Sở Vân Thăng vốn không muốn giết người, gây việc nhiều quá cũng khó tránh phiền phức, chỉ có điều không tìm thấy gia đình nhà cô, chẳng biết sống chết thế nào làm hắn vô cùng lo lắng, mà đám người này lại cố sống cố chết không buông tha, nên làm cho hắn nổi giận.
Một kiếm đã kết liễu cả cánh tay của người đàn ông cường tráng, Sở Vân THăng tập hợp sức lực trong người từ trái sang phải, quay tròn trong không trung, một mặt đá về phía người đàn ông, dẫm lên ngực hắn, rồi lại mượn lực đâm vào Bạch Ngọc Thanhg đằng sau người đàn ông, mượn tốt giết vua.
Thiên Ích Kiếm có sức mạnh vô cùng lớn, tiếng không khí rách do nguyên khí xé toác rất bén nhọn, giống như một vạn chiếc kim lao đi vậy.
Bạch Ngọc Thang lúc đầu chỉ tưởng Sở Vân Thăng là một tên tốt dưới tay Đoạn Đại Niên, thấy hắn xông về phía mình, nghĩ rằng mình có thể dạy cho hắn một bài học, nhưng Lưu Đôn cường tráng là cao thủ thứ nhất thứ nhì, không ngờ rằng lại không đối phó được với hắn.
Bạch Ngọc Thang có thể lập địa bàn ở thành Kim Lăng, cũng không phải là loại hữu danh vô thực, phản ứng rất nhanh nhẹn, chiếc dao phay dài ngay lập tức phừng lên ngọn lửa, ép sát vào Thiên Ích Kiếm của Sở Vân Thăng, cơ thể nhân thế ngả về bên phải, điện quang gặp lửa đá, không ngờ hắn lại tránh được đòn này. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Một đòn chưa kết thúc, người đàn ông cường tráng đã bị đạp ngac, Sở Vân Thăng không còn gì để đứng lên, không mượn được lực nữa, thuận theo quán tính xông lên đằng trước, quay vòng cơ thể một lần nữa, vung kiếm về phía bên phải tạo thành hình xoắn ốc, công kích về phía Bạch Ngọc Thang, lần kiếm này chính là đòn Tiêu Kiếm thế mà hắn thường dùng để giết Trùng.
Bạch Ngọc Thang bị đẩy lùi mấy bước, mũi kiếm vừa nhọn vừa không tránh được, không dám làm liều, dựa vào cơ thể lùn, mượn áp lực của đao, quỳ xuống, một lần nữa tránh được nhát kiếm hiểm lần thứ hai.
Sở Vân Thăng lúc đó cũng đang thuận thế rơi xuống trước mặt Bạch Ngọc Thang, đang định biến thế thành Phách Kiếm thế, sau đó chém xuống đầu, lúc đó, Bạch Ngọc Thang không thể còn đường trốn thoát, nhưng thấy Bạch Ngọc Thang như đoán trước được điều đó, hắn co cơ thể nhỏ lại, rồi bắt đầu lăn trên mặt đất, chiếc dao dài thò ra phía trước, mang theo cả hoả diệm vù vù tiến về phía đùi Sở Vân Thăng. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Mặc dù có sự bảo vệ của Lục Giáp Phù, nhưng sự bảo vệ đó không thể bằng sự bảo vệ của chiến giáp được, Sở Vân Thăng cũng không biết Bạch Ngọc Thang có sức mạnh đến thế nào, không muốn mạo hiểm, bèn dựa vào tốc độ như đạn bắn của mình, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng công kích của Bạch Ngọc Thang.
Bạch Ngọc Thang chưa đánh xong đòn, hai tay dựng đứng quỳ trên mặt đất, vô cùng cảnh giác.
