiết là năng lực phải mạnh và cấp bậc quá cao. Nhưng nhất định phải là người đáng tin nhất và dũng mãnh nhất.” Sở Vân Thăng dừng một lúc, nhìn qua lớp kính về phía trung ương, khí thế ngút trời nói; “Tôi muốn thành lập một phong hỏa liên thành thật sự!”