Mặt trời chói chang giống như quả cầu lửa được khảm ở phía chân trời , gần như làm tổn thương đôi mắt sáng của Phó Vân Kiệt, như đốt cháy một lớp mỡ trên người nàng.
Nàng có chút ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào cái sa mạc không giới hạn này: Nơi này rốt cuộc là đâu?
“Giết –” kèm theo âm thanh của tiếng gào thét là vô số binh lính vung đao hướng về phía nàng nặng nề đến.
Nàng thu hồi sự hoang mang trong lòng, tập trung nhìn vào lá cờ được cắm ở giữa đám binh lính kia với chữ viết vô cùng bắt mắt “Cao”. Nơi này là chiến trường. Không một chút do dự, nàng hoàn toàn gia nhập vào trận chiến này. Điều tối kị nhất khi ở trên chiến trường chính là do dự.
Chém, vung, đâm, nàng lặp lại động tác giết người một cách đơn giản. Thi thể bên chân càng ngày càng nhiều, thậm chí ngay cả chỗ đứng nàng cũng không có. Tuy nhiên, đám binh lính này giống như những cơn sóng thủy triều vô cùng vô tận (*), từng đợt từng đợt ập đến.
(*) không có điểm cuối
Nàng không biết mình đã lặp đi lặp lại động tác giết người kia bao nhiêu lần, nàng chỉ biết là cánh tay càng ngày càng nặng, nặng như nghìn vàng. Nàng không thể ngã xuống. Ở trên chiến trường, ngã xuống đồng nghĩa với cái chết. Nàng phải kiên trì sống, kiên trì – đứng vững.
Cuối cùng, sự mỏi mệt đã khiến cho cơ thể mảnh khảnh đang một mình chiến đấu bắt đầu lay động.
Một bàn tay to lớn nhanh chóng giữ lấy thân hình sắp ngã xuống của nàng. Mở ra đôi mắt đã khép lại một nửa, đập vào mắt nàng là khuôn mặt chữ điền ngăm đen kia. Trên gương mặt anh khí đã cuốn trôi những mệt mỏi vừa rồi, tràn ngập kinh hỉ: “Trọng Phi.”
Hắn không nói gì, chỉ xoay người, đưa lưng về phía nàng, tay phải cầm bảo thương trong tay.
Đôi mắt sáng lóe lên sự cảm động: Ở trên chiến trường, nếu giao cho đối phương phía sau lưng, điều đó đại biểu cho sự tín nhiệm toàn tâm, đại biểu cho việc giao phó sinh mệnh của bản thân cho đối phương.
Nàng xoay người một cái, nàng cũng phó thác phía sau lưng của chính mình cho hắn như thế.
Hai người ăn ý cùng huy động lợi khí (*) trong tay, như thể hình thành một vòng ánh sáng không để cho địch nhân bước thêm một bước.
(*) vũ khí sắc bén
Không biết thời gian lại trôi qua bao lâu. Cuối cùng, tất cả binh lính địch đều bị giết ngã xuống đất.
Nàng suy hư thoát ngồi trên mặt đất, nở nụ cười: “Ha ha a –”
Tiếng cười dễ nghe ở một nơi tràn đầy thi thể và mùi máu tanh đột ngột vang lên như vậy.
Cảm giác được sự nghi hoặc trên gương mặt ngăm đen kia, nàng nhảy lên một cái, nhảy đến trước thân hình cao lớn, tay phải duỗi ra, nhẹ nhàng áp lại gần trước ngực hắn, chân thành tha thiết nói: “Trọng Phi, cám ơn huynh.”
Một bàn tay to lớn ôm lấy tay nàng. Đôi mắt sáng mang theo nghi hoặc đang nhìn vào đôi mắt tràn đầy tình cảm kia, nhìn vào nét mặt muốn nói lại thôi kia, dường như hắn có thiên ngôn vạn ngữ.
Nàng vốn định mở miệng hỏi, lại bị động tác đột ngột của hắn làm chấn động.
