Chỉ cần mình đạt đến được cảnh giới tam nguyên thiên là có thể nghĩ cách chế tạo ra được bích nguyên phù, cha và Cảnh Điềm có thể nhanh chóng tu luyện, không cần phải lo lắng việc thời gian dài đằng đẵng nữa! Nhưng giờ đây nếu nói cho họ, thì chỉ mang lại điều phiền phức cho họ mà thôi.
Còn Cảnh Dật, là võ sĩ bóng đêm giác tinh. Tư chất cao hơn người thường, sau khi giác tỉnh có thể dựng lên thông đa͙σ đến với các chướng gại, tình trạng của mỗi võ sĩ bóng đêm đều không giống nhau, trời đã cố tình cho một vài người yếu một vài người mạnh, điều đã quyết định sự khác nhau về thực lực của họ.
Sở Vân Thăng dự định dịch một chút bài văn liên quan đến thế hệ tu luyện của võ sĩ bóng đêm, để cho Cảnh Phù cứng rắn hơ, mình không thể lúc nào cũng ở đây được, Cảnh Phù là người mà hắn yên tâm nhất.
Con hổ nhỏ đã ăn uống no say lắc lắc cái đuôi, đi đến trước mặt Sở Vân Thăng, vô cùng thân thiết, làm cho Sở Vân Thăng và Cảnh Dật đều giật mình, con hổ nhỏ dù sao cũng là mãnh thú, thể hình cũng ngày càng lớn rồi, ngoài Sở Vân Thăng ra thì không ai muốn chạm đến một sợi lông của nó cả!
Nó cũng chỉ trước mặt Sở Vân Thăng mới giả vờ bộ dạng đáng yêu thế này, nếu như người khác nhìn thấy bộ dạng lúc này của nó, nhất định sẽ tưởng nhầm nó là con hổ của một đoàn xiếc nào đấy, nhưng không biết rằng từ trước đến giờ nó chưa từng làm xiếc, mà đi cùng Sở Vân Thăng từ biển máu ra đây. Trên đường đi đã trải qua rất nhiều cuộc chiến đấu sinh tử với côn trùng, vì thế tạo thành bản tính mãnh thú rất hung hãn của nó!
Một thủ hạ của Đoạn Đại Đường, vì muốn vuốt nó một chút, mà đã suýt nữa bị nó cắn đứt bàn tay.
Trong túp lều của Sở Hàm chỉ có 2 chiếc giường nhỏ, không gian chật đến độ làm cho Sở Vân Thăng chỉ có thể đặt một chiếc túi ngủ trên mặt đất. Đồ này hắn đã dùng khi đánh nhau với côn trùng ở Thân thành, về sau không dùng nữa.
Con hổ nhỏ không ngủ được trong đêm, nó đã hình thành thói quen thay Sở Vân Thăng nhìn ngóng. Khi Sở Vân Thăng chìm vào giấc ngủ, con hổ nhỏ dựng tai lên, giữ tư thế cảnh giác, rồi ngồi sang một bên.
Có lẽ đây là người thân duy nhất ở bên cạnh Sở Vân Thăng từ lúc bóng đêm tràn về. Đám côn trùng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, có con hổ nhỏ canh gác, dường như hắn cảm thấy rằng những phần da thịt mình nhẹ nhàng đi nhiều, thậm chí ngay cả tốc độ tạo dung nguyên thể cũng đã nhanh hơn một chút!
Ngày thứ hai, trời hơi có chút ánh sáng, Sở Vân Thăng đã dậy, vô cùng thoải mái, khi cô bày bữa sang lên bàn, nếu không phải trên đầu vẫn chưa có mặt trời, hắn dường như có cảm giác được quay về thời có mặt trời vậy.
Hệ thống dẫn nước của thành Kim Lăng Vẫn chưa gặp phải sự tổn hại quá nghiêm trọng, từ nguồn cấp nước Trường Giang luôn được bảo vệ nghiêm ngặt, buổi sáng hắn tỉnh dậy đi lấy nước, Sở Hàm đã nhắc đến tại Trường Giang đã có mấy lần xuất hiện thủy quái rất kỳ dị, nhưng đến giờ, nó vẫn chưa lên bờ để tấn công nhân dân.
