Nguyễn Tùng Khanh đi ra, thức ăn đã được dọn ra bàn, hai bát hai đũa đầy đủ. Tivi được bật chương trình mà cậu hay xem lúc nhàm chán, anh đang ngồi đợi hẳn, cậu cẩm chiếc khăn lau qua mái tóc ướt mới gội, quạt hơi lớn vù vù thổi qua cậu, quần áo áo cộc có chút lạnh.
Cậu cầm điều khiển lên bật nhỏ lại, anh mới vận động mạnh xong hằng còn rất nóng mồ hôi đầm đìa phía sau lưng áo, anh dứt khoát ngồi chệch hướng tầm nhìn của cậu.
Ánh mắt cậu dính chặt trên màn hình tivi đang chiếu chương trình giải trí, căn bản cậu không có ăn được mấy miếng đều là anh nhắc nhở rồi cậu mới ăn tiếp.
Nhìn túi bánh cuốn sắp hết, Tùng Khanh không ăn nổi nữa cậu đẩy cho anh ăn hết, Thanh Tuấn chớp mắt một cái anh hít thở thật sâu. Cái dạ dày của anh sắp không chứa nổi nữa rồi, cậu đưa tay lên chống cằm thực chất là che miệng.
Có chút buồn nôn! Ở quán cậu đã ăn tối rồi, về nhà mới nhớ ra còn túi bánh cuốn, cậu sợ để ngày mai sẽ ôi, có mùi chua nên mời anh ở lại ăn. Cuối cùng ăn chẳng được mấy miếng để cho anh gánh nốt đống còn lại, muốn kiếm chút hoa quả giải ngấy nhưng nhớ ra chẳng có quả gì cả, túi xoài lần trước anh cho thì cho Vũ Minh Tiến mất rồi.
Cậu cầm cốc nước lên nhấp một ngụm nhỏ, dè chừng, không để cho anh phát hiện cậu liếc mắt qua anh. Sắc mặt đã tái mét, báo hiệu cho một tình trạng không ổn, cũng đúng hai túi bánh cuốn được chia ra định cho Vũ Minh Tiến một phần lại quên mất, cả hai người các cậu đành phải gánh sạch hết đồ ăn này.
Cậu có chút không nỡ, nhìn tới anh mắc nghẹn vội đẩy cho anh cốc nước. Thanh Tuấn cầm lên cốc nước cậu đẩy tới, ngửa cổ uống liên tục không ngừng nghỉ.
Anh ngồi trong phòng vệ sinh hồi lâu im hơi lặng tiếng, cậu lờ đi nhìn qua thời gian đã khá muộn, lúc này anh sắc mặt tái mét ôm bụng đi ra.
"Làm sao đấy?"
"Không có gì, tao về trước đây. Mày ngủ sớm đi."
Tiếng cạch cửa vang lên, cậu mới đứng dậy, từ phòng khách đi ra nắm lấy tay nắm cửa hồi lâu khóa cửa quay trở về phòng ngủ.
Sau ngày mưa cũng có ngày nắng, thời tiết hồm nay dịu đi rất nhiều, nắng nóng thay bằng nắng ấm và gió mát có chút se lạnh vào buổi sáng, bánh đúc của thằng sinh viên lớn cậu lôi ra ăn sáng, dù không khoái món này nhưng cậu vẫn ăn.
Cái nắng dần lên xua tan đi sự ẩm ướt sau một đêm mưa rào, Nguyễn Thanh Tuấn sáng sớm đã tới quán hai thanh niên nhân viên liền tỏ ra ngạc nhiên.
Nhân viên one:" Sao anh nay đi sớm vậy? Có chuyện gì à?".
Nhân viên two:" Anh có túi gì kia? Cho bọn em đúng không, đúng lúc em chưa ăn sáng."
"Chúng mày nhận vơ ít thôi, của anh mày. Chưa ăn sáng thì gọi người yêu mua cho."
Anh để túi bánh đúc lên mặt bàn, đi vào trong nhà vệ sinh rửa qua tay đi ra thì thấy hai thắng đang mo men, tò mò túi bánh của anh, anh đá đít từng thằng một cái hằn giọng lên:" Phắn, đừng có mơ động vào."
"Người yêu anh cho hay làm sao mà giữ của thế?".
"Cũng coi như là vậy".
Nhắc tới cậu, anh không khỏi vui lên. Sáng ra tinh thần đã phấn chấn không ít anh từ nhỏ không thích ăn loại bánh đúc này, bởi nó vô cùng nhạt nhẽo nhưng chỉ là đồ cậu cho thì anh vẫn sẽ ăn ngon lành ngoài trừ cục vàng trôi nổi.
Màn hình điện thoại anh nháy sáng, tự động hiện lên tin nhắn, anh cầm miếng bánh vội cho thẳng vào mồm nhai một cách nhồm nhoàm giống như chết đói.
Dòng tên người gửi tin nhắn cùng với tin nhắn ngắn ngủi phía dưới làm anh chẳng buồn muốn trả lời nhưng vẫn là nghĩ lại bạn bè không ai làm thể.
Vũ Minh Tiến:" Tối nay có nhà không?".
Anh ngón tay di chuyển nhanh trên bàn phím điện thoại:" Không ở nhà thì đi đâu."
"Ra Tran Duy Hung."
"Cici. Có mày thôi, mà hỏi làm gì?".
"Đối phương đang nhập tin nhắn..."
Nguyễn Thanh Tuấn lại nhón miếng bánh lên cắn một miếng lớn bỗng dưng mắc nghẹn, anh trợn tròn mắt vội đứng dậy chạy đi tìm nước uống, tay liên tục vỗ lồng ngực "thùm thụp".
Vũ Minh Tiến giơ khung chat ra cho Trần Hải Yến nhìn, hắn cảm xúc lạnh tanh thở dài. Cô cướp lấy điện thoại từ tay hắn, dí sát mặt mình lại gần xem cho rõ. Trên môi nở nụ cười sung sướиɠ, lớp makeup trên mặt đang che đi những nét tiều tụy, thiếu sức sống của cô.
Chỉ có hắn mới biết sau lớp trang điểm đó như thế nào. Căn tin dưới công ty dần đông, giờ này là giờ nghỉ trưa mọi người chen chúc nhau mua cơm, bàn ghế chật đến nỗi những người đến muốn phải di chuyển ra ngoài ngồi.
" Hài lòng chưa? Ăn cơm đi nhanh tối anh còn đèo qua. Nhìn em gầy, trắng bệch như ma nơ canh thế này có sợ không!."
Hắn nhàn nhạt nói, cô nghiêng đầu mỉm cười:" Anh sót em sao?".
"U."
"Không biết anh Tuấn có sót em không ta, em thật sự muốn anh ấy chút ít cũng phải tỏ ra cảm xúc khi thấy em ở bộ dạng này."
Vũ Minh Tiến ngừng nhai cơm trong miệng, hắn bởi cơm nóng trong khay, hồi lâu ngẩng lên nhìn cô chìm đắm trong suy nghĩ, ảo tưởng thì cụp xuống tầm mắt.