Hạ Minh vừa yêu vừa hận đối với dịp cuối năm. Yêu là bởi vì cuối năm báo trước một kỳ nghỉ thật dài, hắn có thể đưa Hạ Thiên ra ngoài chơi. Hận, chính là công việc thoáng cái trở nên thật nhiều, các loại tổng kết đều chồng ở bên nhau, khiến người sứt đầu mẻ trán.
Cố tình hắn còn phải phối hợp với tiền nhiệm. Hạ Minh cảm thấy cuộc sống của mình thật là tràn ngập cẩu huyết.
Xã giao của công ty, hắn cũng không tiện thoái thác thêm nữa, cho nên trốn tới trốn lui, cuối cùng hắn vẫn phải ngồi xuống bàn cơm cùng với Trần Vãn. Kỳ thật Hạ Minh đã sớm đoán được rồi, Trần Vãn chính là có dụng ý khác. Hợp tác cái gì đều là thứ yếu, Trần Vãn đến đây chủ yếu là vì hắn.
Luôn có những người như vậy, lúc trong tay không quý trọng, sau khi mất đi mới “nhớ thương người cũ” một cách đáng chết.
Quả nhiên, ít rượu vào bụng, chưa nói chuyện công việc được mấy câu, đề tài hoàn toàn chạy lệch. Hạ Minh cố nhịn nghe Trần Vãn kéo đông kéo tây, quanh co lòng vòng. Cũng may hắn lừa được Trần Vãn ký hợp đồng, lúc sau lại tiếp khách, chỉ đơn giản là bởi vì hắn có phong độ.
Không biết có phải cồn quấy phá hay không, Trần Vãn trở nên thật thương cảm, đầy ý sám hối, dường như còn rất thành khẩn. Đáng tiếc, năm năm trước Hạ Minh không dao động, năm năm sau Hạ Minh vẫn không hề có cảm xúc gì.
Phản bội chính là phản bội, Trần Vãn có tự do lừa dối, Hạ Minh cũng có quyền không tha thứ. truyen bac chien
“A Minh, em thật sự… mấy năm qua, em vẫn luôn một mình. Em thật sự nhận ra mình sai rồi, sai lầm của em làm em mất đi thứ quan trọng nhất.”
Hạ Minh dựa lưng vào ghế, thở dài một cách bất đắc dĩ, thấy Trần Vãn lại rót đầy cho mình một ly. Đại khái là Trần Vãn biết dạ dày hắn không tốt, cũng không khuyên hắn uống, cũng chỉ liên tục rót cho mình. “Trần Vãn, đã qua nhiều năm như vậy rồi, nên buông liền buông đi.”
“A Minh, anh, nghĩ thế nào?”
“Hiện tại tôi khá tốt, liền dự định sống mãi thế này.”
Trần Vãn dùng ngón tay gõ mặt bàn, một cái một cái, chợt nhẹ chợt nặng, tiết tấu thật loạn, nhìn biểu tình có vẻ rối rắm. Hạ Minh linh cảm cậu ta muốn nói gì, giành mở miệng trước, “Hiện tại tôi đã khác rồi, tôi có con trai, tôi phải chăm sóc con trai tôi, liền không muốn những thứ lung tung rối loạn đó nữa. Chờ tôi già, cậu ấy dưỡng lão tống chung cho tôi là được rồi.”
Trần Vãn giật mình, ngẩng đầu nhìn Hạ Minh. Lời muốn nói ra bị chặn lại. Hạ Minh từ chối một cách uyển chuyển, đang để lại mặt mũi cho cậu, ám chỉ cậu, không cần nói thêm gì nữa.
Cậu gắp miếng sườn kho cho Hạ Minh, “Lúc trước anh rất thích món này, ăn nhiều một chút.”
Hạ Minh cảm thấy hụt hẫng, Trần Vãn cứ nắm lấy không bỏ. Vì tránh cho xấu hổ, Hạ Minh ăn miếng thịt đó. Nhưng trong phòng vẫn chìm vào một loại trầm mặc xấu hổ.
Thật vất vả mới ra ngoài được một lần, lần sau cũng không nhất định có thể hẹn được Hạ Minh, cho dù thế nào, Trần Vãn muốn tán gẫu với Hạ Minh một chút.
“A Minh, đứa bé kia… dù sao không phải con ruột của anh, giữa hai người không có sự gắn kết giữa quan hệ huyết thống, huống hồ hiện tại chưa chắc ruột thịt đã dưỡng lão cho cha mẹ già đâu. Anh đó, mềm lòng, cũng dễ tin người, vẫn là phải có người bên cạnh.”
Hạ Minh nhíu mày, cảm thấy lời này chói tai, thứ nhất hắn cảm thấy Trần Vãn không cần phải nâng cao mình đè thấp Hạ Thiên, thứ hai hắn nhận ra Trần Vãn là quyết tâm muốn mở miệng hợp lại. Không dừng lại được vụ này, Trần Vãn chính là sẽ không thôi. Hắn không đáp, chờ Trần Vãn nói hết.