Sở Vân Thăng dùng rìu chặt những đồ vật gia đình cũ ra nấu nước, tắm rửa, rồi cạo râu, thay mội bộ quần áo mới, cả nguời dều như có nguồn sống mới vậy.
Sau đó, nhìn thấy Lộ Á Minh đang đi lên, nói với Sở Vân Thăng rằng có một hộ gia đình đang muốn bán nhà để đỏi lấy thức ăn, đó là một căn nhà cũ độc lập, vì ở khu thành cổ, nên không bị phá, được rất nhiều người ưa thích.
Nghe nói đã có người đến thương lượng với đối phương rồi, nhưng chủ nhà ra giá quá cao, nên không thể bán được.
“Chủ căn nhà cần bao nhiêu lương thực?” Sở Vân Thăng cảm thấy căn hộ này không tồi, loại phòng của nhà nước đến đường đi cũng đầy những người, không hề tiện lợi chút nào.
“Bốn cân gạo, nếu thấp hơn tiêu chuẩn này thì không nói chuyện”. Lộ Á Minh nói rõ ràng những báo cáo hắn nghe được.
“Đưa tôi đi đến đó trước đã, xem có đáng với giá này không.” Sở Vân Thăng không quyết định ngay, bốn cân gạo, hắn có thể lấy ra được. Ở thời đại mặt trời lấy mấy thứ này để đổi lấy một căn nhà, chỉ cần nói thôi cũng bị cười cho thối mũi, nhưng giờ đây, lại làm cho nhiều người cảm thấy quá đắt đỏ, hắn phải xem tình hình đã rồi mới quyết định được.
Sở Vân Thăng chào một câu với Sở Hàm, rồi ngồi lên đắng sau chiếc xe đạp của Lộ Á Minh, đây cũng là việc bất đắc dĩ thôi, thời đại bóng đêm, dầu xăng đều vô cùng đắt, Lộ Á Minh chỉ là một chuyên viên phân phiến bình thường, thân phận của hắn còn không bằng võ sĩ bóng đêm cấp hai, chỉ có thể kẽo cà kẽo kẹt trên chiếc xe đạp như thế này.
Đường cũng không xa lắm, một lúc là về đến cổng căn nhà, trong đó có mấy người nam và nữ, hình như cũng đến để khảo sát tình hình vậy.
Căn nhà đúng là rất độc lập, bốn phòng nhỏ một phòng khách, đất cũng khá lớn, người chủ cũ vì trong nhà có vệ sĩ bóng đêm rất thành công, nên đã có công tác trong tổng bộ võ sĩ bóng đêm, lấy được tư cách ở một căn phòng tốt hơn, căn phòng này muốn bán đi để đổi lấy ít lương thực.
Sở Vân Thăng vòng qua vòng lại một lượt, cũng chẳng thấy được cái gì không tốt của nó, nhưng giá cả thế nào cũng không chịu xuống, đối phương giờ đây không thiếu lương thực, lại có võ sĩ bóng đêm cấp 2 làm điểm tựa, vì thế nên rất cứng đầu.
Hắn cũng không muốn tốn nhiều thời gian, mua nhà xong,hắn còn phải vội đi tìm phù thủy để trị bệnh cho Cảnh Dật. Thời gian không nhiều, vì thế hắn mua căn nhà này lại.
Khi về, Sở Vân Thăng giật mình ngạc nhiên. Trong căn lều của nhà cô ngồi đầy những người, không biết đã có việc gì xảy ra, làm cho hắn vội vàng nhảy xuống từ chiếc xe đạp của Lộ Á Minh, con hổ nhỏ cảm thấy Sở Vân Thăng lo lắng cũng xông ra như bay.