Bàn tay to lớn duỗi về phía sau lưng nàng, sau đó hắn dùng sức một cái ôm nàng thật chặt vào trong ngực, như thể muốn đem nàng tiến nhập vào cơ thể hắn.
Bởi vì động tác này của hắn nên nàng chỉ có thể bối rối mặc cho cơ thể cứng đờ.
Bởi vì động tác của hắn càng mãnh liệt, nên nàng chỉ có thể túng quẫn mà cứng đờ thân thể. Lần đầu tiên, nàng phát hiện dáng người hắn thật cao lớn. Thân thể thon dài như nàng cũng chỉ đến bờ vai của hắn.
“Bảo trọng!” Bên tai vang lên âm thanh khan khan kiềm nén xen lẫn với sự tiếc nuối vô hạn.
Điều này làm cho nàng nghi hoặc, khi nàng đang muốn hỏi hắn thì sự trói buộc quanh thân thể bỗng nhiên biến mất, thân hình cao lớn kia cũng theo đó mà tan biến. Ngay cả những thi thể và máu trên cát vừa rồi cũng biến mất theo. Bốn phía nổi lên sự chán ghét nồng đậm,“Trọng Phi, Trọng Phi……” Nàng chuyển động thân thể, tìm kiếm thân hình cao lớn kia khắp nơi. Không biết vì sao, trong lòng của nàng hiện lên sự bất an cực độ. Nàng nhất định phải tìm được hắn. Nếu không tìm được hắn, chỉ sợ về sau sẽ không còn được gặp lại hắn nữa.
“Trọng Phi!” Cùng một tiếng kêu to, Phó Vân Kiệt thở dốc ngồi dậy. Đôi mắt sáng mang theo sự ngỡ ngàng nhìn căn phòng đơn sơ nhưng thoải mái kia.
Thần trí hỗn độn bắt đầu trở nên tỉnh táo. Nàng bắt đầu biết rõ nơi này là khách sạn lớn nhất Phú thành — khách sạn Vân Lai. Thì ra chỉ là một giấc mơ thôi! Tuy rằng nàng có cảm giác rất chân thật, nhưng nó vẫn chỉ là một giấc mơ. Trọng Phi vẫn còn ở Nham thành giúp nàng dẫn dắt Phó gia quân. Nàng nhẹ nhàng thở ra: cũng may, đây chỉ là giấc mộng. Trọng Phi, thủ hạ đắc lực và trung thành nhất của nàng, bằng hữu tốt nhất của nàng, vì vậy nàng không muốn hắn gặp chuyện không may một chút nào.
Thu hồi suy nghĩ, nàng đứng dậy, đi đến trước bàn rót một chén nước cho mình. Sự lạnh lẽo trong miệng xóa đi sự bất an của nàng. Nàng bắt đầu bình tĩnh mà suy xét vấn đề trước mắt: Đoàn người bọn họ đã đến Phú thành, Phú thành là một châu tận cùng phương bắc, tiếp giáp Bắc Hải.
Bởi vì địa lý địa thếPhú thành gồm bảy phần là núi, hai phần là nước, một phần là lục địa, nên tạo ra sự nghèo đói và lạc hậu. Dân cư ở đây rất thưa thớt, cho dù là khách sạn lớn nhất châu thành — khách sạn Vân Lai cũng chỉ có thể dùng hai chữ “đơn sơ” để hình dung. Bọn họ đã đến Phú Thành mười ngày, nhưng vẫn hoàn toàn không biết vị trí của bảo tàng. Phú thành tuy nói lớn cũng không lớn nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ. Làm thế nào có thể tìm được bảo tàng tại một nơi nhiều sông nhiều núi hơn lục địa này, vấn đề này đã quấy rối bọn họ suốt mười ngày nay. Mà Nam Cung Tuyệt ngoại trừ những con số trong khẩu quyết trước kia, còn có một bài thơ, là của Bắc Tống thi nhân Tô Thức ‘Đề Tây Lâm bích’:
Hoành khan thành lĩnh trắc thành phong,
Viễn cận cao đê các bất đồng.
