Sau ngày tìm được Hạ Thiên về, Hạ Minh liền mua một cái di động cho Hạ Thiên, lưu dãy số của mình vào. Tên hắn lưu là “Hạ Minh”, mấy ngày sau xem di động của Hạ Thiên, tên đổi thành “Ba ba”.
“Cậu không cần gọi tôi là ba ba.” Hạ Minh sợ Hạ Thiên miễn cưỡng, xưng hô gì đó không hề quan trọng với hắn.
Hạ Thiên vừa nghe hắn nói vậy, nước mắt lập tức vọt lên, “Ba ba là không muốn con sao?”
Đó, Hạ Thiên là bé khóc nhè, còn là bé khóc nhè nhạy cảm, “Tôi không có ý đó… cậu muốn gọi gì thì gọi đi.”
Thế là Hạ Thiên lại thay đổi một khuôn mặt tươi cười thật mau, gọi Hạ Minh một tiếng “Ba ba” đầy ngọt ngào.
Hạ Minh thật sự có cảm giác làm cha.
Hạ Thiên dưỡng thành tật xấu, không dựa vào Hạ Minh không ôm cánh tay Hạ Minh liền không ngủ được. Thế là phòng của Hạ Thiên lại trở thành phòng cho khách, cậu bắt đầu xài chung một phòng ngủ với Hạ Minh.
Kỳ nghỉ đông của Hạ Minh mắt thấy sắp kết thúc, kỳ nghỉ hè của Hạ Thiên cũng sắp kết thúc.
Nhân lúc còn rảnh rỗi, Hạ Minh bắt đầu dạy Hạ Thiên nấu cơm. Hắn vừa khôi phục đi làm hàng ngày, liền bận sáng bận tối, Hạ Thiên phải học được cách chăm sóc cho bản thân. Hạ Thiên làm việc nhà rất lợi hại, chỉ là không biết nấu cơm. Đương nhiên, hắn là có tiền để cho Hạ Thiên gọi đồ ăn bên ngoài, nhưng không thể ăn cơm hộp cả một năm 365 ngày.
Hạ Thiên lại rất vui lòng chuyển quanh phòng bếp với hắn, học vô cùng vui vẻ, miệng lải nhải học xong phải nấu đồ ăn ngon cho ba ba ăn.
Có đôi khi Hạ Minh cảm thấy có thể là Hạ Thiên được làm từ kẹo, sao đứa trẻ này luôn nói chuyện ngọt như vậy chứ?
Nhưng cảm giác của Hạ Minh biến thành bọt biển thật mau, Hạ Thiên không phải là quỷ kẹo, Hạ Thiên là quỷ phiền toái. truyện ngôn tình
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Hạ Thiên nghe lời ngoan ngoãn bắt đầu lộ ra “đuôi to”.
Ai có thể tưởng tượng được, một chú lùn một bé thọt, thế nhưng còn đánh nhau ở trường. Lúc trước Hạ Minh còn lo lắng Hạ Thiên bị ức hiếp, hắn còn lo lắng Hạ Thiên tự ti bởi vì tật ở chân. Này thì tốt rồi, lo lắng của hắn đều là dư thừa.
Trước giờ Hạ Minh không nghĩ tới, có một ngày mình sẽ dùng thân phận người cha đứng ở trước mặt chủ nhiệm lớp của đứa nhỏ nghe mắng.
Hạ Thiên được Hạ Minh dẫn về nhà, cậu bị cho nghỉ học ba ngày.
Hạ Thiên không để bụng, không hề có giác ngộ làm sai chuyện, ngồi trên ghế phụ nhét tai nghe, miệng hừ hừ mấy giai điệu không thành nhịp. Hạ Minh đen mặt liếc mắt nhìn cậu, vừa nhìn, hắn mới phát hiện Hạ Thiên còn bấm lỗ tai, một khuyên tai màu đen sáng lấp lánh gắn ở trên vành tai xinh xắn.