Sở Vân Thăng thầm nghĩ, thường mình đã đối phó với nhiểu loại trùng, hầu hết đều dựa vào lực của tam kiếm thế, bọn trùng không biết tránh, vì thế đánh thắng được nó, lần này đã đổi lại là Bạch Ngọc Thang, người này phản ứng rất nhanh, đối phương nếu không cố sống cố chết với mình, mà lại lấy dài đỡ ngắn, thì rất khó thắng lợi. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Đây cũng là nhược điểm của Sở Vân Thăng, hắn là một người dân bình thường, ngoài hồi đi học, còn trẻ nên sức trai cường tráng, đã có mấy lần đánh lộn, nhưng chưa từng có kinh nghiệm và huấn luyện chuyên sâu.
Nhưng đã thế, thì dù Sở Vân Thăng dựa vào năng lực hiện thời của hắn, muốn giết Bạch Ngọc Thang cũng không phải là điều gì khó. Ít nhất cũng có một cách, một là có chiến giáp trên người, không đẻ tâm đến bất cứ sự công kích nào của Bạch Ngọc Thang, dựa vào việc làm bị thương mình để giết người, hai là dùng kiếm chiến kích: Thiên hạ tuyệt sát”, thiên quân ích dịch vừa xuất ra, đừng nói là Bạch Ngọc Thang, ngay cả những thủ hạ hắn ta mang đến, cũng không ai thoát khỏi sự truy lùng của kiếm ảnh, nhưng nguyên khí tiêu hao quá lớn, Sở Vân Thăng nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì sẽ không sử dụng.
Nghĩ đến đó, Sở Vân Thăng bày trận của thiên quân kiếm ích, bây giờ chiến giáp của hắn đã vỡ đến độ không dùng được nữa, điều duy nhất có thể đánh lại Bạch Ngọc Thang là dùng kiếm chiến kỹ, một đường kiếm lao ra, tất cả mọi người sẽ chết.
“Các huynh đệ, con bà nó chứ, cùng Sở huynh đệ lên liều mạng với lũ khốn Bạch đi.” Đoạn Đại Niên hét lên, vừa nãy nhìn thấy Sở Vân Thăng và Bạch Ngọc Thang đấu với nhau, cuối cũng hắn cũng đã nghĩ thông, Sở Vân Thăng là nhân vật có thể giết một con Kim Giáp trùng một mình đó, đừng nói là giết Bạch Ngọc Thang, cho dù là giết tất cả mọi người ở đây, hắn cũng tin.
Nếu như nói vào thành giúp Sở Vân Thăng hối lộ đám kiểm tra viên, về sau lại chủ động lái xe đưa Sở Vân Thăng đi, chỉ là ơn nhỏ, nhưng giờ đây là trận đấu sinh tử, mới là biểu hiện chân thực nhất, hắn tin rằng lúc đó dù mất mấy huynh đệ, chỉ cần lấy được lòng tin của Sở Vân Thăng, điều đó cũng đáng.
“Đợi chút” Bạch Ngọc Thang ngay lập tức hét lên, đứng dậy, lúc này dù Đoạn Đại Niên không còn hét lên nữa, hắn cũng hiểu rằng Sở Vân Thăng không thể là thủ hạ của Đoạn Đại Niên, có loại người này, mà còn để Thập Tam Gia cướp địa bàn sao?
“Việc ngày hôm nay, huynh đệ tôi nhận thua, không biết cao nhân làm việc, Bạch Ngọc Thang tôi đã đắc tội rồi.” Hắn giơ tay ngăn đám thủ hạ lại, tiếp tục nói:” Bạch Ngọc Thang tôi làm việc không đúng, mong được thứ tội, hôm khác nhất định sẽ bồi tội”
Bạch Ngọc Thang nói xong, rồi quay sang thủ hạ: Rút lui”
Sở Vân THăng không biết mấy câu cuối của hắn có ý gì, hắn đã đọc nhiều truyện ŧıểυ thuyết dạng này, còn tưởng rằng Bạch Ngọc Thang có ý chuẩn bị mấy ngày nữa đến thu dọn chiến trường, thế là quyết định đuổi theo đánh giết.
