Ban đêm, trong phủ Khánh Vương gia đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt, từ rất xa có thể nghe được bên trong truyền ra thanh âm ái muội.
Hai cái bóng đen mượn bóng đêm che dấu tiến vào bên trong Khánh vương phủ, hướng tới nơi phát ra thanh âm ái muội kia – phòng của Khánh Vương gia phi thân mà đi. Hai cái bóng đen cũng không có lập tức lẻn vào trong phòng, ngược lại dừng lại ở phòng ngoài.
Thông qua cánh cửa sổ nhỏ đang mở, trong đó một hắc y nhân dùng đôi mắt màu lam ở trong đêm đen có vẻ quỷ dị đánh giá gian phòng chỉ có thể dùng từ “Kim bích huy hoàng”* (xanh vàng rực rỡ) đến để hình dung: bên trong vô cùng rộng lớn, dùng loại dạ minh châu trân quý nhất làm vật chiếu sáng, tất cả các dụng cụ đều là dùng hoàng kim*( vàng) tạo ra, ngay cả cây cột cũng dùng hoàng kim, thậm chí ngay cả thảm đều dùng tơ vàng để dệt…… Vốn ánh sáng của dạ minh châu là thanh lịch nhu hòa tại đây lại có dưới ánh sáng chói mắt của hoàng kim lại có vẻ ảm đạm tầm thường.
“Vương gia, tới bắt ta a! Mau tới bắt ta.” Một giọng nói kiều mỵ truyền đến.
Chỉ thấy một nữ tử diện mạo hết sức lẳng lơ nửa người trên măc một chiếc áo mỏng có thể nói là trong suốt với dáng vẻ xinh đẹp mê hoặc lòng người đang xoay người chạy bỏ chạy.
“Bảo bối, đừng chạy a!” Một nam nhân nửa thân trên để trần, vẻ mặt đầy dục vọng nhìn chằm chằm nữ tử xinh đẹp trước mắt nói. Nam nhân này đúng là chủ nhân của phòng “Kim bích huy hoàng” này – tay nắm một nửa giang sơn của Cảnh quốc rộng lớn Khánh Vương gia – Nam Cung Bình.
Bên trong phòng rộng lớn, chỉ thấy hai người đang chơi trò đuổi bắt. Tất cả đều được thu vào trong đôi mắt màu lam của người áo đen kia, chán ghét cau mày.
Rất nhanh, Khánh Vương gia bởi vì rốt cuộc không chịu nổi bị dục vọng khiêu khích, bổ nhào tới, đẩy ngã nữ tử xinh đẹp kia ở trên mặt đất, hai tay bắt đầu vội vàng đem cái áo lót mỏng trong suốt của người kia xé ra, thân thể trong suốt hoàn mỹ của nữ nhân kia hoàn toàn hiện lên ở trước mắt. Dục vọng trong mắt của nam nhân càng sâu, hô hấp trở nên dồn dập. Hắn vội vàng chạm vào làn da mịn màng cân xứng với thân thể hoàn mỹ kia.
“A…… Ân……” Nữ tử thở hổn hển ngâm .
Đắm chìm trong dục vọng khiến cho nữ tử hơi khép đôi mắt, xuất thần nhìn chăm chú gian phòng. Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm lại, khiến cho nàng không thể không mở mắt ra, đập vào mắt là đôi mắt màu lam lạnh như băng làm nàng từ trong dục vọng tỉnh táo lại, rồi sau đó phát hiện không biết lúc nào thì trong phòng có nhiều hơn hai người áo đen.
“A –” Nữ tử kêu to một tiếng, đẩy nam nhân trên ngườira.
Khánh Vương gia đang định hảo hảo hưởng thụ cá nước thân mật bởi vì nữ nhân dưới thân chống cự, mà tức giận nói:“Làm gì?”
Nữ tử gắt gao cầm lấy chiếc áo mỏng đã trở thành vải rách chỉ có thể miễn cưỡng che kín thân thể, thân hình mềm mại run run, tránh ở phía saunam nhân, nói:“Vương…Vương gia, nơi đó có người.”
Khánh Vương gia vẻ mặt khó chịu quay đầu nhìn chằm chằm người dám can đảm quấy rầy hứng thú của hắn. Đập vào mắt hắn là đôi mắt màu lam tản ra lãnh khốc khiến cho gương mặt vốn tràn ngập tức giận cùng phẫn hận, lập tức thay sợ hãi cùng nịnh nọt. Hắn nắm lấy cái tay của nữ nhân kia đang bám chặt khuỷu tay của mình đẩy ra, cầm lên quần áo trên mặt đất, bối rối choàng lên người, rồi sau đó hơi khom lưng bước nhanh đi đến trước mặt tên Hắc y nhân kia, nịnh hót nói:“Thái tử, ngài làm sao lại đến đây?”
Đúng vậy, nam tử áo đen có đôi mắt màu lam kia đúng là thái tử của Cao quốc – Hoắc Thiên Thụy. Y không có trả lời, chỉ là im lặng quan sát, nhìn nữ tử kia mất đi người che chở mà cả người run run.
