Thức ăn đặt ở trên một chiếc bàn cũ nát, dưới chân bàn còn phải lấy mấy hòn gạch kê lên, ánh đèn pin lờ mờ, có chút gảm giác mê ảo.
Thức ăn không nhiều, chỉ có ba món, một món thịt lợn xào khoai tây, một món canh su hào hầm gà, một món rau mặn nữa, lượng cũng không đủ, chỉ dùng hai chiếc bát lớn và một chiếc hộp để đựng, chiếc hộp đó Sở Vân THăng còn có cảm giác quen quen.
Nếu dưới thời đại dương quang, thức ăn đơn giản thế này có lẽ đến 100 đồng cũng không cần. Nhưng đến phút giây này, nói đã quý giá đến không tưởng tượng được.
Mùi thơm của thức ăn tươi không thể nào cưỡng lại được, mặc dù Sở Vân Thăng vẫn là người kén ăn, nhưng lức này cũng tháy bụng đói cồn cào, từ sau khi ăn một nồi canh thịt bò ở Thân Thành, hắn gần như đã không còn được ăn những món ăn dân dã thế này.
những ngày này, thứ hắn ăn không phải là bánh, bánh bao, thì là bột mì đen ngòm, nếu cứ ăn như thế thì Sở Vân Thăng cảm thấy có ngày mình mắc bệnh dạ dày không biết chừng.
So với Sở Vân Thăng, thì mấy người của Đoạn Đại Niên càng khổ sở hơn, đừng nói là gần như không có rau ăn, mà cả thịt lợn, thịt gà, đã mấy tháng nay không được thấy rồi.
Nếu như không phải Sở Vân Thăng cùng đại ca bọn họ còn chưa ngồi vào, có lẽ bọn họ đã sớm bắt đầu động thủ ăn cơm rồi.
“ŧıểυ Dật vẫn không chịu ăn cái gì sao? Sở Vân Thăng thấy cô bưng thêm một chén nhỏ canh gà, nhưng lại không bón được cho ŧıểυ Dật.
“Nó một lòng muốn chết, là không muốn liên luỵ tới chúng ta.” Sở Hàm ngủ được một lúc lâu, khôi phục lại sự mềm mỏng trước kia, ôn hoà mà vuốt ve hai gò má Cảnh Dật, trong ánh mắt lộ vẻ mẫu thân yêu mến, nhẹ giọng nói:” Mẹ biết con đau khôt, biết con sống không bằng chết, nhưng là mẹ không nỡ, con là đứa con dứt thịt đẻ ra của mẹ. Mẹ không thể nhìn con đi vào chỗ chết như vậy.”
Sở Hàm mắt ươn ướt, không còn gào lên muốn chết muốn sống gì nữa, chỉ còn tình mẫu tử nồng ấm với con trai, giọng nói của bà rất bình tĩnh. Giống như đang thổ lộ với chính lòng mình vậy.
Một dòng nước mắt nhợt nhạt, chảy ra từ khoé mắt Cảnh Dật, chảy qua bên tai, rơi vào bên cạnh gối hắn, trong suốt, long lanh.
“Cô à, cô đi ăn cơm trước đi. Để cho cháu tới thử xem.” Sở Vân Thăng tiếp nhận bát canh gà trên tay cô. Hắn cũng biết Cảnh Dật từ nhỏ đã kế thừa tính cách kiên nhẫn chịu đựng của chú, vì không muốn lãng phí đồ ăn, vì không chịu làm liên luỵ đến người nhà, nên Cảnh Dật nhất định không chịu ăn để chết.
“Ừm, cũng tốt, từ nhỏ nó đã chơi thân vơi cháu, cháu tới khuyên nó đi, một lúc nữa cô có mấy lời muốn nói với cháu, cháu cũng gầy đi không ít.” Sở Hàm sửa sang lại một chút chiếc áo của Sở Vân Thăng, thở dài nói.
“Cô, cô yên tâm, chuyện của Cảnh Dật, cháu sẽ nhanh nghĩ biện pháp chữa khỏi cho nó, cô đừng có gấp. Sức khoẻ là cái quan trọng nhất.” Sở Vân Thăng an ủi nói. Ánh mắt kiên nghị , cô đã gầy đến độ da bọc xương, hơn nữa còn đang bệnh.
“ Ta không sao, đều là những bệnh cũ thôi ấy mà, cháu ăn cơm chút đi rồi khuyên bảo nó, đừng để bụng đói.” Sở Vân Thăng gật đầu, dường nhe không nghe thấy câu nói sẽ chữa khỏi cho Cảnh Dật, lòng cô đã lạnh rồi.
“Cảnh Điềm, đỡ mẹ em qua bên đó ăn cơm đi, anh đi khuyên bảo Cảnh Dật vài câu. Giờ đây cả nhà chỉ có Cảnh Điềm là khoẻ khoắn một chút.