“Làm lúc nào vậy?” Hạ Minh không thích mấy việc đâm chích lắm, cảm thấy mấy thứ đó vừa nhìn liền đau.
Hạ Thiên “Vâng” một tiếng đầy nghi hoặc, tháo tai nghe xuống, “Cái gì?”
Hạ Minh nhíu nhíu mày, chạm chạm vào vành tai Hạ Thiên một cách dè dặt cẩn thận. Hắn không chắc lắm có phải lỗ tai mới bấm hay không, sợ làm cậu đau.
Hạ Thiên phản ứng lại, ghé sát vào Hạ Minh cười rộ lên, bắt lấy tay Hạ Minh chạm chạm vào vành tai của mình, “Ba ba, ba có để ý con mang cái gì không?”
Hạ Minh quay đầu qua liếc mắt nhìn kỹ, vành tai hai bên trái phải của Hạ Thiên đều xỏ một cái khuyên tai, một cái là chữ M, một cái là chữ T.
Hạ Minh không mẫn cảm đối với chữ viết tắt, phản ứng một chốc, mới chậm chạp nhận ra, đó là tên của hắn và Hạ Thiên.
“Có ấu trĩ hay không?” Hắn không nghĩ ngợi liền bình luận.
Hạ Thiên nghe Hạ Minh nói vậy, không vui, cũng không nắm tay Hạ Minh nữa, rầu rĩ không vui rụt người về, tai nghe lại được nhét vào trong lỗ tai.
Về đến nhà, Hạ Minh cùng Hạ Thiên đứng song song ở trước thang máy, Hạ Thiên nhịn không được, “Ba ba, ba không hỏi con vì sao đánh nhau với người ta sao?”
Hạ Minh có chút hoang mang, hắn đã nghe chủ nhiệm lớp thuật lại toàn bộ quá trình một cách kỹ càng tỉ mỉ lúc ở trường. Hạ Thiên đánh con nhà người ta đến khóc, máu mũi chảy không ngừng.
Câu hỏi của Hạ Thiên, rất giống với dấu hiệu của chối bỏ trách nhiệm, “Tiểu Hạ Thiên, đánh người là không đúng, mặc kệ đối phương làm gì, con cũng không nên trực tiếp ra tay đánh người ta.”
Có lẽ Hạ Thiên không nghĩ tới Hạ Minh sẽ có thái độ này, đầu gục xuống, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
Thang máy “đinh” một tiếng đã chạy đến tầng của bọn họ, Hạ Minh nghe thấy Hạ Thiên đi đằng sau nói một cách vô cùng ủy khuất, “Bọn họ đặt biệt danh cho con, gọi con là người què nhỏ.”
Hạ Minh quay người, nhăn mày, chủ nhiệm lớp của Hạ Thiên cũng không nói ra nguyên nhân này với hắn, Hạ Thiên trong miệng chủ nhiệm lớp hoàn toàn là phía không có đạo lý.
“Ba ba, ba giận à?” Hạ Thiên sợ sệt ngoéo ngón út của Hạ Minh.
Hạ Minh vịn chặt bả vai Hạ Thiên một cách thật nghiêm túc, Hạ Thiên vẫn là thật gầy, dưỡng thế nào cũng dưỡng không mập, hai bả vai hơi mỏng, giống như cánh bướm, Hạ Minh nắm lấy nó một cách rất dễ dàng, “Ừ, ba rất giận, giận con không ra tay nặng một chút.”
Hạ Thiên ngẩn người, nhìn Hạ Minh một cách không thể tin nổi.
Hạ Minh cảm thấy mình đã thay đổi, hắn tuyệt đối không nghĩ tới có một ngày hắn sẽ giáo dục đứa nhỏ như vậy, “Lần sau còn ai nói vậy với con nữa, nhất định phải đánh cho nó bội phục, đánh tàn rồi ba ba có tiền bồi thường.” Hắn một bên mở cửa một bên quay đầu lại nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhìn vào nét mặt của hắn với một chút phức tạp vi diệu, giống như vui vẻ, lại giống như mất mát.