Hạ Nhi dành một ngày đến gặp Lương Hạ, đem cô nàng tiểu lolita đi mua sắm.
Lương Hạ cầm lấy chiếc váy màu trắng đặc biệt sexy khoa chân múa tay một lúc rồi đưa cho Hạ Nhi ý bảo cô thử.
Hạ Nhi lười biếng ngồi trên ghế, nhíu nhẹ mày rốt cuộc không chịu nổi ầm ĩ của Lương Hạ mà đành cầm váy đi vào phòng thử đồ.
Một bộ váy dài trắng tinh khiết, ánh đèn chiếu rọi xuống da thịt mềm mại như ngọc, tóc dài nâu nhạt uốn lượn xuống eo thon nhỏ vô cùng xinh đẹp.
Lương Hạ đang cầm lên một đôi giày cao gót bằng thủy tinh trên kệ giày bên cạnh, một tay tháo kính râm xuống thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp của Hạ Nhi sau khi thay chiếc váy, giọng nói đề cao lên tới tận quãng tám:
"Ba năm qua tớ tập đã quen, mỗi khi ăn sẽ uống một ly rượu. Nên bây giờ không uống sẽ có chút không thoải mái."
Lương Hạ gật nhẹ đầu, không hỏi nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hạ Nhi nhìn màn hình hiện tên Khương Tình liền cười khẽ, quẹt nhẹ bắt máy.
"Em đây."
[Bảo Bối! Nhớ ăn trưa.] Giọng nói ôn nhuận nghe ra tâm tình rất tốt.
Hạ Nhi nghe thấy liền vui vẻ, mềm nhẹ trả lời:
"Em đang ăn với Lương Hạ."
[Vậy thì tốt, nhắn cho tôi địa chỉ. Một lát nữa tôi đến đón em về nhà.]
Hạ Nhi nhíu mày.
"Chị không bận việc trên công ty sao?"
Bên trong điện thoại Hạ Nhi rõ ràng nghe thấy tiếng lật giấy tờ khe khẽ, tiếng bút viết trên giấy soàn soạt, nữ nhân này đang bận đến tối tăm mặt mày mà vẫn còn muốn đến đón cô.
Hạ Nhi hơi bực bội.
Giọng Khương Tình trong điện thoại ôn nhuận đầy cưng chiều:
[Có một chút, nhưng với tôi — em quan trọng hơn. Ông nội muốn em tới Khương gia ăn tối, nên lát nữa tôi sẽ tới đón em.]
Hạ Nhi thở dài, nhỏ giọng:
"Đừng phiền phức như vậy, em sẽ qua Khương thị."
[Hạ Nhi!]
Giọng Khương Tình có chút bất mãn.
"Ăn xong em sẽ đi. Em tắt máy đây." Hạ Nhi lạnh giọng, không cho phản bác.
[....]
Hạ Nhi đặt điện thoại lên bàn, bật cười khe khẽ.
Lương Hạ nhìn thấy liền chống cằm hỏi:
"Lão công nhà cậu lại bất an nữa à?"
Hạ Nhi cong khoé môi cười dịu dàng, giọng điệu có chút vui vẻ lại như không biết phải làm sao.
"Chị ấy ba năm qua trôi qua rất khổ sở, bây giờ cậu trở về không khỏi vẫn còn chút ám ảnh, chị ấy quá yêu cậu. Sợ hãi một chút vẫn là điều hiển nhiên."
Hạ Nhi hít sâu một hơi, gật nhẹ đầu nhìn Lương Hạ:
"Tớ biết! Vì thế mấy ngày nữa tớ sẽ chuyển sang sống cùng với chị ấy."
Ngoài cửa liền có hai nữ nhân bước vào.
Một người mặc toàn thân một bộ váy xanh lam nhạt, phong cách lịch sự tao nhã, khuôn mặt khá xinh đẹp, trang điểm bắt mắt kỹ càng, mái tóc đen dài xoăn nhẹ ở đuôi.
Người phía sau ăn mặc có chút tuỳ ý, áo thun trắng cùng áo khoác ngoài màu xanh ngọc, chiếc quần thể thao rộng, khuôn mặt quyến rũ yêu nghiệt, phong tình vạn chủng.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy, kinh ngạc tròn mắt bật thốt lên:
"Khương Ngọc!!"
Lương Hạ ngồi bên cạnh giật nảy mình, đôi mắt to tròn lập tức cụp xuống, tay run run không thể kiểm soát được.