Khánh Vương gia theo tầm mắt của y nhìn thấy nữ nhân kia mới vừa rồi còn ôm vào trong ngực,giờ sắc mặt tái nhợt, vỗ cái trán cười nói:“Ta cư nhiên quên thái tử ghét nhất nữ nhân. Nên phạt, nên phạt.” Hắn vừa nói xong vừa hướng nữ nhân đi đến.
Nữ tử kia sợ đến phát run nhìn thấy nam nhân của mình đi tới, thì nhanh như tên bắn mà đi tìm kiếm an ủi. Nàng tựa đầu của mình vào ngực của hắn, không nhìn tới ánh mắt khủng bố lạnh như băng giống như sứ giả Câu Hồn của địa ngục của hắn.
Vốn là nữ nhân kia từ từ nhắm hai mắt tham lam hấp thụ cảm giác an toàn bỗng nhiên mở to hai mắt, dung nhan xinh đẹp hơi cúi xuống, khó có thể tin nhìn trước ngực mình xuất hiện một cây chủy thủ. Mất đi sinh mệnh, cuối cùng trong đôi mắt đọng nước chỉ còn lại có sợ hãi dù chết cũng không dám tin.
Nhìn thấy hết thảy trong đôi mắt màu lam của Hoắc Thiên Thụylóe lên một tia chán ghét cùng sát khí.
Khánh Vương gia lãnh khốc đem nữ nhân đã chết ở trong lòng mình đẩy xuống, xoay người nịnh nọt nói:“Phạt ta tự mình giết nữ nhân của mình.” Nữ nhân thôi, chỉ mình vẫn là Khánh Vương gia nắm trong tay mình vẫn nắm giữ một nửa giang sơn của Cảnh quốc, còn sợ không có sao? Chỉ cần nam nhân trước mắt này không ngừng trợ giúp cho mình, như vậy chính mình về sau muốn cái dạng nữ nhân gì đều sẽ có. Hắn vĩnh viễn cũng không quên nếu không phải nam nhân này, bây giờ hắn còn không có bán thực quyền kia, hắn là kẻ đáng thương cần người bố thí. Hắn không bao giờ muốn một cuộc sống phải cúi đầu nữa.
Kéo khăn che mặt xuống, Hoắc Thiên Thụy lộ ra khuôn mặt mạnh mẽ khí phách tuấn mỹ nhìn khuôn mặt kia mang theo tham lam sợ hãi cùng nịnh nọt, trong đôi mắt màu lam lóe lên một tia chán ghét cùng đắc ý: Vương gia trước mắt này vốn không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết sống phóng túng, bởi vì được chính mình bồi dưỡng mới trở thành Khánh Vương gia tay cầm một nửa quyền lực của Cảnh quốc. Quân cờ này hắn vất vả bồi dưỡng, mục đích là nắm giữ Cảnh quốc từ bên trong, từ từ thôn tính Cảnh quốc. Vốn tính để cho quân này cờ đi trước mấy năm, sau đó sẽ thu một mẻ lưới, đem toàn bộ Cảnh quốc thâu tóm ở trong tay. Nhưng, hiện tại kế hoạch này lại phải thay đổi. Mà nguyên nhân thay đổi là Phó Vân Kiệt đã đi theo Phạm Dương Triệt vào kinh đô, tên nam nhân đáng hận từng ra sức làm hắn đau đớn.
Sau cái đêm làm cho hắn phẫn hận và thống khổ kia, hắn bắt đầu bình tĩnh tự hỏi tất cả mọi chuyện, phát hiện nam nhân xinh đẹp kia thật sự là rất quỷ dị cùng kỳ quái. Bởi vậy, hắn tự mình làm thám tử ngày đêm nhìn chằm chằm Phó phủ, hắn rốt cục biết nam nhân kia cư nhiên là Nam tướng của Cảnh quốc – Phạm Dương Triệt nổi tiếng về tài trí và mưu lược. Hắn cũng biết Phó Vân Kiệt nam phẫn nữ trang đi theo Phạm Dương Triệt đi vào kinh là vì thanh quân trắc. Bởi vậy, hắn mới tới đây. Thứ nhất, là vì ngăn cản Nam tướng và Bắc tướng của Cảnh quốc liên thủ với nhau phá hủy thế lực mà chính mình thật vất vả mới bồi dưỡng được, một nguyên nhân khác là hắn thừa dịp lần này đoạt được tên nam nhân đáng giận dám ra sức thương tổn mình, lừa gạt mình. Hắn muốn Phó Vân Kiệt nằm ở dưới thân, chờ mong chính mình. Đôi mắt màu lam dấy lên kiên nghị.
Khánh Vương gia vẫn cung kính đứng ở một bên nhìn nam nhân âm tình bất định kia, không hiểu vì sao trong lòng xuất hiện cảm giác bất an mãnh liệt, mí mắt giật không ngừng.