Bất thức Lư Sơn chân diện mục,
Chỉ duyên thân tại thử sơn trung
Dịch thơ.
Đề tên trên chùa Tây Lâm
Nhìn ngang thành dài, nghiêng thành đỉnh
Cao, thấp, gần, xa, thấy khác ngay
Chẳng rõ Lư Sơn hình dáng thật
Bởi thân đứng ở chính nơi này
Người dịch: Nguyễn Khắc Phi
Tô Thức (Chữ Hán: 苏轼, 8/1/1037–24/8/1101), tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.
Mấy ngày nay bọn họ đều lấy Nam Cung Khải làm trung tâm để nghiên cứu trong bài thơ có khả năng tồn tại tin tức về vị trí cụ thể của bảo tàng không. Theo ý nghĩa trên mặt thơ, thì bảo tàng rất có khả năng ở một chỗ gọi là “Lư Sơn”. Bởi vậy, bọn họ luôn tích cực tìm kiếm cái chỗ Lư Sơn này có tại Phú thành hay không hoặc là trước kia Phú thành có nơi nào được gọi là Lư Sơn hay không. Nhưng sau vài ngày tìm kiếm liên tiếp lại không thu hoạch được gì.
Ban đầu nàng cũng nghĩ bài thơ này muốn ám chỉ về nguồn gốc của bảo tàng nằm trên một ngọn núi có tên “Lư Sơn” ở Phú Thành, nhưng giờ phút này khi nàng suy nghĩ lại, cảm thấy khả năng này là rất nhỏ. Hiện tại nàng đã xác định rằng người vẽ ra cái bảo tàng kia hẳn cũng là một người xuyên không. Nếu không phải nàng cũng là người xuyên không, biết bản đồ kia là bức vẽ trò Đại Phú Ông (*), thì nàng chắc chắn những người khác cho dù có chiếm được khẩu quyết cùng bản đồ cũng không có cách nào tìm được bảo tàng. Hiển nhiên hắn cũng không muốn cho mọi người biết vị trí thực sự của bảo tàng này. Trong bảo tàng rốt cuộc cất giấu cái gì? Trong đôi mắt sáng lóe lên nghi hoặc và hưng phấn. Sự hưng phấn kia đến từ việc truy tìm cái người cùng là người xuyên không kia.
(*) Đây là một trò chơi phổ biến ở Trung Quốc, cách thức chơi tương tự như Cờ Tỷ Phú ở Việt Nam. Và sau đây là một vài hình ảnh về trò Đại Phú Ông ( Richman) phiên bản online.
Nàng duỗi tay ra, mở rộng tấm bản đồ Phú Thành ở trên mặt bàn. Đôi mắt sáng cẩn thận quan sát tấm bản đồ bao quát hết tất cả địa danh và đồi núi Phú thành. Nếu đã không có chỗ gọi là Lư Sơn, vậy thì bài thơ này muốn truyền đạt điều gì cho người khác. Ánh mắt nhìn quét qua một cái tên gọi quen thuộc: núi Tây Lâm.
Núi Tây Lâm?! Rất quen thuộc nha! Đã nghe qua ở đâu rồi?! Một ý nghĩ lóe lên, đôi mắt sáng nhuộm lên sự phấn khởi nhìn chằm chằm vào tên của ngọn núi nho nhỏ nằm ở góc bên trái trên cùng tấm bản đồ. Bài thơ kia có tên là ‘Đề Tây Lâm bích’. Không sai, bảo tàng ngay tại núi Tây Lâm. Lòng đầy hưng phấn, nàng lập tức đứng lên. Nàng muốn nói cho những người khác biết vị trí cụ thể của bảo tàng.
