Trần Triệt dừng động tác, đầu lưỡi chạm nhẹ răng hàm phía sau. Rũ mi nhìn cô vài giây, sau đó liền cười ra tiếng, giọng nói vẫn không đứng đắn như cũ: “Sao lại xảy ra chuyện này, đến Lâm Giang mới được có mấy tháng đã học được cách bội tình bạc nghĩa rồi sao?”
“......”
Vu Hạ nhíu mày: “Cái gì mà bội tình bạc nghĩ hả!”
Thấy thế, Trần Triệt đút một tay vào túi, nghiêng đầu cười trêu chọc cô: “Tớ đùa cậu đấy, cậu còn tưởng là thật sao, có ngốc không vậy?”
Vẻ mặt Vu Hạ có vẻ hơi choáng váng: “Hả? Cái gì cơ?”
“Cái gì là cái gì?” Nói xong Trần Triệt giơ tay không chút dịu dàng xoa tóc Vu Hạ một phen, hừ cười: “Với chỉ số thông minh này cũng không hiểu tại sao cậu đi thi lại đứng thứ nhất!”
Vu Hạ ghét bỏ gạt tay cậu đi, ngẩng đầu lên: “Cậu nói đi, những lời cậu vừa nói đều là nói đùa thôi sao?”
Trần Triệt nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: “Nếu không thì sao?”
Lúc Vu Hạ cùng Trần Triệt đến ngõ Thanh Bình, có vài chiếc xe đỗ đầu ngõ, liếc mắt một cái Vu Hạ liền nhận ra một chiếc xe Volkswagens màu đen trong chỗ đó.
Cô liếc nhìn một cái rồi lập tức thu hồi tầm mắt.
Từ lần trước sau khi gặp phải chuyện kia, mỗi lần cô về nhà đều nhìn ở đầu ngõ một lượt, bảo đảm không có xe của Trương Văn Đông đỗ ở gần nhà mới dám trở về.
Bởi vì buổi chiều mới vừa mưa xong, những phiến đá gồ ghề trên đường tích tụ không ít nước. Thấy cô không tập trung, chân sắp đạp vào vũng nước, Trần Triệt nhanh chóng kéo cô lại.
Vu Hạ quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
Trần Triệt liếc nhìn vũng nước cách chân cô chưa đến 10cm, hừ cười: “Cậu đi thẳng vào vũng nước sâu như vậy, định dùng giày bơi qua sao?”
“. . . . . .”
Hồi phục lại tinh thần, Vu Hạ hé môi: “Tớ không nhìn thấy.”
Trần Triệt cũng không nghĩ nhiều, lấy cái mũ trên đầu mình xuống đội lên đầu cô: “Đi nhanh đi, dì Mai còn đang ở nhà nấu cơm cho chúng ta!”
“Đã lâu không được ăn đồ dì Mai nấu, thật kì lạ.”
Vu Hạ ‘ừm’ một tiếng, sau đó nâng tay chỉnh lại mũ cùng Trần Triệt sánh vai đi vào trong ngõ nhỏ.
Thời điểm hai người về đến nhà, cửa cổng đã được mở to, hẳn là cố tình để lại cửa cho bọn cô. Vu Hạ đứng ngoài sân đã ngửi thấy mùi đồ ăn bay ra.
Vừa mới đi vào, Vu Hạ liền nhìn thấy Vương Nguyệt Mai và Hứa Thư Ý đang bưng món xào lên trên bàn, Trương Văn Đông cũng ở đó.
Hứa Thư Ý nhìn thấy Vu Hạ và Trần Triệt trở về đầu tiên, bà ra đón: “Tiểu Hạ về rồi, đã lâu rồi chưa gặp con, mau đến đây để dì nhìn con xem có xinh thêm không!”
Vu Hạ cười chào hỏi Hứa Thư Ý: “Dì Thư Ý mới là càng ngày càng xinh đẹp.”
Thấy mình bị phớt lờ, Trần Triệt kêu gào: “Nhìn thấy chưa, mẹ tớ gặp cậu còn vui hơn gặp tớ, người ngoài không biết còn tưởng cậu mới là con ruột của bà ấy.”
