Một năm vội vàng lại kết thúc, Hạ Minh còn chưa kịp làm tổng kết và nhìn về tương lai*, đã bị một đòn nghiêm trọng bởi báo cáo kiểm tra sức khỏe. Tờ giấy mỏng in ba chữ u dạ dày bay là là xuống đất, Hạ Minh một bước không vững, ấn một dấu chân ở trên.
(*展望 triển vọng)
Hắn nhặt tờ giấy quyết định vận mệnh của hắn kia lên, kiểm tra tên, là hắn không sai.
Buổi chiều Hạ Minh đi ra khỏi bệnh viện, đứng ở ven đường phát ngốc thật lâu.
Hắn liền làm tổng kết cho cuộc sống của mình trong năm năm qua, năm năm này, mỗi ngày hắn ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, kiên trì chạy bộ hàng đêm, cuối tuần còn muốn đến phòng tập thể thao mấy tiếng, hút thuốc chưa đến một hộp, uống rượu chưa đến nửa ký. Có khi hắn cảm thấy mình quy luật đến quá mức, hắn căn bản không nghĩ tới mình sẽ bị tái phát. Không hề đoán trước, không hề chuẩn bị.
Bác sĩ kiến nghị phẫu thuật trong nửa năm nữa.
Tính thời gian, nửa năm sau, hẳn là Hạ Thiên vừa kết thúc thi đại học.
Tình huống lần này nghiêm trọng hơn năm năm trước, xác suất giải phẫu thành công chỉ có một nửa. Hắn đã cố hết sức, hiện tại chỉ có thể nghe theo số phận.
Trái tim nghèn nghẹn, Hạ Minh không rõ mình bực cái gì, hắn muốn phát tiết một hồi, lại không có nơi để phát tiết. Hắn không thể hét to, không thể ầm ĩ, không thể biểu hiện sợ hãi, càng không thể khóc. Hắn phải duy trì thể diện của một người đàn ông trưởng thành, hắn phải tiếp tục sống và làm việc giống như không có việc gì.
Hạ Minh nhớ tới ước nguyện ban đầu khi mình đưa Hạ Thiên về nhà, có người có thể chờ hắn ở bên ngoài phòng phẫu thuật, có người có thể dưỡng lão tống chung cho hắn. Giờ phút này hắn nhìn ánh đèn neon cùng ngựa xe như nước, chỉ cảm thấy cuộc đời mình vừa hư vô lại mờ mịt. Hắn không tính là miệng quạ đen, hắn chỉ từng có suy nghĩ như vậy ở trong lòng. Hiện giờ ý tưởng thật sự biến thành hiện thực. Chẳng lẽ thượng đế xem suy nghĩ của hắn trở thành lời cầu nguyện sao?
Về đến nhà, mọi thứ đều giống như bình thường. Thậm chí Hạ Minh nghĩ có phải đây chỉ là một giấc mộng hay không? Hắn nhéo mình, đáng tiếc thật sự rất đau.
Hắn nhìn Hạ Thiên ra ra vào vào phòng lén lút quan sát mình, miệng mở ra rất nhiều lần, lời nói đều nghẹn ở cổ họng.
Hạ Thiên mười tám tuổi, thoạt nhìn nhỏ hơn tuổi thực tế rất nhiều. Quả thật năng lực tự lập của cậu rất mạnh, sống độc lập cũng không thành vấn đề. Chính là, có phải ỷ lại của cậu đối với mình có hơi quá mức hay không? Hạ Minh làm sao mới có thể khiến Hạ Thiên bình tĩnh tiếp thu việc xác suất phẫu thuật thành công chỉ có 50%?
Đáp án là Hạ Thiên căn bản không thể tiếp thu. Thậm chí ngay cả bản thân hắn đều không thể tiếp thu. Ba mươi lăm tuổi cũng sẽ không thể tiếp thu vận mệnh thản nhiên hơn mười tám tuổi.
Mọi thứ đã đi lệch khỏi quỹ đạo Hạ Minh chuẩn bị trước đó. Hiện giờ hắn không thể nói được lời nào.