“Nha –” một tiếng cửa mở, ánh sáng chói chang của nắng sớm chiếu vào mắt nàng khiến nàng mê hoặc, khiến nàng nhất thời nhìn không rõ phía trước. Sau khi chờ cho mắt thích ứng được với ánh sáng, đập vào mắt nàng là gương mặt tuấn mỹ quen thuộc kia.
Đôi mắt sáng mang theo vẻ khó có thể tin nhìn vào thân ảnh màu trắng đang đứng giữa nắng sớm lộ ra bộ dáng như tiên bồng bềnh, linh khí trong veo, chói lọi không thể nhìn. Nước mắt kích động làm mờ đi tầm mắt. Khi nước mắt óng ánh sắp trào ra khỏi hốc mắt, nàng bất ngờ nhào vào lòng hắn. Bởi vì, nàng dùng sức quá mạnh, mà Phạm Dương Triệt vì mấy ngày liền đi đường thân thể mỏi mệt, nên “Đông –” một tiếng, nàng làm hắn ngã nhào trên mặt đất.
“Triệt, chàng thế nào a?” Nhớ tới thân thể hắn, trên gương mặt anh khí đầy sự bối rối, tiếp đó bàn tay nhỏ nhắn bắt đầu kiểm tra.
Bàn tay to duỗi ra nắm chặt lấy bàn tay đang lộn xộn trên người hắn, Phạm Dương Triệt cười nói: “Ta không sao. Kiệt, đệ yên tâm. Cơ thể của ta đã khỏe rồi.”
Nhìn gương mặt tuấn mỹ kia tuy có chút nhợt nhạt nhưng không đau đớn chút nào, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của nàng rốt cuộc cũng buông xuống. Nàng khẽ tựa đầu vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim vững vàng mạnh mẽ, ổn định kia. Nàng cảm thấy yên tâm: Thân thể Triệt rốt cuộc đã tốt rồi. Nàng cũng sẽ không phải thường xuyên lo lắng Diêm Vương thừa dịp lúc nàng không chú ý sẽ cướp chàng đi. Nàng rốt cục có thể yên tâm rồi.
Đôi mắt đen nhanh chóng hiện lên tinh quang: “Kiệt, các đệ tìm được bảo tàng chưa?”
Qua sự nhắc nhở của hắn, nàng lập tức nghĩ tới suy đoán vừa rồi, phấn khởi ngồi dậy, tràn đầy tự tin tươi cười nói: “Triệt, ta rốt cục đã biết bảo tàng ở đâu rồi. Ngay tại Phú thành, trên núi Tây Lâm.”
Không thấy hắn tiếp lời như nàng mong đợi. Nàng nghi hoặc cúi đầu. Đập vào mắt là một gương mặt khuôn mặt tuấn mỹ nhiễm một tầng đỏ ửng, đầy lúng túng làm cho sự nghi hoặc của nàng càng nhiều.
Lúc này, truyền đến vài tiếng bước chân rất nhanh hỗn độn. Rồi sau đó, Nam Cung Tuyệt, Nam Cung Khải, Dịch Thiên và Hoắc Thiên Thụy đều chạy tới . Hiển nhiên hẳn là vì bọn họ nghe được tiếng vang vừa rồi nên chạy vội đến.
Bốn gương mặt vốn khẩn trương sau khi nhìn thấy cảnh tượng quấn quýt ái muội của hai người đều ngây ngẩn đơ người. Theo tầm mắt của bọn họ, lúc này nàng mới phát hiện tư thế hiện tại quá mức ái muội: Hai chân nàng dang ra ngồi trên thân thể của Triệt, hơn nữa chỗ nàng ngồi lên lại là vị trí dễ dàng khiến cho người ta suy nghĩ liên miên nhất.
“Đùng–” Gương mặt anh khí bừng lên một màu gan heo, nàng bối rối vội vàng đứng dậy: Trời ạ, ai đào giúp nàng cái hố để nàng có thể chui xuống đi thôi! Xấu hổ muốn chết người rồi!
