“Sở ca, anh nói gì Vậy, tôi không cần đao này đâu.” Diêu Tường không tiếp lấy đao, hắn nhìn
thấy vè mặt thận trọng của Sở Vân Thăng, tâm tư lưu luyến lập tức thu vào, dù sao, Sở Vân Thăng
đã cứu hắn và Đinh Nhan hai lần, lần thứ nhất là lúc con quái vật xúc tua, lần thứ hai chính là ở Mê
Vụ chi thành.
“Đao này vốn là chuẩn bị cho cậu, cầm lấy đi.” Sở Vân Thăng biết Diêu Tường là người như
vậy, chỉ biết tu luyện vũ lực mà không mưu cầu danh lợi, cũng không có lòng tham lam.
Nghe Sở Vân Thăng nói vậy. Diêu Tường cũng không nói thêm, cao hứng tiếp nhận thanh đao, hắn một mực vẫn hâm mộ Thiên Ích kiếm của Sở Vân Thăng, giờ phút này, thanh đao này cũng có khả năng phóng ra hỏa diễm, đúng lả hợp với tâm ý hắn. Một chiến đao có uy lực mạnh mẽ như vậy, sao hắn không yêu thich được?
Những hắc ám vũ sĩ khác chỉ đưa mắt ao ước nhìn Diêu Tường, bất quá cũng không ai nói gì, họ đa số đều là thủ hạ của Đinh Nhan, còn có một số người biết rõ Sở Vân Thăng và Diêu Tường lúc ở Mê Vụ chi thành, trải qua đoạn thời gian đồng sinh cộng tử.
“Lục Vũ, cậu ngàn dặm xa xôi mới gặp được tôi, sau này tất cả mọi người đều là huynh đệ, cậu
thử xem có thích cây cung này không?” Sở Vân Thăng hai ngày này, tổng cộng chuẩn bị ra hai kiện vũ khí, một là chiến đao cho Diêu Tường, kiện còn lại, chính là cung tiễn trước mắt này.
Thân cung được chế tạo bằng giáp xác của trùng từ, bởi vi xích giáp trùng có thuộc tính hỏa, mà Lục Vũ là băng. Nên lúc rèn luyện Sở Vân Thăng đã phải tốn rất nhiều thời gian, đem hỏa thuộc tính còn lại triệt để trừ bỏ.
Mà dây cung, lại được dùng bằng gân của Hồng Nhãn Ma Thảm chế tạo, thuần túy lã bang thuộc tính, khí tức nồng đậm, tạo ra một trận hàn ý.
Mặt khác, Sở Vân Thăng còn rèn luyện một bỏ mũi tên đặc thù. Đảy là dùng răng của Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng làm vật liệu, chế tạo mà thành. Lục Huỷnh Thú Hấp Trùng và Hồng Nhãn Ma Thảm giống nhau, đều là băng thuộc tính, lại bén nhọn vô cùng, thích hợp đề rèn luyện. Tạo thành hàn băng tiễn tồt nhất.
Cây cung này, Sở Vân Thăng đã thử qua, lực công kích và xuyên thấu, đều hơn xa cung tiễn của câu lạc bộ Thủ Hồi Lai ở Mê Vụ chi thành.
Mà Lục Vũ cùng không phải lần đầu tiên băng năng giác tỉnh, mà là lần thứ hai phong năng giác tỉnh, Sở Vân Thăng hiếm thấy võ sĩ nào có thể giác tỉnh hai lần, nghe Đinh Nhan uôi, hắn còn nghe Đinh Nhan nói lần thứ hai giác tỉnh là ở Mê Vụ chi thành.
Lúc ấy, mẫu thân và thê tử của Lục Vũ đều tử vong, bi phẫn cực độ, lao ra quán cà phê, tâm tình cực độ kích động ngã xuống đất hôn mê. Sau được Sở Vân Thăng kéo lại, đến khi tỉnh lại, mặc dù Sở Vân Thăng và Diêu Tường đã đi rồi, nhưng hắn cũng mơ mơ màng màng ba ngày, giác tỉnh lần hai, đạt được năng lực phong, cùng với kỹ năng của phong thuộc tính.
Sở Vân Thăng đều bây giờ cũng không biết chế tạo phong thuộc tính như thể nào. thầm nghĩ hàn băng tiễn cũng miễn cưỡng đủ cho Lục Vũ sử dụng.
Sở dĩ hai ngày này hắn chế tạo gấp rút hai kiện binh khi, nɠɵạı trừ vì muốn tăng cường thực lực đám người bọn họ lên, mặt khác, hắn cần làm cho Diêu Tường và Lục Vũ trở thành hai người chủ lực, dẫn đội ra ngoài thành liệp sát xích giáp trùng. Nguyẽn vật liệu để hắn chế tạo vũ khí không ở đâu khác chính là từ trong thi thể của trùng tử.