"Đúng là vậy! Nhưng nếu xuất thân tốt, tuỳ tiện tìm một bệnh viện có tiếng nhất thành phố S cũng rất dễ dàng a, Khương Ngọc lại chấp nhận làm ở một bệnh viện địa phương nhỏ. Quả thật..."
Vân Hiểu trợn tròn mắt, hết nhìn Khương Ngọc, lại quay sang nhìn Lương Hạ, cô ta vì thích Khương Ngọc mà theo tới tận thành phố S.
Nhưng cảnh tượng lúc này là sao a?
Vân Hiểu có chút vội vã gấp gáp, ngay lập tức đưa tay kéo lấy áo khoác của Khương Ngọc, hốt hoảng:
"Bác sĩ Khương! Chuyện này..."
Lương Hạ nhìn thấy ánh mắt nữ nhân này nhìn Khương Ngọc không tầm thường, ánh mắt đó giống như đang nhìn vật sở hữu của cô ta, Lương Hạ trông thấy liền chướng tai gai mắt.
Lương Hạ đột ngột đứng dậy, đập mạnh tay lên bàn.
Bộp!!!
"Cô bỏ tay ra." Lương Hạ quát lên.
Vân Hiểu hoảng sợ lập tức buông tay, nhìn Lương Hạ có chút kinh hoảng.
Khương Ngọc lại không thèm để tâm, cũng đứng dậy đối diện với Lương Hạ, cười như không cười trầm giọng:
"Nếu em vẫn chưa hối hận, vậy tôi..."
"Chị sẽ thế nào?" Lương Hạ lớn tiếng hỏi.
Khương Ngọc bật cười, dường như vô cùng bất đắc dĩ nhún nhẹ vai:
"Tôi lại trở về đợi tiếp vậy. Đợi đến khi nào em hối hận mới thôi."
Lương Hạ há hốc mồm, mặt đỏ gay, lí nhí mở miệng:
"Nếu lỡ cả đời em đều không hối hận..."
"Em sẽ." Khương Ngọc nói rất đương nhiên.
"...."
Lương Hạ cạn lời rồi.
Nhưng sau đó lại nhíu mày, cười nhẹ hỏi một câu:
"Chị lấy tự tin đó ở đâu ra?"
Khương Ngọc bỗng đưa tay tới trước mặt Lương Hạ, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng nõn mềm mại trên gò má Lương Hạ, cười đến mười phần quyến rũ:
"Vì tôi đẹp. Em sẽ không thể yêu ai khác ngoài tôi."
"...."
Lương Hạ cười thành tiếng, nhìn vào mắt Khương Ngọc thấp giọng gọi:
"Khương Ngọc!"
Khương Ngọc dịu dàng đáp lại:
"Ừ!"
Lương Hạ bước ra khỏi chỗ ngồi, vòng qua đứng bên cạnh Khương Ngọc, nghiêm túc mở miệng:
"Em hối hận rồi. Mình quay lại đi được không?"
Khương Ngọc bật cười.
"Em chắc chứ?"
"Chắc! Em rất hối hận luôn." Lương Hạ gật mạnh đầu.
Trong bàn ăn đột nhiên vang lên tiếng ho khan.
Lương Hạ đỏ mặt cúi đầu xuống.
Hạ Nhi che lại miệng, cười quái dị xua tay thấp giọng nói:
"Hai người cứ tự nhiên. Xem như tôi chết rồi đi."
Vân Hiểu giống như bừng tỉnh, đôi mắt mở to vì bị đả kích, không tin nổi đứng phắt dậy:
"Hai người... hai người..."
Hạ Nhi nhếch nhẹ khoé môi cười lạnh, ngữ điệu mang chút càn rỡ lại như trêu chọc:
"Vân tiểu thư! Cặp đôi người ta giận dỗi nhau, giờ giương vỡ lại lành rồi. Cô nói xem?"
Vân Hiểu tức giận cắn chặt môi, ngay lập tức xoay người bỏ đi.
Hạ Nhi nhìn bóng dáng Vân Hiểu vừa biến mất khỏi cửa, lập tức đứng dậy, nhìn Lương Hạ và Khương Ngọc cười nhẹ một cái, tao nhã mở miệng:
"Bữa trưa này tôi ăn cẩu lương no rồi. Hai người cứ thong thả nói chuyện. Bổn tiểu thư có việc. Đi trước."