Hắn tình nguyện bản thân kiểm tra một mình, giải phẫu một mình, chờ đợi kết cục không biết một mình, cũng không muốn để cho Hạ Thiên chờ bên ngoài một cách lẻ loi cô độc. Hạ Thiên không có khả năng không khóc, hắn cũng không muốn Hạ Thiên khóc.
Hắn đã từng trải qua loại chuyện này, ở độ tuổi nhỏ hơn Hạ Thiên. Được dì nhà hàng xóm đón ở trường đưa đến bệnh viện, đứng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật không biết bao lâu, đẩy ra chính là hai cái xác bọc kín vải trắng.
Người lớn cảm thấy hắn là trẻ con, không cho hắn xem gương mặt dưới vải trắng, cuối cùng hắn chỉ cầm lấy hai bàn tay đã không còn nhiệt độ cơ thể.
Thời gian quá xa xăm, ký ức rất mơ hồ, chính là hắn nhớ rất rõ cảm thụ của mình ngay lúc đó —— máu chảy ngược, đầu nặng chân nhẹ, hô hấp không thuận, có thứ gì đó đổ sụp xuống. Hắn không có khả năng ngăn cản, cũng khuyết thiếu dũng khí gánh vác.
Hắn không thể khống chế ý tưởng bi quan của mình. Tóm lại, hắn không muốn Hạ Thiên trải qua những thứ đó.
Có lẽ đây chỉ là sự bảo vệ cuối cùng của hắn đối với đứa nhỏ đã cho hắn một viên kẹo thủy tinh.
Bình tĩnh lại, tờ giấy chẩn bệnh kia khiến cho Hạ Minh tự hỏi một vài vấn đề. Hắn và Hạ Thiên ở bên nhau mỗi ngày, dường như ngay cả tâm trí cũng trở nên ấu trĩ. Chính là hiện thực không giống cổ tích, phải luôn gặp rất nhiều vấn đề. Hạ Minh không có khả năng không nhận ra, hắn chỉ là trốn tránh theo bản năng.
Trốn tránh cái gì chứ?
Thời gian mười bảy năm. Mười bảy năm, là thời kỳ học sinh của một người, là thanh xuân của một người. Hạ Thiên còn mang theo bụ bẫm trẻ con, nếp nhăn cũng đã bò lên khóe mắt của Hạ Minh. Có lẽ hiện tại không cảm thấy gì, nhưng theo thời gian trôi đi, Hạ Minh rồi sẽ biến thành một cáitay nải*. Khi hắn dần già đi, làn da lỏng lẻo không còn sáng bóng, đôi mắt đục ngầu, sống lưng uốn lượn, hai chân run rẩy, vậy hắn còn có thể cho Hạ Thiên cái gì chứ? Hắn có khả năng bảo vệ cậu, lại luôn phải làm phiền cậu. Chỉ ngẫm như vậy, Hạ Minh đều khó có thể tiếp thu.
(*包袱: ý chỉ gánh nặng.)
Hơn nữa, dường như hắn luôn để lại cho Hạ Thiên một kết cục lẻ loi, hắn sẽ là người đi trước, vậy Hạ Thiên phải làm sao bây giờ?
Cậu vốn dĩ có thể có một người trưởng thành cùng với cậu, bọn họ cỗ vũ lẫn nhau, nâng đỡ nhau, nhìn mỗi một lần lột xác của nhau, mỗi một thành tựu nhỏ bé của nhau. Có thật lâu thật dài, ngang bằng, bồi bạn.
Hạ Minh nghĩ Hạ Thiên có tương lai như vậy, sẽ gặp được người như vậy.
Hắn bắt đầu tính toán cho tương lai, tính toán cho tương lai của Hạ Thiên. Đây là chuyện duy nhất còn có thể khiến hắn cảm thấy kiên định. Hắn không muốn đánh một trận chiến không có chuẩn bị.