Sở Vân Thăng muốn giáp xác của xích giáp trùng để chế tạo ra chiến giáp, phòng ngừa sự xuất hiện của Hỏa Diễm Huyễn Điểu, hoặc là nhũmg thú quái vật khác, vạn nhất chiến giáp không chống đỡ nổi, thì hắn cũng đã có dự bị tốt.
Đồng thời còn phải nhanh chóng tăng năng lực của mình lên, xa thì có trùng tử sớm muộn gì cũng công tới thành, gần thì có Tăng Hành Huệ và Băng vương, chỉ sợ không bao lâu, sẽ tìm tới gây phiền toái. Đếu lúc đó, đánh một trận, Sở Vân Thăng muốn triệt để trấn áp đối phương, đỡ cho phiền toái sau này.
Mà chính hắn, trong khoảng thời gian này, muốn một mình hành động, giết trùng tử để lấy nguyên khí, thậm chí là phong ấn xích giáp trùng lúc thời cơ nguy khắc, cũng có thể sử dụng để đối phó Băng vương.
Mặt khác, hắn còn phải quan sát độ đáng tin cậy của Lục Vũ một chút, mặc dù Đinh Nhan nói rằng Lục Vũ không có vấn đề, nhưng mà Sở Vân Thăng không quá yên tâm, Lục Vũ và Diêu Tường khác nhau, Diêu Tường ở chung hắn thời gian dài, cơ hồ đồng sinh cộng tử, cộng với bản tính của Diêu Tường làm cho Sở Vân Thăng phi thường tín nhiệm.
Nhưng mà Lục Vũ vẻn vẹn chỉ gặp mặt có một lần, Sở Vân Thăng gần đây rất cẩn thận, độ tin tưởng người khác cũng phải rất lâu mới tạo thành, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể, bây giờ cần nhân vật trọng cột, cho nên hắn đưa hàn băng tiễn cho Lục Vũ, cũng hy vọng có thể tạo sự tin nhiệm bước đầu.
Vù! Một tiếng vang xé gió, cắt đứt suy nghĩ của Sở Vân Thăng.
Lục Vũ không nói một lời liền bắn ra một mũi hàn băng tiễn, hắn vận dụng phi thường xảo diệu hai loại năng lượng, lúc cung tiễn căng lên, hắn đem tất cả băng có thể tụ tập được tụ tập lên trên mũi tên, xung quanh lại có phong năng cường đại tràn ngập.
Lúc hàn băng tiễn bắn ra, mang theo một trận gió đảo qua chỗ hỏa diễm do Diêu Tường đề lại, cũng không thổi tất, mà làm cho thế lực càng cao lên, mà hàn băng tiễn cắm sâu vào trong chỗ vỡ của tường vây, nhanh chóng đóng băng miệng vỡ bị Diêu Tường tạo ra.
“Cám ơn.” Lục Vũ thử một mũi tên xong, liển xoay người nói với Sở Vân Thăng, hắn không có nói lời thừa, cũng rất kiên định.
Hàn băng tiễn đối với Lục Vũ mà nói, không thể nghi ngờ sẽ gia tăng kỹ năng của băng thuộc tính trong hắn, bảy giờ nɠɵạı trừ Sở Vân Thăng, chỉ sợ hắn là người có hai loại kỹ năng độc nhất vô nhị ở Kim Lăng thành.
Sở Vân Thăng cười gật đầu, lại nhìn Đoạn Đại Niên ở một bên, kích động run rẩy, hai mắt nóng bỏng chờ đợi nhìn sang hắn.
Sở Vân Thăng vùa rồi xuất ra hai kiện bảo bối, Đoạn Đại Niên thấy vậy liều đỏ hết cả mất, hai vật này, nhất là chiến đao của Diêu Tường, làm cho hắn hâm mộ thiếu chút nữa phát cuồng lên, hắn vốn tường Sở Vân Thăng chỉ có năng lực mạnh, căn không ngờ tới, Sở Vân Thăng còn có thể chế tạo ra vũ khí lợi hại như vậy, nếu đi theo Sở Vân Thăng, thì sớm muộn gì cũng sẽ có nhiều chỗ tốt.
Trong thời đại mà trùng tử hoành hoành này, chỉ có tăng cường thực lực mới là đều trản quý nhất.Mà bậy giờ, Đoạn Đại Niên thấy bị Thập Tam Gia đuổi khỏi địa bàn, tựa hồ không phải là chuyện xấu, mặt khác còn làm cho hắn đầu quân vào thế lực mạnh mẽ như Sở Vân Thăng này. Sở Vân Thăng cũng không có thỏa mãn ánh mất kỳ vọng của Đoạn Đại Niên, hai ngày này hắn rất bận rộn, mọi chuyện đều để cho Đinh Nhan xử lý, hắn còn muốn nắm chặt thời gian này đề vận dụng nguyên thể của cấu trúc tầng thứ hai, rèn luyện ra hai kiện vũ khí đã là cực hạn rồi.