Phạm Dương Triệt vẫn nằm trên mặt đất cũng đứng dậy theo. Giờ phút này màu đỏ trên khuôn mặt tuấn mỹ đã không còn. Bàn tay to duỗi ra, kéo Phó Vân Kiệt khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng đang không biết phải làm sao ôm vào trong ngực, giống như tuyên thệ quyền chiếm hữu của chính mình: “Ta có chuyện cần nói với Kiệt”. Vừa dứt lời liền ôm người đang vùi đầu trong ngực hắn vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
“Nam nhân này là ai? Dựa vào cái gì mà hắn có thể ôm Kiệt.” Nam Cung Khải là người tỉnh táo trước trong bốn người đang ngu ngơ bắt đầu dùng giọng nữ bén nhọn thét to.
“Phạm Dương Triệt.” Tà mâu lóe lên tia phức tạp, liếc mắt về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt, rồi sau đó Nam Cung Tuyệt liền xoay người rời đi.
Vốn đang tính kêu gào, Nam Cung Khải nhất thời trở nên im lặng. Nhưng chẳng qua chỉ im lặng trong nhất thời, rồi sau đó giọng nói y hệt như niệm kinh vang lên: “Ta phải hào phóng một chút. Tỷ tỷ là hôn phu của Kiệt. Ta là muội muội, ta phải thông cảm cho tỷ tỷ. Ta phải hào phóng một chút……” Lời nói hỗn loạn, giọng nói ồn ào khiến người ta phiền lòng theo Nam Cung Khải kéo lê thân ảnh ảm đạm xoay người rời đi mà biến mất.
Con ngươi âm u màu lam nhìn chằm chằm thẳng về phía cánh cửa phòng đóng chặt kia, dường như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa vướng víu đang cản trở tầm mắt kia. Hoắc Thiên Thụy nắm chặt hai tay thành quyền, khuôn mặt bá khí tuấn lãng hiện lên sự thống khổ và kiềm nén. Sự ghen tị đang gặm nhấm trái tim của hắn. Hắn rất ghen tị với Phạm Dương Triệt có thể danh chính ngôn thuận ôm Vân Kiệt, ghen tị đến nỗi hận không thể giết chết hắn, cướp nàng trở về. Rốt cục bàn tay vẫn nắm chặt thành quyền kia bắt đầu nâng lên, sau đó hướng thẳng về nơi vẫn đang đóng chặt kia mà vung đến. Khí thế kia làm cho Dịch Thiên vẫn luôn ngây người ở bên cạnh kinh hãi.
Lúc nắm đấm gần đến cửa phòng, nhưng lại ngừng lại vì trong phòng truyền đến tiếng cười vui vẻ dễ nghe tiếng cười. Trên gương mặt bá khí nhuộm lên sự cay đắng. Hắn vô lực buông thõng cánh tay sắt xuống. Hoắc Thiên Thụy dứt khoát xoay người rời đi. Hắn không muốn đứng trước phòng, nghe tiếng cười phát ra vì nam nhân khác kia. Hắn sợ chính mình nghe tiếp sẽ không kìm nèn được sự ghen tị tràn đầy trong lòng, mà nếu dùng sức mạnh để đối phó với Phạm Dương Triệt, có được nàng, thì hắn lại không muốn nhìn thấy ánh mắt oán hận của nàng.
Với sự ảm đạm và cay đắng của những người khác, thì Dịch Thiên lại lộ ra sự bình tĩnh đến lạ thường. Hắn thấy đặc biệt may mắn từ lúc bản thân vào ở khách điếm này thì đã báo cho tất cả các phòng trọ, đồng sự (*) không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy. Nếu không, giờ phút này thân phận của bọn họ đã bị bại lộ rồi. Nhất là một đôi mắt màu lam của Hoắc Thiên Thụy.
