Khoảnh khắc bị Trần Vãn bắt gặp, hắn là có chút hoảng, nhịp tim tăng nhanh một cách không tự chủ, giống như bị bắt gặp trốn học đến tiệm net chơi khi hắn còn là thiếu niên. Hắn cũng không lo mình bị thế nào, chính là cảm thấy từ trong đáy lòng, bị người biết không tốt đối với Hạ Thiên.
Trần Vãn chỉ vào mũi hắn mắng một trận, lời nói rất khó nghe, Hạ Minh không cãi lại một câu. Người như hắn, chỉ dâu mắng hòe* môi dâu lưỡi kiếm** đã nghe được không ít, ngày tháng ăn nhờ ở đậu đã luyện ra một tính cách tốt và sự độ lượng rất có lợi.
(*指桑駡槐: so sánh bên ngoài mắng người này thực tế mắng người kia.)
(**唇枪舌剑: lưỡi như kiếm, môi giống thương. Hình dung lời nói sắc bén, giống thương giống kiếm.)
Chính là Trần Vãn chỉ vào hắn mắng xong còn chưa hết giận, lại nhằm hỏa lực vào ngay Hạ Thiên. Hạ Minh kéo Hạ Thiên ra sau che chở, hắn đây liền muốn nói rõ ràng với Trần Vãn rồi.
Những lời Trần Vãn nói ra khiến hắn thiếu chút nữa kinh ngạc đến rớt cằm….
Hắn quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhỏ vô tội kia của Hạ Thiên, lông mày, đôi mắt, cái mũi, cái miệng, hai má thịt mum múp, không có chỗ nào là không hồn nhiên ngây ngô. Trần Vãn nói Hạ Thiên là cố ý, Hạ Minh không tin.
“Cậu nói hươu nói vượn gì đó!” Hạ Minh cảm thấy có một ngọn lửa ở trong lòng mình, hắn rất ít dùng loại giọng điệu này đối với người khác, sắc mặt cũng hiếm khi khó coi như thế.
Trần Vãn chống eo cười lạnh, móc di động từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Hạ Minh. Hạ Minh duỗi tay lấy điện thoại, hai mắt vẫn còn ở trên người Hạ Thiên. Hạ Thiên sợ hãi lùi về sau hai bước, trái tim Hạ Minh thịch một cái.
Giao diện wechat, chân dung kia thật sự là của Hạ Thiên, hắn cố ý ấn vào chỗ bạn bè để xác nhận một chút, này thật sự là tài khoản của Hạ Thiên, chứng cứ vô cùng chính xác.
Hạ Thiên nhắn tin cho Trần Vãn: “Tới toilet, đừng lên tiếng.”
Tai Hạ Minh ù ù, đả kích chuyện này mang đến cho hắn có chút lớn. Đây là khuôn mặt khác của Hạ Thiên hắn chưa từng được thấy, hắn đột nhiên cảm thấy người ôm cánh tay mình ngủ hàng ngày có chút xa lạ.
“Được lắm, Hạ tổng, không nhìn ra anh thích như vậy. Tôi đang hỏi như thế nào có gì đó không đúng lắm, anh và người yêu nhỏ này của anh nhão nhão dính dính cũng không thèm tránh người. Mang cả khăn quàng cổ tình nhân, trách tôi mù!” Cậu ta nhổ một bãi xuống đất, nước bọt cách giày Hạ Minh chỉ có mấy cm, Hạ Minh cau mày dịch qua bên cạnh.
“Anh không thích tôi cứ nói thẳng không phải xong rồi? Rõ ràng nuôi một đứa trong nhà, còn ở đây dây dưa* với tôi. Có ghê tởm hay không?” Trần Vãn tức xì khói, nếu không phải Hạ Minh cao hơn cậu ta mạnh hơn cậu ta, nhìn tư thế kia là muốn lao qua đánh một trận.
(*Nguyên văn 吊着: giữ liên lạc, duy trì mối quan hệ như gần như xa.)