“A Minh, em nói thẳng. Lần này em về, kỳ thật chính là vì anh. Em vẫn còn tình cảm với anh. A Minh, anh thì sao? Chúng ta ở bên nhau mười năm, anh liền buông xuống dễ dàng như vậy sao?”
Trần Vãn chờ Hạ Minh đáp lại, nhưng Hạ Minh chỉ khoanh tay trước ngực nhìn cậu, cũng không nhìn ra vui buồn ở trên mặt.
Trần Vãn đành phải tự mình nói tiếp, “Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, em nói chút thực tế. Cho dù con anh rất hiếu thuận, là đứa bé tốt, nhưng dù sao cậu ta sẽ có gia đình của riêng mình trong tương lai. Đến lúc đó, cho dù con anh muốn chiếu cố anh, anh cũng sẽ không thể không biết xấu hổ làm phiền cậu ta. Con trai anh phí nhiều tâm tư ở chỗ anh, con dâu sẽ có lời ra lời vào, gia đình bọn họ không hòa thuận, anh cũng sống không vui vẻ gì. Cho dù thế nào, bên cạnh vẫn là phải có người chăm sóc cho nha.”
A Minh, em biết, anh trong năm năm qua, cũng chưa từng yêu đương với ai. Anh cũng biết, trong giới này của chúng ta, không thể lấy chứng nhận, không có bất cứ bảo đảm gì khi ở bên nhau, muốn tìm được người tốt cũng không phải dễ. Dù sao hai chúng ta đã ở bên nhau mười năm rồi, hiểu tận gốc rễ, đều đã cọ xát ở các phương diện, nói về thích hợp, không có ai phù hợp hơn hai người chúng ta.
Em đã từng mắc lỗi, nhưng em cũng thật sự biết sai rồi. Huống hồ… chuyện đó cũng không thể chỉ trách mỗi em, khi đó anh chỉ lo bận rộn công việc, em chỉ có một mình… cứ nói là em cô đơn lạnh lẽo đi, sai đều ở em… nhưng em thật sự hối hận. A Minh, anh hiểu em, con người của em rất ấu trĩ, khi đó em không hiểu chuyện. Em nghĩ kỹ rồi, em thật sự hối hận, cũng thật sự biết sai rồi.
Chúng ta đã chia tay năm năm, qua lâu như vậy rồi, có thể bỏ đoạn quá khứ không vui kia qua một bên được không. A Minh, chúng ta có thể làm lại từ đầu không, em thật sự còn muốn ở bên anh, liền sống vui vẻ bên nhau, bình bình đạm đạm là được rồi.
A Minh, cho em, cho anh, cho chúng ta, một cơ hội.”
Nhưng Hạ Minh không phải loại người sẽ quay đầu lại.
Trần Vãn người này, không có khuyết điểm lớn, mười năm ở bên nhau kia, kỳ thật cũng sống rất thoải mái. Bọn họ đã ở bên nhau từ thời còn đi học, Hạ Minh thật sự coi trọng phần tình cảm này. Cho nên khi một phần tình cảm đó dính phải vết nhơ, hắn càng không thể chịu đựng nổi. Bọn họ chịu khổ cùng nhau, tự tìm vui* trong sinh hoạt gian khổ, đợi đến khi thời kỳ gian khổ* đã qua rồi, lại có một người không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo.
(*苦中作乐: khổì trung tác nhạc: trong gian khổ không mất cảm giác lạc quan, tự tìm việc vui.)
(**苦尽甘来: thời kỳ cực khổ đã qua)
Trẫn Vãn nói hắn cũng có trách nhiệm, quả thật hắn rất ít quan tâm với Trần Vãn trong khoảng thời gian sau đó, hắn không phủ nhận. Nhưng muốn nói đó là lý do để ngoại tình, Hạ Minh không chấp nhận, đó chỉ là cái cớ để ngoại tình. Huống hồ gánh vác sai lầm, không chỉ có mình Trần Vãn, Hạ Minh cũng có tổn thất, cũng cảm nhận được mùi vị đau đớn và khổ sở thật sâu.
Hắn nghĩ hắn nói chưa rõ với Trần Vãn, cũng không cần phải làm rõ nguyên nhân kết quả hợp lý trong việc này. Hắn chỉ cần nói cho Trần Vãn một cách chân thành, “Xin lỗi, Trần Vãn, tôi thật sự không có ý tưởng về phương diện này.”
“Cảm ơn cậu suy nghĩ thay tôi, kỳ thật con trai tôi còn rất đáng tin cậy.” Hạ Minh nghĩ nghĩ, bổ sung.
Trần Vãn khóc đến khó coi. Ảnh hưởng của men rượu rất lớn, Hạ Minh gọi người lái thay đưa Trần Vãn về nhà trước, khi hắn về đến nhà, đã gần đến 0h.
Từ rất xa, hắn ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhà mình, đèn sáng, nhất định Hạ Thiên đang đợi hắn.