(*)đồng sự : bạn cùng làm việc chung
Thu hồi tâm tư, Dịch Thiên nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt kia mà lâm vào suy nghĩ của chính mình. Hắn cũng hề ghen tị với Phạm Dương Triệt như những người khác. Bởi vì hắn đặc biệt hiểu rõ hiệu lực của tuyệt tình dược. Giờ phút này lòng của Phạm Dương Triệt đã sớm không còn tình yêu rồi. Biểu hiện mới vừa rồi của Phạm Dương Triệt chỉ vì muốn đạt được sự tín nhiệm hoàn toàn của Vân Kiệt. Hắn sẽ không lãng phí tinh lực, mưu tính đi phá hỏng hiện tại. Như vậy chỉ càng làm cho nàng thêm phản cảm. Hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được. Chờ sau khi Vân Kiệt phát hiện Phạm Dương Triệt lừa gạt nàng, chờ sau khi Vân Kiệt hoàn toàn hết hy vọng với Phạm Dương Triệt. Lúc này càng tin tưởng, yêu càng sâu, thì sau này tuyệt vọng càng nhanh, càng triệt để hơn. Đến lúc đó, hắn sẽ dùng toàn bộ trái tim làm bạn ở bên người nàng, làm bạn giúp chữa trị vết thương trong lòng nàng, giúp nàng vượt qua giai đoạn tổn thương tình cảm nhất, đi theo bên nàng cho đến khi nàng có thể mở rộng trái tim một lần nữa mà đón nhận chính mình mới thôi. Điều này cũng giống như quá trình luyện chế đan dược của hắn, quá trình tuy dài dằng dặc, thế nhưng kết quả thường là sự vui vẻ nhận được khi luyện đan công.
——————————————————————
“A –” Cửa phòng mới đóng. Phó Vân Kiệt liền đẩy vòng tay đang ôm lấy mình ra, bản thân nhanh chóng chạy về phía giường trước tiên.
Đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cái người đang quấn chặt mình trên giường. Đôi môi mỏng gợi lên sự châm chọc. Thu hồi sự lạnh nhạt trên mặt, hắn tiến lên ngồi bên mép giường, ôn nhu cười nói: “Kiệt, tốt rồi. Nơi này không có người nữa.”
Dùng sức xốc chăn lên, Phó Vân Kiệt vẫn thẹn đỏ cả mặt như cũ, thẹn quá hóa giận nên nàng dùng nện một quyền vào trước ngực hắn.
“Ô –” Tiếng rên rỉ đau đớn khiến cho nàng quét đi nét đỏ ửng trên mặt, nàng bối rối xoa ngực hắn nói: “Triệt, xin lỗi chàng, xin lỗi chàng.” Nàng cũng quá vô tâm rồi. Tuy rằng bệnh tim của Triệt đã gần hết, nhưng thân thể chàng rất có thể vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay mềm nhỏ của nàng. Đôi mắt đen tràn đầy nhu tình, môi mỏng đè xuống, dán lên đôi môi đỏ mọng của nàng, bên môi tràn ra âm thanh nhẹ nhàng: “Kiệt, ta rất nhớ nàng.”
Không có lời ngon tiếng ngọt, chỉ bốn chữ ngắn gọn rốt cuộc đã làm nàng không kiềm chế được nội tâm vui sướng. Sự vui sướng đó hóa thành hành động thực tế, đôi môi đỏ mọng dùng sức dán ngược lên đôi môi mỏng kia, dường như muốn trút tất cả nỗi nhớ nhung vào nụ hôn này.
Độ ấm bên môi và tình cảm truyền đến khiến trái tim hắn không tự chủ mà đập nhanh hơn. Hắn nhanh chóng phát hiện sự khác thường này, một cảm xúc buồn nôn xông lên đầu: Hắn lại động tâm với nam nhân ép lấy mình. Điều này tuyệt đối không được phép. Đôi mắt đen vốn đang hoang mang lại trở nên lạnh lẽo, Phó Vân Kiệt đang đắm chìm trong vòng ôm của nam nhân mình yêu mến cũng không phát hiện đôi mắt đen kia mới vừa rồi còn chứa đầy tình cảm dịu dàng, giờ phút này lại trở nên rất lạnh, rất lạnh.