Một người một hổ đột ngột xông vào làm mọi người giật mình đánh thót, đến trước mặt, Sở Vân Thăng mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là những người hàng xóm nghe tin trong nhà Sở Hàm có một nghiên cứu viên của tổng bộ nghiên cứu, đến đây để nghe ngóng ít tình tình, rồi kéo gần mối quan hệ, hi vọng có thể đi theo con dường của Sở Vân Thăng, có một chức vị trong ba bộ phận quan trọng đó.
Nhà cô vốn chẳng có đồ đạc gì, dưới sự giúp đỡ “nhiệt tình” của các bà con hàng xóm, vác theo chiếc giường của Cảnh Dật, nhẹ nhàng đi đến căn nhà mới.
Tất cả bố trí xong xuôi, Sở Vân Thăng mới yên tâm, nghĩ ngợi kỹ về những dự định của mình.
Ở thành Kim Lăng, giờ đây cũng đã gọi là tạm thời yên ổn, tình hình côn trùng ở ngoài không biết thế nào, nhưng tạm thời không có mấy nguy hiểm.
Năng lượng của mình là lấy từ quyển cổ thư, trước mắt chỉ có thể nắm được hàm ý của hơn bốn trăm tấm tự phủ trong đó, tất nhiên là không thể đủ được, thời gian này hắn cần phải nghiên cứu những phù mới trong đó.
Ngoài ra, phải nghĩ biện phá để xông vào cảnh giới tam nguyên thiên, đến được tam nguyên thiên, hắn không những phải có một lượng lớn vỏ trùng mà còn phải lấy những thi thể quái vật đó làm nguồn bổ xung nguyên khí cho mình, nhiếp nguyên phù, chiến giáp, trang bị vũ khí của hắn, vân vân, đều dựa vào nguồn tài nguyên này.
Trên đường trốn về thành Kim Lăng, Sở Vân Thăng đã từng nghĩ đến việc tự mình chế tạo vũ khí tại thành Kim Lăng, đổi lấy những đồ đạc mà võ sĩ bóng đêm ở thành Kim Lăng thu thập cho hắn, nhưng trên thực tế, thành Kim Lăng giờ đây cần có lương thực chứ không cần đến vũ khí.
Số lương thực tích lũy của Sở Vân Thăng nếu dùng để nuôi một gia đình thì còn được, nhưng nếu để giao đổi với số lượng lớn thì nhất định sẽ không đủ để dùng.
Nghĩ dến đồ ăn, Sở Vân Thăng lật thi thể con Xích Giáp trùng ra, theo cách nói của cổ văn thì loại quái vật có nguyên khí này, trong cơ thể nó có “ Hỏa độc” và thuộc tính mộc của thịt trùng không giống nhau, thuộc tình mộc là thuộc tình kháng độc, vì thế có ích lợi với cơ thể con người, đây cũng là do sau khi Lão Thôi ăn thịt con trùng này, Sở Vân Thăng đã nhìn thấy hiện tượng đặc biệt đó.
Tại sao con hổ có thể ăn, Sở Vân Thăng cũng không rõ, hắn đoán rằng đó là do hai loại năng lượng trong người nó hình thành một cơ chế bảo vệ.
Loại cơ chế này tạm thời hắn chưa nắm vững được, nhưng hắn còn một cách khác, đó chính là khử độc trên sách cổ, cơ chế khử độc của loại phù này, hắn đã được gợi ý từ con hổ nhỏ, nhưng vẫn không hiểu đươci, vì thế chưa bắt tay vào thì nghiêm một lần nào.
Phù khử độc thuộc vào tam giới nguyên phù, cảnh giới tam nguyên thiên chế tạo ra loại phù này, nhất định cần phải một lương nguyên khí lớn, giờ đây làm thí nghiệm, chỉ chế tạo một lá chắc không khó khăn gì.
Tốn gần nửa tiếng đồng hồ, Sở Vân Thăng cuối cùng đã chế tạo xong, những hình hoa văn trên tấm phù biểu thị nó được dung cho loại độc tính nào, giờ đây hắn đang cầm trên tay tấm có hình hoa văn hỏa.