Hạ Minh cần Hạ Thiên cách mình xa một chút, khiến tinh thần của cậu độc lập, khiến con người của cậu trưởng thành, khiến cậu đi xem thế giới rộng lớn hơn, gặp được người ưu tú hơn.
Tự tiện chủ trương của hắn đều là thiệt tình của hắn. Hắn đã nghĩ đến cảnh tượng gà bay chó sủa không dưới mười lần, nhưng hiện thực rất bình tĩnh. Hạ Thiên bình tĩnh tiếp nhận sắp xếp của hắn.
Hạ Minh vừa may mắn lại vừa khổ sở.
“Cho nên, chờ con về, ba phải thực hiện lời hứa hẹn.”
Hạ Minh cười gật đầu. Nếu có cơ hội mà nói.
Cuối cùng Hạ Thiên xin học một trường tại Mỹ. Hạ Minh lại đăng ký một trại hè cho cậu, kết thúc kỳ thi đại học không lâu liền phải đóng gói hành lý bay qua. Đây là lần đầu tiên bọn họ tách ra. Hạ Thiên biểu hiện thật sự thành thục ngoài ý muốn, không hề có không tha cùng không muốn xa rời quá mức.
Hạ Thiên dần dần biến thành một điểm nhỏ trong tầm mắt của Hạ Minh, trái tim Hạ Minh trống rỗng.
Cuối cùng hắn vẫn nằm trên bàn phẫu thuật một mình, ánh đèn chói mắt giống như năm năm trước, hy vọng kết quả cũng tốt giống như năm năm trước.
Gây tê khiến Hạ Minh nhắm mắt lại, chìm vào một thế giới hỗn độn, suy nghĩ cuối cùng của hắn chính là, nếu hắn còn có thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai, vậy hắn nhất định phải sống ích kỷ hơn một chút. Không cầu gì khác, chỉ cần một Hạ Thiên.
“You meet thousands of people, but none of them really touch you, and then you meet one person, and your life is changed forever.”
————————————————————————————————–
Ngày Hạ Minh kiểm tra xong trở về, hắn mất hồn mất vía quá rõ ràng, sinh sống dưới một mái hiên hơn năm năm, Hạ Minh không nói lời nào, Hạ Thiên đều biết động tác kế tiếp của hắn là gì. Cho nên Hạ Thiên bắt được cảm xúc của hắn một cách rất dễ dàng.
Hạ Minh chưa từng như vậy, này thật dị thường, Hạ Thiên cảm thấy sợ hãi, cậu biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không tốt, nhưng cậu không đoán được đó là gì, điều này khiến người ta thật sự nôn nóng. Sau khi Hạ Minh ngủ, cậu đến phòng làm việc lật bì hồ sơ của Hạ Minh, thấy được một tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe.
Ầm vang một tiếng, thế giới gãy thành hai nửa, Hạ Thiên cảm thấy mình bị khe hở cắn nuốt, cậu có chút không thở nổi.
Một người thoạt nhìn khỏe mạnh như vậy, một người vĩnh viễn che mưa chắn gió cho cậu, đang bị bệnh.
Tối hôm đó Hạ Thiên trốn trong phòng vệ sinh khóc thật lâu, một bên khóc một bên đắp đá, không ngăn được nước mắt, nhưng cậu không thể để Hạ Minh phát hiện mình khóc.
Hạ Minh không chủ động nói cho cậu, điều này khiến cậu khó có thể tiếp thu. Bọn họ là người thân cận nhất. Thế giới này rất lớn, bọn họ là hai người sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng cho dù là dạng quan hệ này, Hạ Minh vẫn không dám nói cho cậu, không dám nói cho cậu hắn bị bệnh. còn là bệnh nghiêm trọng như thế.
Hạ Thiên cảm thấy một hơi nghẹn ở ngực cậu, cậu mới phát hiện, dường như mình đều không có tư cách nói chuyện với Hạ Minh.
Dường như cậu vẫn luôn sống ở trong một cái chai an toàn.
