Quỷ phiền toái Hạ Thiên ngừng nghỉ một thời gian, về sau liền có khuynh hướng trầm trọng hơn. Hạ Minh vô cùng đau đầu, mấu chốt là hắn không có cách nào với Hạ Thiên. Hắn không đánh người, tuy rằng có thể mắng người, nhưng lần nào đứa bé này cũng đều bày ra vẻ mặt khóc lóc đáng thương trước khi bị mắng, mấy lời Hạ Minh muốn nói đều nghẹn lại ở trong họng. Hắn chỉ cần Hạ Thiên, tuyệt đối đừng rớt hạt đậu vàng.
Hạ Minh đối mặt Hạ Thiên, bó tay không biện pháp.
Hạ Thiên có những hành vi đáng giận gì nào? Không làm bài, trốn tiết, ở tiệm net cả đêm… gần đây còn nhuộm tóc thành màu vàng, Hạ Minh tức đến độ thiếu chút nữa tự mình ra tay cạo trọc cho cậu.
Nhãi ranh Hạ Thiên còn cố tình lắc lư ở trước mặt hắn một cách không biết sống chết, hỏi hắn, “Ba ba, con đẹp không?”
“Đẹp cái rắm!”
“Hả? Ba ba muốn xem mông của con sao?” Thế nhưng Hạ Thiên không phải nói đùa, đưa lưng lại vặn vẹo ở trước mặt Hạ Minh.
Hạ Minh trực tiếp ném một cái dép về phía cậu.
Dường như Hạ Thiên rất vui khi nhìn bộ dạng tức hộc máu của Hạ Minh bởi vì cậu, cũng không biết đây là đam mê gì.
Trên đầu Hạ Minh có vô số dấu chấm hỏi: Chuyện gì xảy ra với con trai tôi vậy?
Hạ Minh không nghĩ ra được biện pháp. Hắn thử nhớ lại bộ dạng của mình vào độ tuổi của Hạ Thiên, sau đó hắn phát hiện mình gần như chưa từng làm ra một chuyện khác người nào.
Hạ Minh còn chưa tới tuổi dậy thì, cha mẹ liền xảy ra tai nạn xe cộ. Từ đó hắn đã được cô đón về, trải qua tháng ngày ăn nhờ ở đậu. Hoàn cảnh đó, căn bản chưa cho hắn khả năng phản nghịch.
Nghĩ như vậy, Hạ Minh thấy lòng thoải mái hơn. Hạ Thiên có thể phản nghịch, cũng không tính là chuyện xấu,
Nhưng mà phản nghịch phải có mức độ, khi Hạ Minh bị gọi đến trường ăn mắng lần thứ N, sau khi đưa Hạ Thiên về nhà, Hạ Minh lấy “Đạo cụ” đã chuẩn bị trước đó ra.
Giống như Hạ Thiên thành uy hiếp của Hạ Minh, Hạ Minh biết, Hạ Thiên cũng rất để ý hắn.
Đạo cụ kia cũng không có gì ghê gớm, chỉ là một sợi tóc bạc, nhưng cũng không phải của Hạ Minh, là Hạ Minh nhổ từ trên đầu đồng nghiệp xuống.
Nhưng Hạ Thiên nhìn thấy sợi tóc bạn kia, nháy mắt giống như bị sét đánh. Sấm sét ầm ầm ở trong nhà Hạ Minh, mang đến một trận mưa tầm tã giữa mùa hè.
Hạ Thiên bổ nhào vào trong lòng Hạ Minh, ôm chặt Hạ Minh, khóc đến kinh thiên địa khiếp quỷ thần, giống như thứ cậu nhìn thấy không phải sợi tóc bạc, mà là xác Hạ Minh.
Hạ Minh hoảng sợ, hắn không nghĩ tới uy lực của một sợi tóc bạc lớn như thế.
Hạ Minh thấy Hạ Thiên khóc như vậy, có chút không đành lòng, nhưng diễn cũng đã bắt đầu diễn rồi, hắn cũng không thể hủy đi bệ của mình. “Sau này con phải ngoan một chút, cũng để cho lão cha già ngậm đắng nuốt cay của con bớt lo đi, ba cũng mọc tóc bạc rồi, không thể lăn lộn với đám trẻ bọn con được.”
Hạ Thiên ngửa khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt lên, nhìn Hạ Minh một cách thành kính, xin lỗi Hạ Minh đầy thành khẩn, “Xin lỗi ba ba, về sau con nhất định sẽ ngoan, không bao giờ để ba lo lắng nữa.”
Vì thế, một sợi tóc bạc nhổ từ trên đầu người khác xuống, hoàn toàn kết thúc “thời kỳ phản nghịch” của Hạ Thiên.
Hạ Minh cũng không bị gọi đến trường nữa.
Vào kỳ thi tháng, Hạ Thiên mang về một phiếu điểm đánh giá được đóng khung treo tường, trên thực tế Hạ Minh cũng thật sự làm như vậy, hắn treo phiếu điểm của Hạ Thiên ở phòng làm việc. Mỗi ngày nhìn mấy lần, cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Lúc hắn đi học thành tích cũng không kém, chính là chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như khi nhìn thấy phiếu điểm này.
Thậm chí Hạ Minh còn chụp ảnh, gửi vào trong nhóm. Mấy bình luận xuất hiện thật mau ở phía dưới. Hạ Minh nhận nuôi Hạ Thiên rất kín tiếng, đây là lần đầu tiên hắn đăng một nội dung có liên quan đến Hạ Thiên vào trong nhóm. Mọi người hỏi đây là đứa bé nhà ai, Hạ Minh đáp trả một cách đầy tự hào, “Con trai tớ, con trai ruột.”
Ở nơi Hạ Minh không nhìn thấy, Hạ Thiên nhăn mũi nhìn trộm bình luận, có chút vui vẻ, lại có chút mất mát. Cậu không like cho Hạ Minh, đáp lại Hạ Minh một cách rất xem thường: “Ai là con trai ruột của ba? Ai muốn làm con trai ruột của ba?”