Hơn nữa, mặc dù Đoạn Đại Niên đã giúp hắn nhiều lần, nhưng Sở Vân Thăng cũng biết rõ, Đoạn Đại Niên cũng vì vũ lực của mình mà giúp, lúc ban đầu còn có ý đồ để Sở Vân Thăng đoạt lại địa bàn cho hắn.
“Các anh em, vừa rồi Sở tiên Sinh cho phong hỏa liên thành hai kiện vũ khí, chắc hẳn mọi người đều nhìn thấy uy lực của chúng. Đinh Nhan tôi cũng không muốn nói nhiều, chỉ cần mọi người toàn tâm toàn ý, có gắng làm việc, những thứ này sớm muộn gì cũng có, nhưng mà nếu có người làm lộ bí mật này ra ngoài, vậy đừng trách Thập Tam Gia tôi trở mặt vô Đinh Nhan đề cao âm thanh, nghiêm khắc nói.
Uy hiếp của Đinh Nhan, cũng không phải chỉ nhắn vào mỗi hắc ám võ sĩ. Mà còn có người nhà bọn họ. Đại bộ phận người thân của hắc ám võ sĩ đều được bọn hắn an bài trong lầu, đó cũng không phải điều Đinh Nhan muốn, mà là thủ đoạn để khống chế hắc ám võ sĩ, bang phái cung cấp cho họ sự an ổn và lương thụvc, nếu như hấc võ phản bội chạy trốn, thì những người này sẽ trở thành công cụ để trừng phạt.
“Thập Tam Gia, anh cứ yên tâm đi, anh em chúng tôi đã sớm một lòng với Sở tiên sinh cùng anh.” Diệp Kỳ Thắng là một tâm phúc củá Đỉnh Nhan, lúc này lên tiếng đáp lại.
“Đúng, đúng, chúng ta quyết một lòng.” Đoạn Đại Niên nghe Thập Tam Gia nói vậy, liển có chút hoảng sợ, cảm thấy Thập Tam Gia đang muốn nhắm vảo mình, nên vội cho thấy thái độ. “Thập Tam Gĩa, anh cứ yên tâm đi chúng tôi biết mà.”
“Ai tiết lộ ra ngoài, lão tử là người thứ nhất giết hắn.”
“Tất cả giải tán đi.” Đinh Nhan thấy tạm ổn, liều phất tay bảo mọi người giải tán. Mặc dù có người căn bản chính là khẩu thị tâm phi, nhưng mà tâm tính mọi người đã hiểu, biết cổ mình đang ở trong một sợi dây thừng, há có thể làm được chuyện phản bội? Đám người dần dần tản đi, chỉ còn lại Lô Quốc Long đang cố gắng tu bổ lại tường vây, năng lực của hắn không cao, chỉ có thể dựa vào nghị lực mà làm. Bây giờ chỉ có thề đi theo Sở Vân Thăng làm hắn cảm thấy tin cậy một chút. Hấn biết công kích của mình không đù, nên chỉ có thể dựa vào một chút thổ năng lượng mà tận lực gia cố tường trước mắt, nɠɵạı trừ tường vây, cũng không còn chuyện gì đề hắn bận tâm nữa.
Cả Tả Tự lầu tổng cộng cô mười tầng, tầng thứ chín là chỗ ở của Sở Vân Thăng, tầng thử mười chỉ có một mình Sở Vân Thăng được ra vào, dùng đề rèn luyện vũ khí, chiến giáp. Lầu tám bị Đinh Nhan, Lục Vũ và Diêu Tường độc chiếm, mặt khác còn có con của Tề Huyên, đã được Đinh Nhan mang về từ núi Tử Kinh, đem đến chỗ này ẩn giấu.
Lầu bảy là chỗ để họp, lầu sáu là chỗ lương thực, từ lầu năm cho đến tầng hầm, đều là chỗ để người thân của bọn hắc ảm võ sĩ ở, tổng cộng có hơn một trăm người. Nhưng mà lương thực thì dựa theo cấp bậc và quan hệ mà chia ra. Nếu như không có lương thực được cướp lấy từ ŧıểυ trạm, thì vấn đề ăn uống của những người này, chỉ sợ cũng đủ làm cho Sở Vân Thăng và Đinh Nhan đau đầu đến chết.
Sở Vân Thăng ngồi một mình trên mái nhà, Thiên Ích kiếm dựng ngay ngắn bên người, ŧıểυ lão hổ cũng ngồi ngay ngắn một bên. Bẩu trời đen nghịt làm cho người ta không thở nổi, cả vùng đất của thành thị chỉ có một số ánh sáng của ngọn đèn, lúc ẩn lúc hiện.
Hiện tại hắn đang toàn lực đột phá đệ nhị tầng dung nguyên thể.