“Nam Cung Bình, lúc trước ngươi còn nhớ rõ lời thề của mình với ta không?” Giọng nói bình thản không có chút biến hóa kéo suy nghĩ của Khánh Vương gia lại.
Khánh Vương gia thay gương mặt nịnh nọt nói:“Ta làm sao có thể quên lời thể này được? Thái tử, ngài muốn cái gì, tiểu hoàng đế hay là toàn bộ Cảnh quốc?” Cảnh quốc có còn hay không cùng hắn không quan hệ, tánh mạng của tiểu hoàng đế lại càng không quan trọng, chỉ cần có thể đảm bảo mọi thứ hắn có hiện tại, không có gì là hắn không dám làm.
“Không.” Hoắc Thiên Thụy lắc đầu, đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm người vừa âm thầm nhẹ nhàng thở ra kia, nói:“Ta muốn mặt của ngươi.”
“Mặt Của ta?!” Khánh Vương gia cười nói:“Thái tử, khuôn mặt của ta làm sao có thể muốn là được. Trừ phi là mặt của người chết.”
Vốn trên mặt hắn còn đang cười bỗng nhiên hai mắt tràn ngập sợ hãi nhìn nam nhân trước mắt vẻ mặt bình tĩnh, giống như ngầm thừa nhận.
“Ta thực chán ghét loại nữ nhân yếu đuối này, ngoại trừ dựa vào nam nhân còn lại chẳng được cái gì. Ta thấy nữ nhân còn đang nằm trên mặt đất kia giống như là còn muốn dựa dẫm vào ngươi. Ta sẽ thanh toàn cho nàng, làm cho nàng ở dưới đất cũng có nam nhân của chính mình hảo dựa vào.”
Giọng nói bình thản giống như là đang thảo luận về thời tiết tốt xấu giờ phút này ở trong tai Khánh Vương gia giống như tử thần đã đến. Thân thể của hắn run run, nhu nhược quỳ trên mặt đất nói:“Thái tử, cầu xin ngài tha cho ta một mạng. Tha ta một……” Lời nói kế tiếp, thế nhưng bị ngừng lại. Chỉ thấy hai mắt của Khánh Vương gia thống khổ lại hỗn loạn sợ hãi mở to, rồi sau đó nằm úp sấp trên mặt đất.
“Dịch Thiên, thủ pháp giết người của ngươi càng ngày càng không thấy máu.” Đôi mắt màu đen nhướng lên, nhìn đến thi thể chết đứng của Khánh Vương gia đang được một người áo đen khác giữ lấy.
Người áo đen che mặt kia gọi Dịch Thiên, cũng không có bởi vì Hoắc Thiên Thụy phát ra khí phách mà có chút cảm xúc biến hóa, chính là lạnh lùng trả lời:“Đây là lần thứ hai, còn có một lần, ta có thể trả hết nợ mà ta thiếu ngươi.” Nói xong, hắn liền cúi người xuống xử lý phần trên của thi thể.
Lần thứ hai?! Mày kiếm*( lông mày lưỡi mác) khẽ chau lên, trong đôi mắt màu lam lóe lên sát khí: Đợi sau khi lợi dụng người này xong, hắn sẽ không chút do dự giải quyết người này. Không nên để một người tinh thông thuật dịch dung như thế này tồn tại trong thiên hạ, hắn không có khả năng đem tai hoạ ngầm này giữ lại. Nếu người này mình không thể sử dụng, tránh việc trở thành kẻ địch sau này, vậy thì phải đem hắn giết ngay, diệt trù hậu hoạn sau này.
Khi bầu trời đã dần sáng hẳn, Hoắc Thiên Thụy đã đeo lên khuôn mặt của Khánh Vương gia đứng ở trước gương đồng đã được đánh bóng sáng loáng đến cực điểm vừa lòng nhìn thứ đang hiện lên ở trước mặt kia có thể nói đã được dịch dung hoàn mỹ.
Hắc y nhân kia lạnh lùng đưa lên một viên viên thuốc nói:“Thuốc này có thể làm cho màu sắc của con ngươi của ngươi biến thành màu đen.”
Đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm người áo đen, rồi sau đó mày kiếm khiêu lên, nhận lấy viên thuốc kia nuốt vào.
Tên áo đen kia vẻ mặt phức tạp nhìn nam nhântrước mắt: Hắn không sợ mình đưa độc dược sao? Không, hắn chính là không nghi ngờ, mới có thể nuốt viên thuốc này. Nam nhân này có năng lực nhìn thấu mọi chuyện cùng năng lực nắm chắc người cạnh thật sự là khiến cho người ta phải sợ hãi. Chính mình nhất định phải mau chóng tìm cơ hội, thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Khi toàn bộ không gian đã nhiễm màu đỏ của ánh dương, một Khánh Vương giahoàn toàn mới mở cửa sổ ra, nhìn ánh sáng mặt trời chói lọi, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ ra vẻ kiên quyết: Phó Vân Kiệt, ngươi thiếu ta, ta sẽ đòi lại từng thứ một.