Hứa Thư Ý thấy mãi cũng thành quen, tủm tỉm cười nhìn cậu: “Con trai ngoan , mẹ thực sự xin lỗi đến bây giờ mới nói cho con biết, thực ra là mẹ nhặt được con ở thùng rác ven đường.”
Trần Triệt: “. . . . . .”
Tình huống như này hầu như mỗi ngày đều diễn ra, Vu Hạ sớm đã quen, cô kéo cánh tay Hứa Thư Ý đi vào trong nhà.
Lúc vào nhà, vừa vặn thấy Vương Nguyệt Mai cùng Trương Văn Đông bưng hai món cuối cùng từ trong bếp ra, khung cảnh rất hài hòa.
Thấy người tới, Vu Hạ lễ phép mở miệng chào hỏi: “Mẹ, chú Trương.”
Trần Triệt chưa gặp qua Trương Văn Đông, vừa nãy nghe Vu Hạ nói Vương Nguyệt Mai lại sắp kết hôn, mới ngẩng đầu lên hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Trương Văn Đông gật đầu lên tiếng, sau đó tay bưng đồ ăn đặt lên bàn: “Hôm nay ngoài trời đổ mưa chắc đường đi rất khó khăn, lần sau nếu mưa thì gọi điện cho chú, chú lái xe qua đón con.”
Vu Hạ biết lời này chỉ là khách sáo, cô mím môi không trả lời.
Từ lần trước sau khi nói cho Vu Hạ về chuyện kết hôn, rất lâu rồi Vương Nguyệt Mai không gặp Vu Hạ, bà nhắn tin nhưng Vu Hạ không trả lời. Lần này nếu không phải Hứa Thư Ý và Trần Triệt chuyển đến đây ở, thì không biết bao giờ Vu Hạ mới quay về.
Tuy rằng ngoài miệng Vu Hạ không nói, nhưng Vương Nguyệt Mai biết Vu Hạ đối với chuyện kết hôn này có ý kiến rất lớn. Thấy thái độ của Vu Hạ cũng chưa nói gì, bảo cô bỏ balo xuống rồi đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Lúc ở cửa Trần Triệt có thể cảm nhận được tâm trạng thay đổi rất rõ ràng của Vu Hạ. Thấy vậy, cậu mở miệng cười nói chuyện cùng với Vương Nguyệt Mai: “Dì Mai hôm nay nấu món gì ngon vậy ạ?”
Vương Nguyệt Mai cười: “Yên tâm, đều là món con thích ăn!”
Có Trần Triệt giải vậy, Vu Hạ đã thoải mái hơn rất nhiều. Cô đem balo vào trong phòng ngủ cất rồi lại đi vào phòng vệ sinh vài phút, điểu chỉnh tốt tâm trạng mới lại đi ra.
Lúc đi ra bọn họ đã ngồi xung quanh bàn hết rồi, chỉ còn lại chỗ trống bên cạnh Vương Nguyệt Mai, Vu Hạ thuận lý thành chương ngồi xuống.
Mọi người thấy đông đủ rồi liền bắt đầu động đũa, trên bàn đều là món Vương Nguyệt Mai nấu, sáu món một canh rất phong phú.
Sau khi ngồi xuống, bầu không khí trên bàn ăn coi như cũng không tệ. Trình độ văn hóa của Hứa Thư Ý và Trương Văn Đông ngang nhau, có thêm cả Vương Nguyệt Mai nên cũng không quá tẻ nhạt.
Thỉnh thoảng có người lại đem chuyện hai người nhỏ tuổi ra để nói, Vu Hạ chưa kịp nói thì Trần Triệt đã nói thay cô, rồi sau đó chuyển sang đề tài khác một cách tự nhiên.
Một lát sau ăn cơm xong, Vu Hạ coi như thoải mái, nhưng trên một bàn đầy đồ ăn ngon, chỉ có cô mới biết cảm giác nhàm chán đến mức như thế nào.