Cậu không biết phải làm sao bây giờ, giống như chỉ có thể làm bộ không biết gì theo mong muốn của Hạ Minh.
Cậu đến trung tâm thương mại tiêu hết tiền tiêu vặt của mình, cậu muốn ghi lại mỗi ngày, từng vụn vặt hàng ngày đều quý giá. Dường như đây là biện pháp duy nhất có thể giữ lại những thứ vụng trộm trốn đi.
Hạ Thiên cảm thấy mình ngốc, đầu óc trống trơn, bất lực.
Lúc Hạ Minh đưa cho cậu tập hồ sơ giới thiệu về một đống trường học, trái tim cậu lập tức chìm xuống. Hạ Minh không chỉ không chịu nói cho cậu, còn muốn đuổi cậu đi. Cậu không thể nói không giống như lúc trước. Dường như cậu có thể đoán được suy nghĩ của Hạ Minh. Hạ Minh luôn là vì nghĩ cho cậu.
Ngồi cùng bàn với Hạ Thiên là một nữ sinh rất hoạt bát, bài phát biểu trước tiết ngữ văn, cô đọc một đoạn về cuộc đời của Alan Turing*, đặt trọng điểm ở câu chuyện tình yêu của Turing và người bạn của mình. Đánh giá của giáo viên ngữ văn không được tốt lắm.
(*Alan Turing là một nhà toán học, logic học và mật mã học người Anh; ông là một người đồng tính, yêu người bạn của mình nhưng mà k được đáp lại. Sau này người bạn của ông mất bởi bệnh lao bò, từ đó ông mất đi đức tin và trở thành một người vô thần.)
“Tớ thấy cậu nói rất hay.” Hạ Thiên an ủi ngồi cùng bạn của cậu, cậu cũng thật sự nghĩ như vậy.
“Là tớ phát biểu hay, hay là chuyện xưa hay?” Ngồi cùng bàn hỏi hắn trên tờ giấy nháp.
“Đều hay.” Cậu ghi.
Thiếu niên kia đi rồi, Turing dùng cả đời để nhớ người đó, dùng tên của người đó để đặt cho máy móc mình phát minh ra.
Hạ Thiên cảm thấy sợ, sợ mình cũng cần dùng cả đời để ghi nhớ thứ gì đó. Cậu không phải một nhân vật vĩ đại như Turing, cậu rất yếu ớt, cậu sẽ không chống đỡ được.
“Tớ chỉ muốn nói rõ tình yêu.” Ngồi cùng bàn viết.
Yêu.
“Yêu là gì nha?”
“Kinh Thánh viết, yêu là vĩnh cửu nhẫn nại, yêu là vĩnh viễn không ngừng.”
Hạ Thiên không đáp lại ngồi cùng bàn của cậu. Cậu nhấm nuốt từng dòng chữ kia.
“Yêu là vĩnh cửu nhẫn nại, yêu là vĩnh viễn không ngừng.”
Cho nên, yêu, không phải cứ trốn mãi dưới chở che của hắn, không phải dán hắn, khiến hắn thừa nhận chân tình đã sớm lộ ra ngoài, cũng không phải ăn uống chơi đùa dạo chơi nhân gian cùng với hắn. Yêu, phải là khiến chính mình trở nên lớn mạnh, cho dù là bả vai gầy yếu, cũng có thể để hắn dựa vào. Yêu, là khiến hắn có tin tưởng có dũng khí có nắm chắc, thổ lộ khó xử với mình. Yêu, là cùng nhau tiến bước*.
(* 齐头并进 Tề đầu tịnh tiến.)
Cho nên cậu phải trở thành một người tốt hơn nữa, có tư cách để yêu Hạ Minh, mà không chỉ là dựa vào ngây thơ hồn nhiên. Cậu phải trở thành một người tốt hơn nữa, đáng giá tình yêu vĩnh cửu nhẫn nại của Hạ Minh.
Hạ Thiên ngồi trên máy bay cầu nguyện.
—— Chờ con trở về, chờ con trở về, nhất định nhất định.