Cảnh Điềm gật đầu, cô ấy không thích nói chuyện, nhưng trong lòng nghĩ rất nhiều vấn đề.
Cha chết thảm, em bị thương nặng, sống không bằng chết, cuối cùng mẹ cũng vì đói quá mà đổ bệnh. Bóng tối, côn trùng, quái vật, loạn lạc, đói khát ở khắp mọi nơi trên trái đất, không còn chỗ nào để về. Canht Điềm chỉ cảm thấy lên trời không có đường, xuống đất chẳng có lối, giống như rơi vào một khoảng không vô cùng vô tận vậy.
Lúc đầu khi bán căn nhà, Cảnh Điềm quen với nhân viên thu thập tài liệu Trịnh Bình Văn của bộ nghiên cứu. Thế là cô nghĩ đi nghĩ lại, quyết định mạo hiểm, “Tự nguyện” tiến hành thực nghiệm, đổi lấy thức ăn và thuốc men, mặc dù có người đã nói rằng thuốc không thể cứu được ŧıểυ Dật, nhưng cô vẫ nghĩ rằng có thể làm cách nào đó cứu mạng sống của em mình. Cảnh Dật là một vũ ám giác tỉnh, chỉ cần nó còn sống, thì nhà này mới có hi vọng.
Gần như cô đã ôm ý nghĩ chuẩn bị đi đến cái chết. Bước vào cánh cửa lớn của phòng thí nghiệm. Ngay chính lúc này đây,người anh họ cô và mẹ cô mong ngóng ngày đêm như từ trên trời rơi xuống vậy, xuất hiện một cách thần kỳ đằng sau cô, âm thanh quen thuộc đó hét lên, lời nói chúng tôi kiên định đó, cô lúc đó đã thật sự vui mừng, trong đầu là một mảnh hỗn loạn. Ngay cả quyển nhật ký không bao giờ rời khỏi mình cũng đã bị đánh rơi trong phòng thí nghiệm một các vô thức.
Từ nhỏ cô và ŧıểυ Dật đã lõng nhõng đi theo đuôi Sở Vân Thăng, ngững ý nghĩ của tuổi nhỏ dễ thương biết bao, cha và anh họ cũng là người bình thường không phải loại gì cũng có thể làm được. Lưng của cha sẽ còng theo năm tháng, anh họ cũng vì công việc mà phiền phức không nguôi, nhưng điều duy nhất không thay đổi là sự yêu thương của họ đối với cô và Cảnh Dật, từ đầu đến cuối đều yêu thương họ.
Nhưng trong phút giây người chủ nhiệm gật đầu tại phòng thí nghiệm, cô dường như lại nhìn thấy người anh họ trong những ngày tháng còn nhỏ dại.
Thái độ của người chủ nhiệm thay đổi hoàn toàn, tự mình cười nói tiễn ra ngoài, đám vũ án chờ đợi cung kính. Thậm chí còn có một con hổ lạ kỳ, làm cho Cảnh Điềm như đang đi vào trong mơ. Khi đó cô còn hoài nghi phải chăng mình đã ăn phải thức ăn mới của phòng thí nghiệm, mới sản sinh rằng ảo giác trước mắt thế này, nếu như vậy thì cô thà không bao giờ tỉnh lại.
Giờ đay, cô đỡ mẹ ngồi đằng trước bàn, những người vũ ám ở xung quanh chỉ vì anh họ chưa đến mà không dám động đũa.
Ngay cả người béo trên người có huy hiệu võ sĩ cấp hai cũng như vậy, Cảnh Điềm vẫn còn nhớ Cảnh Dật đã từng nói, người mà nó đi theo, đại ca cũng chỉ là cấp hai mà thôi.
Anh là nghiên cứu viên của tổng bộ nghiên cứu sao? Hay là võ sĩ bóng đêm của tổng bộ vũ ám chứ? Mà lại là cấp mấy? Cảnh Điềm nghi ngờ không thể giải thích được.
“Cảnh Dật, anh biết giờ đây em đang rất buồn, chúng ra cũng chẳng nói linh tinh làm gì nữa, anh chỉ nói ba việc với em thôi.” Sở Vân THăng đặt bát canh xuông đầu giường, Cảnh Dật đã chết trong lòng rồi, nên có đút cũng không làm được việc gì.
“Việc đầu tiên, vết thương của em, anh đảm bảo sẽ chữa được, chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn, anh không phải nói những lời này để an ủi em, mà là sự thật, thời đại này thay đổi rồi, quy tắc cũng đã thay đổi, những việc khó khăn ở thời đại dương quang, giờ đã không còn khó nữa, em cho anh một ít thời gian, nhanh là một tháng, chậm là ba tháng, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em.”