Hạ Minh không am hiểu cãi nhau, nhưng lúc này cần phải chải vuốt rõ ràng, “Trần Vãn, tôi cũng không dây dưa với cậu, ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Nếu tôi biểu đạt không đủ chính xác, khiến cậu hiểu lầm, hiện tại tôi đây nói lời xin lỗi với cậu, xin lỗi. Tôi lặp lại lần nữa, giữa tôi và cậu tuyệt đối không có khả năng làm lại từ đầu. Tôi đến ăn bữa cơm này, tôi nói chính là dùng danh nghĩa bạn bè. Nếu cậu không muốn làm bạn, vậy từ nay về sau chúng ta không cần liên lạc với nhau nữa.” Hắn đưa tay bắt lấy cánh tay Hạ Thiên, kéo người vào trong ngực ôm lấy. Hạ Thiên co rúm túm chặt góc áo của hắn, dùng sức đến đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
“Cũng mong cậu làm rõ thân phận của mình, tôi và ai ở bên nhau không liên quan gì đến cậu, cậu không có quyền can thiệp. Đương nhiên cậu có quyền đánh giá, nếu cậu cảm thấy ghê tởm, đi thong thả không tiễn!”
Trần Vãn tức đến dậm chân, mắng câu, “Hai người là một đôi cẩu nam nam… cẩu nam nam!” Cậu xoay người đi ra ngoài, đi chưa được hai bước lại vòng về, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Hạ Thiên, mắt lại trừng với Hạ Minh, “Hạ Minh, anh cẩn thận một chút, đừng để bị người uống máu ăn thịt cũng không biết chuyện thế nào! Nhìn rõ anh nuôi chính là hồ ly tinh hay là bạch nhãn lang!”
Hạ Minh cảm thấy bong bóng chứa đầy tức giận nổ tung trong lồng ngực, lý trí của hắn bị nổ đến chia năm xẻ bảy, bản thân hắn bị người ta nói thế nào cũng không quan trọng, nhưng đổi thành Hạ Thiên liền không được. Không thể chịu đựng, không thể chịu đựng. Hắn bị phẫn nộ thúc giục cho Trần Vãn một đấm, lần đánh nhau gần đây nhất, hắn còn đang học cấp hai.
Trần Vãn lộ ra vẻ không thể tin nổi, quen biết cho đến bây giờ, lần đầu tiên Hạ Minh ra tay với cậu. Ăn một đấm này, cậu cũng tỉnh không ít. Cậu ôm mặt đi ra ngoài, ném lại một câu trước khi đi, “Hạ tổng, hợp tác của chúng ta cũng dừng lại ở đây.”
Dù sao lui tới của những người trưởng thành đều phải trộn lẫn chút lợi ích, “Tình yêu” cũng không đơn thuần như vậy.
Hạ Minh thở dài, hắn tính thử một chút, thiệt hại về kinh tế còn rất lớn, công ty của Trần Vãn là khách hàng lớn. Nhưng cũng không có gì để tiếc hận, nếu điều kiện hợp tác của Trần Vãn là muốn phát sinh gì đó với hắn, sớm muộn gì chuyện làm ăn này cũng phải thất bại, bởi vì hắn không có khả năng đồng ý.
Dù sao hắn còn khiến Trần Vãn ký một hợp đồng vào tối qua, tổn thất cũng xem như giảm bớt một chút.
Hắn vuốt vuốt cổ tay áo, vuốt phẳng nếp gấp của áo khoác, quay đầu lại nhìn Hạ Thiên, Hạ Thiên lại đang lau nước mắt ở bên kia.
Hừ, khóc đi, xứng đáng!
Hắn rất giận Hạ Thiên, rõ ràng chuyện có thể giải quyết dễ dàng, để cho Hạ Thiên can thiệp vào, ầm ĩ đến thật sự khó coi. Hạ Minh tuyệt đối không thể tưởng tượng được, năm năm sau mình còn phải diễn một tiết mục cẩu huyết thế này với Trần Vãn.
Đời người thật là thay đổi thất thường.
Hạ Minh tức giận đến không để ý gì, bước chân vừa dài vừa mau, hắn mở cửa xe quay đầu lại nhìn, Hạ Thiên còn chật vật nện bước theo sau.
Lòng hắn lập tức mềm nhũn, thật sự muốn đấm mình một cái, hắn chạy về phía Hạ Thiên, cõng Hạ Thiên lên trên lưng.
Mặc kệ là hồ ly tinh hay bạch nhãn lang, đều là bảo bối của hắn nha.