Lúc này Đoạn Đại Niên kéo áo của hắn, thấp giọng nói:” Sở huynh đệ, Bạch Ngọc Thang thua rồi, không có chuyện gì đâu, chúng ta về đi.”
Lời chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng trực thăng đằng sau toà nhà, tiếp đó là một chùm sáng chiếu lên đầu mọi người, rồi truyền đến tiếng mệnh lệnh:” Đây là khu vực bảo vệ của bộ nghiên cứu, võ sĩ bóng đêm mời tự giác tuân hành mệnh lệnh, không được gây chuyện ở đây nữa.”
“Đại ca, người của chúng ta đến rồi, giải quyết chúng đi.” đám thủ hạ của Bạch Ngọc Thang nhao nhao lên.
“Im miệng” Bạch Ngọc Thang chau mày, gương mặt đen sì của hắn hết sức bình tĩnh, vẫn làm một động tác mời:” Bạch Ngọc Thang tôi là người quyết định”
Sở Vân Thăng nhìn chiếc trực thăng ở trên trời, nếu gây chuyện nữa có lẽ kinh động đến cả người của quân đội, vậy thì phiền toái lớn, mình khó khăn lắm mới đến được thành Kim Lăng, nhà cô vẫn chưa tìm thấy, nếu như trở mặt với bộ đội, bị ép ra ngoài thành thì tổn thất lớn rồi.
Thế là dồn ý nghĩ chém giết xuống, để Đoạn Đại Niên lái xe, để đề phòng Bạch Ngọc Thang thay đổi, hắn nhấc thanh kiếm lên, đi cùng con hổ nhỏ đến đằng trước mở đường.
“Đại ca, tại sao? Đôn Tử bị tên khốn khiếp đó phế mất một cánh tay rồi, tại sao không giết nó?” Đám thủ hạ vừa bị Bạch Ngọc Thang chặn lại không phục nói.
“Tại sao à? ông mày đấu với nó ba chiêu, mà chiêu của nói biến hoá vô lường, năng lượng của ta mất rất nhiều,mà hắn vẫn trơ trơ ra thế, đây chính là tại sao đấy.” Bạch Ngọc Thang lạnh lùng nói, dường như không hài lòng với thủ hạ.
“Nhưng, lần đại ca phản kích, hắn chẳng phải cũng đã lùi lại rồi sao? Hơn nữa chúng ra nhiều người, vừa nãy lại có sự viện trợ của tổng bộ nghiên cứu nữa. Còn sợ hắn ta hay sao?” Người đó tiếp tục nói.
“ Ngươi biết cái khỉ gì, nói cho ngươi biết, ngươi tưởng hắn chỉ có chút bản lĩnh đó hay sao? Chiêu thức cuối cùng của hắn, đó chính là tích tụ năng lượng, đó là cái gì? nếu như ta đoán không nhầm thì chỉ có mấy cao thủ như Hoả Vương, Kim Cương THú mới có thể làm được chiêu thức ấy, loại như chúng ta có thể đấu lại được hay sao? Ông mày vừa cứu mạng chó của mày đó.” Bạch Ngọc Thang sầm mặt nói.
“A” Đám người vừa nghe Bạch Ngọc Thang nói thể, trong long vô cùng sợ hãi, không dám nói thêm câu gì nữa.
“Tên khốn Đoạn đó mà lại có thể kết giao với loại cao thủ này, đúng là mẹ kiếp nhà nó may đến thế là cùng, hì hì, Thập Tam Gia lần này phiền phức lớn rồi đây.” Bạch Ngọc Thang nói lẩm bẩm một mình.
Chỉ là Bạch Ngọc Thang không biết chiến kỹ của Sở Vân Thăng không hề phải tích tụ năng lượng, chỉ cần có đủ nguyên khí trong người là có thể triển khai bất cứ lúc nào. hắn càng không biết rằng câu cuối cùng đó của hắn, bị Sở Vân Thăng nghĩ là khiêu khích, suýt nữa thì giết tất cả bọn chúng.