“Việc thứ hai, anh vẫn đang sống, anh đã từ biển máu ở Thi Sơn bò đến thành Kim Lăng này, không biết đã bao nhiêu lần,anh tưởng rằng không thể gặp lại mọi người được nữa nhưng anh tin tưởng mình sẽ sống, và phải tìm thấy được mọi người. Những điều khác anh không biết, anh chỉ hiểu rằng, chỉ cần em còn sống, tất cả mới có thể, chỉ cần em còn sống, là em có thể biết được tương lai thế nào, chết rồi thì chẳng còn gì nữa.”
Sở Vân Thăng ngừng lại một lúc, hắn sợ nói quá nhiều, Cảnh Dật sẽ không tiêu hoá được.” Điều cuối cùng, có anh của em ở đây, em đừng lo về vấn đề thức ăn, đừng nói chị em và mẹ em, ngay cả em anh đảm bảo nuoi béo trắng tròn được.”
Sở Vân Thăng vười, thân mật vô cùng.
Cảnh Dật không thể nói chuyện, nhưng từ ánh mắt ta có thể thấy được nhiều điều, sau khi Sở Vân Thăng nói xong ba việc, ánh mắt của hắn dần hồi phục lại sức sống, mặc dù không rõ ràng, nhưng khi Sở Vân Thăng đút canh gà cho hắn một lần nữa, cuối cùng thì hắn không phản kháng lại nữa,mà uống vào một bát nhỏ, Sở Vân Thăng nghĩ đến việc lau lắm rồi hắn không ăn uống gì, nên không cho ăn nhiều quá.
Hắn vừa ăn, Sở Hàm không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa, nước mắt tuôn ra như suối.
“Ăn cơm, ăn cơm thôi.”” Sở Vân Thăng đổi chủ đề ngay lập tức, cầm bát cơm đã đơm đầy, rồi nói to.
Người nhiều quá không đủ chỗ ngồi, Đoạn Đại Niên ngồi vào bàn, còn những thủ hạ khác của hắn đều đứng ăn ở bên, phân chia cho ít thức ăn rồi ăn cơm,có thể là đã lâu lắm không được ăn những thứ thế này, cả lều vang lên tiếng đũa lách cách, cơm trong nồi không còn nhiều nữa, ăn nhanh thì có lẽ thêm được một bát nữa.
“Xin hỏi, đây là nhà Sở Hàm, nhà dì Sở Hàm phải không ạ?” Bên ngoài lều truyền đến một âm thanh hỏi của người đàn ông.
Vì đèn pin để trong lều nên bên ngoài không nhìn thấy rõ gì hết, lúc này mọi người đang cắm đầu vào ăn cơm, nên bị âm thanh này làm cho ngơ ngác.
“ông là ai thế? Vào đây rồi nói chuyện?” Sở Hàm ngớ người ra một lúc, nếu như trước kia, thì dù có chết bà cũng không để cho người lạ vào lều lúc nửa đêm thế này. Nhưng giờ đây đã có một đám vũ ám, nên đã yên tâm rất nhiều.
“Dì Sở, tôi là Lộ Á Minh của khu.” Lộ Á Minh cầm chiếc hộp cháo đặc, bên trên đặt thịt hộp, đưa cho bà, nói.
“Là chuyên viên Lộ à, mời vào đây ngồi, đúng là rồng đến nhà tôm.”
Sở Hàm nhìn rõ rồi vội vàng đứng dậy, Lộ Á Minh cầm đầu về vấn đề phân phối lương thực mà lại đến một túp lều rách thế này, với Sở Hàm và những người dân bình thường đúng là có quan lớn đến nhà.
Vì thế bà hơi lo lắng một chút, căng thẳng đến độ quên cả thân phận đặc biệt của cháu trai mình.
Lều chỉ có lớn bằng ấy thôi, còn chỗ nào cho Lộ Á Minh ngồi nữa, ngay cả lão Đoạn cũng phải ngồi trên chiếc ghế xếp bằng gạch, ngoài Cảnh Điềm ngoan ngoãn đứng dậy, lão Đoạn và Sở Vân Thăng đều ngồi yên.
“Không ngồi, không ngồi, không phải khách sáo đến thế đâu, dì Sở à, tôi chỉ đến đây xem xem, dì cứ ăn cơm đi,không cần để ý đến tôi đâu. tôi nào dám để cho một vị vũ ám cấp hai nhường chỗ cơ chứ.” Lộ Á Minh vội vàng xua tay,
Sở Vân Thăng thấy Lộ Á Minh xách đồ trên tay, nhưng không biết hắn định làm gì, dù sao thì người của lão Đoạn giết ngay Kim Nhuệ trước mặt cảnh sát.