Bởi vì Hứa Thư Ý và Trần Triệt chuyển đến chỗ cách ngõ Thanh Bình có chút xa, hơn 8 rưỡi sẽ không còn xe buýt nữa, cho nên ăn cơm xong Hứa Thư Ý và Trần Triệt đều đi trước.
Sau khi Hứa Thư Ý và Trần Triệt rời đi, Vu Hạ về phòng thay một chiếc áo len dày và một chiếc áo khoác, dự định sẽ quay trở lại trường thừa dịp ký túc xá chưa đóng cửa.
Hôm nay cô cũng không có dự định ở lại ngõ Thanh Bình, hôm nay trên bàn Trương Văn Đông có uống rượu, đoán chừng là không thể tự lái xe được. Nếu cô ở lại nhà thì quá xấu hổ vì dù sao Trương Văn Đông và Vương Nguyệt Mai cũng đã lĩnh chứng rồi.
Vu Hạ đi ra khỏi phòng ngủ đúng lúc gặp Vương Nguyệt Mai đã dọn dẹp phòng bếp xong. Thấy thế Vương Nguyệt Mai liền hỏi cô: “Con muốn quay về trường học sao?”
Vu Hạ gật đầu: “Ngày mai có tiết, hôm nay con không ở nhà được.”
Nghe vậy Vương Nguyệt Mai giải thích: “Chú Trương của con ông ấy uống cũng không nhiều lắm, một lát nữa có thể tự lái. . . . . .”
“Không cần đâu.”
Vương Nguyệt Mai nói chưa xong đã bị Vu Hạ cắt ngang, cô chậm lại, khôi phục lại giọng điệu bình thường: “Ngày mai con thật sự có tiết sớm, hơn nữa còn có bài tập về nhà con để quên trên lớp, sáng mai phải đến lớp sớm làm bù.”
Trầm mặc vài giây, Vương Nguyệt Mai thở dài cũng không ép buộc nữa: “Vậy con đi đường cẩn thận, tới trường học thì nhắn tin cho mẹ.”
Vu Hạ gật đầu không nói gì nữa liền xoay người rời đi.
Tuy rằng vị trí của ngõ Thanh Bình có chút chật, nhưng cũng may đèn đường trong ngõ rất tốt, hơn nữa hôm nay trăng còn rất sáng, trong ngõ không tối như Vu Hạ tưởng tượng.
Tám giờ tối là lúc chợ đêm ồn áo tấp nập, tuy rằng mới mưa xong nhưng đầu ngõ vẫn có rất nhiều quán ăn vặt. Khi rẽ vào góc phố có thể nhìn thấy đèn đường và nhiều quán bán đồ ăn vặt ở trong ngõ.
Cả ngày hôm nay Vu Hạ ăn không nhiều, lúc sáng hơi vội nên không ăn, giữa trưa lại bởi vì bài thi toán nên ăn cơm không có tâm trạng, vốn dĩ nghĩ buổi tối cùng bọn Tống Dao đi ăn để bù lại cho hai bữa kia nhưng kết quả lại không thành, bữa cơm tối ở nhà kia ăn cũng như không.
Bây giờ đang đứng ở xa nhưng Vu Hạ vẫn ngửi được mùi hương của đồ ăn vặt, cô thích nhất là cánh gà bọc cơm (鸡翅包饭), bụng không nhịn được kêu ầm ĩ.
Cô lấy điện thoại ra nhìn thời gian, ký túc xá còn 40 phút nữa sẽ đóng cửa, thời gian có thể vẫn đủ để cô mua một suất ăn vặt.
Nghĩ vậy cô liền đi nhanh hơn ra phía đầu ngõ, dự định đi đến quán ở gần cô nhất mua một phần cánh gà bọc cơm.
Tiệm bán cánh gà này có vẻ rất nổi, so với các quán nhỏ khác ở xung quanh, tiệm này có khá nhiều người.
Vóc dáng Vu Hạ không cao, rất vất vả mới chen được qua đám người để đi vào: “Ông chủ, cho một phần cánh gà bọc cơm.”