Vận động nguyên khí, kích hoạt nguyên phù, phù khử độc ngay lập tức tóe ra một loại tự phù, bao lấy tấm thịt của Xích Giáp trùng trên tay hắn, sau khi làm điều đó, Sở Vân Thăng gọi con hổ đang ngủ dậy, cho nó ăn miếng thịt, Sở Vân Thăng quan sát kỹ lưỡng sự biến hóa của nguyên khí trong người con hổ. Để chứng minh được hỏa độc có được trừ khử sạch hay không.
Quả nhiên lần này con hổ nhỏ ăn vào, năng lương trong người nó không hề có một sự biến đổi nào hết, giống như ăn thực phẩm thông thường vậy
Độc tố đã bị trừ khử rồi.
Sở Vân Thăng cầm miếng thịt trùng còn lại lên, thí nghiệm vừa nãy chứng minh tác dụng thật sự của khử độc phù. Và cũng mở ra một nguồn thức ăn mới. Chỉ là cảnh giới giờ đây của hắn không thể tạo ra một lượng lớn khử độc phù, chỉ có đợi đến khi cảnh giới tam nguyên thiên, khử độc phù mới có thể coi là có tác dụng thực tiễn.
Về sau mình có thể dùng khừ độc phù để biến thịt Xích Giáp trùng thành thức ăn, hoàn thành kế hoạch của hắn.
Tiếp theo, hắn lại chế tạo ra ba lá lục giáp phù, phong ấn cho cô và mỗi người một lá, đợi chút nữa hắn phải đi tìm phù thủy, mình không ở đây, ít nhiều cũng lo lắng, có sự bảo vệ của lục giáp phù có lẽ sẽ chống đỡ đươc với đao kiếm thông thường.
Muốn tìm đươc phù thủy, thì phải tìm được Thôi Ngọc Tuyền trước đã, tín đồ đâu tiên của phù thủy có lẽ là trong bọn họ, mà muốn tìm đươc Thôi Ngọc Tuyền, thì phải tìm được Hoàng Nhân Khoan trước đó đã hưa sẽ sắp xếp cho họ.
Hoàng Nhân Khoan là vị quan, đến tổng bộ chỉ huy để tìm là quá chính xác rồi.
Sở Vân Thăng để con hổ nhỏ lại nhà, mình đi mượn chiếc xe đạp của Lộ Á Minh, bộ chỉ huy ở vị trí trung khu, vì the không khó khăn lắm trong việc tìm kiếm.
Cảnh giới của tổng bộ chỉ huy rất nghiêm ngặt, Sở Vân Thăng cẩm theo huy chương của tổng bộ nghiên cứu cũng không thể vào được, nhất định phải có công văn mới thông qua, Sở Vân Thăng nghĩ một lúc đúng là không có cách nào cả, chỉ có thể đến tổng bộ võ sĩ bóng đêm ở trước mặt, Hoàng Nhân Khoan và Triệu Sơn Hà dù gì cũng là võ sĩ bóng đêm, hi vọng có thể biết tin tức của họ ở đó.
Tổng bộ quản lý của võ sĩ bóng đêm, vốn là một tòa nhà công sự, đối diện với tổng bộ chỉ huy và tổng bộ nghiên cứu, cảnh giới ở đây là buông lỏng nhất.
Sở Vân Thăng thu vào chiếc huy chương của tổng bộ nghiên cứu, đưa ra văn kiện chứng minh lúc vào thành, ngay lập tức được vào trong.
Hắn vừa bước vào phòng lớn của tổng bộ võ sĩ bóng đêm, một người đàn ông trung niên gầy cao đeo một cặp kính đứng sát lại nói: “ Huynh đệ đến để kiểm định đẳng cấp phải không? Nghĩ một chút về việc gia nhập cùng chúng ta, đông khu của chúng ta là nơi có tiếng đấy, thứ khác thì không dám noi, nhưng lương thực và gái đẹp, nhất định không thiếu.