Đột nhiên hắn rất sốt ruột, có loại cảm giác nóng lòng về nhà*, quãng đường chỉ có mấy bước chân cũng khiến hắn cảm thấy dài đằng đẵng. Thẳng đến khi nhìn thấy Hạ Thiên mở cửa, hắn mới lấy lại bình tĩnh.
(*Nguyên văn 归心似箭 quy tâm tự tiến: sốt ruột về nhà, muốn về mau giống như mũi tên được bắn ra.)
“Ba ba, ba uống rượu à?” Hạ Thiên nhíu mày. Hạ Minh chột dạ gật gật đầu. Hạ Thiên biết dạ dày hắn không tốt, bởi vậy quản hắn rất nghiêm trong chuyện bia rượu.
Hạ Thiên “Xì” một tiếng, nhướng một bên mày lên, “Ba ba không nghe lời?”
Hạ Minh cúi đầu thay giày, lập tức nhận sai, tránh cho Hạ Thiên hóa thành mẹ già lải nhải, có thể lăn qua lộn lại dạy dỗ hắn mấy tiếng đồng hồ, thẳng đến khi tai Hạ Minh mọc kén.
Hắn tắm xong đi ra, Hạ Thiên đã làm một ly nước mật ong cho hắn. Hắn ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên, Hạ Thiên liền thuận thế nằm xuống đùi hắn, kéo vạt áo hắn chơi.
Độ ấm của nước mật ong đều được Hạ Thiên điều chỉnh tốt, ấm áp, vào miệng vừa vặn. Hạ Minh uống một hơi xong rồi, cảm thấy dạ dày thoải mái không ít.
“Về sau ba có về trễ nữa, con ngủ trước là được.” Hạ Minh sờ sờ tóc Hạ Thiên, xõa tung mềm mại, mang theo mùi hương tươi mát của dầu gội.
“Con không chờ ba.”
“Hả?”
“Con đang học. Học thuộc từ vựng.” Không biết Hạ Thiên móc ra một quyển sách nhỏ từ chỗ nào, thật đúng là từ tiếng Anh.
“Được nha, nỗ lực như vậy, muốn khen thưởng gì không?” Hạ Minh lại rất hiểu biết Hạ Thiên, nói như thế chính là đang đòi thưởng một cách uyển chuyển thôi.
Hạ Thiên vừa nghe đến khen thưởng liền trở nên có chút hưng phấn, nhỏm dậy khỏi đùi Hạ Minh, “Khen thưởng gì đều được sao?”
Hạ Minh nheo mắt, hắn là uống chút rượu, còn chưa đến trình độ thần trí không rõ, hắn biết Hạ Thiên lại bắt đầu đào hố cho hắn, “Chỉ giới hạn trong khen thưởng vật chất.”
Hạ Thiên lập tức xì hơi, ngồi về một cách ỉu xìu. Hai mắt vẫn là nhìn chằm chằm Hạ Minh, “Ba ba, ba đừng cử động, ba rụng lông mi.”
“Hả?” Hạ Minh theo bản năng duỗi tay dụi mắt.
Hạ Thiên bắt lấy tay hắn không cho hắn lộn xộn, “Ba làm vậy không lấy được đâu, ba đừng động, để con giúp ba.”
“Ba nhắm mắt lại.”
Hạ Minh nghe lời nhắm mắt lại.
Sự thật chứng minh, hắn thật sự cần nâng cao cảnh giác đối với Hạ Thiên.
Hắn cảm thấy ngón tay Hạ Thiên chạm đến vị trí dưới mắt hắn, nhưng giây tiếp theo một thứ gì đó mềm mại dán ở bên miệng mình.
Hạ Thiên lại đang ăn đậu hủ hắn, thế nhưng còn dùng cách lừa gạt. Hạ Minh cảm thấy mình bị vật nhỏ này chơi đến xoay vòng, rồi lại không thể làm gì được cậu. Hắn không nhìn thấy bản thân nghẹn đến mức mặt đều đỏ.
Hắn đẩy Hạ Thiên một chút, không dùng lực. Hạ Thiên lại không an phận lắm, còn đưa lưỡi liếm liếm môi châu* của hắn lúc rời đi. Nhưng này cũng thật muốn mệnh.
(*唇珠.)
Hạ Minh thở dài, “Con làm gì vậy? Không phải ba đã nói chỉ có thể khen thưởng vật chất thôi sao?”
Hạ Thiên chớp chớp mắt đầy vẻ vô tội, “Ai nói đây là khen thưởng?”
“Vậy con đang làm gì?”
Hạ Thiên ôm lấy một cánh tay của Hạ Minh, lại treo ở trên người Hạ Minh, “Đây là thù lao nha, con là một bên học thuộc từ một bên chờ ba, con từ bỏ khen thưởng, nhưng thù lao vẫn phải trả con, con chờ ba đến giờ này, không thể không thu hoạch được gì nha.”
“Con…” Vừa rồi ai mới nói không phải đang đợi hắn?
Hạ Thiên chớp chớp mắt với hắn một cách giảo hoạt, “Đây cũng là trừng phạt.”