Chủ quán vừa lật cánh gà bọc cơm trong nồi vừa đưa tay nhận tiền Vu Hạ đưa cho: “Được luôn, có ngay đây.”
Cùng lúc đó, cách xa chỗ Vu Hạ đứng có hai người là Giang Bình Dã và Quý Thanh Dư đang cúi đầu chơi game.
Điện thoại Giang Bình Dã hết pin nên chỉ có thể dựa vào mép quầy nhìn loạn xung quanh, cậu là người đầu tiên nhìn thấy Vu Hạ trong đám đông.
Nhưng hôm nay Giang Bình Dã vội đi nên quên đeo kính sát tròng, Vu Hạ lại lẫn trong đám đông nên cậu ta nhìn rất lâu cũng không thấy rõ.
Thấy vậy, Giang Bình Dã đẩy Quý Thanh Dư hai cái: “Này lão Quý, hôm nay tôi không đeo kính, cậu nhìn xem bên đó có phải Vu Hạ không.”
“Ừ?”
Quý Thanh Dư luời biếng trả lời, lại ấn máy chơi game vài cái nữa mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nhìn Giang Bình Dã vài giây mới chậm rì rì mở miệng: “Cậu vừa nói cái gì?”
Giang Bình Dã nâng cằm hướng tới chỗ Vu Hạ: “Tôi nói hình như tôi thấy bạn cùng bàn của cậu, nhưng tôi không mang kính nên không nhìn rõ lắm, cậu nhìn xem?”
Nghe vậy Quý Thanh Dư ngẩng đầu quan sát trong đám đông vài giây, sau đó thu hồi ánh mắt ném máy chơi game vào trong ngực Giang Bình Dã, lười biếng nhướn mày đáp: “Cậu hét to một chút sẽ biết.”
“. . . . . .”
Giang Bình Dã trợn mắt xem thường: “Hét lên mà nhận sai người vậy thì xấu hổ lắm, sao cậu không hét đi?”
Quý Thanh Dư giọng điệu tùy ý như muốn ăn đánh: “Tôi cũng không bị mù.”
“. . . . . .”
Giang Bình Dã: “Cậu cút cho tôi!”
Đang nói chuyện thì đúng lúc cánh gà bọc cơm cũng vừa ra làm, chủ quán dựa theo khẩu vị của mỗi người lần lượt cho vào trong túi. Cũng trùng hợp khi Vu Hạ đến kịp lúc, những người khác đều chờ gần 10 phút, cô mới tới không lâu liền kịp nồi mới làm xong, suất cuối cùng cũng vừa đủ cho cô.
Ông chủ đem cánh gà bọc cơm để vào trong túi rồi đưa cho Vu Hạ: “Cô gái nhỏ, của cháu đây.”
“Cảm ơn ông chủ.”
Nói xong chưa kịp rời đi, Vu Hạ chợt nghe thấy tiếng phía sau truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Cảm ơn ông chủ.”
Giọng nói mát lạnh, rõ ràng.
Vu Hạ dừng một chút, tay cầm túi đựng đồ ăn vặt nhịn không được liền nắm chặt.
Cô có nghe nhầm không?
Chắc là sẽ không trùng hợp như vậy đâu?
Người trong chợ đêm tăng nhiều thêm, người trong quán ăn nhỏ bé này cũng càng lúc càng nhiều, thân hình nhỏ bé của Vu Hạ nhanh chóng biến mất giữa những người lớn.
Cô không dễ dàng gì mới thoát khỏi đám đông, lại chậm rãi quay đầu về hướng vừa phát ra giọng nói.
Nhìn một cái.
Cô liền nhìn một cái.
Nếu đúng là giọng đó vậy thì chắc hẳn vẫn chưa đi được xa.
Mà cách đó chưa đến hai mét, chàng trai mặc chiếc áo sẫm màu khoác lỏng lẻo trên người, trong đám đông ồn ào đứng ở ngay sau cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tầm mắt giao nhau trên không trung, những âm thanh ồn ào xung quanh dường như tiêu tan, vài giây tiếp theo, tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.