Lúc ăn, Nguyễn Tùng Khanh mở shin - cậu bé chì lên xem. Đôi mắt dính chặt trên màn hình máy tính, xem một cách chăm chú mà không để ý đến anh đang giả vờ nghịch điện thoại lại đang quay lén mình.
Khay thức ăn dần có dấu hiệu vơi bớt, cốc coca chỉ còn một nửa, chùm nho xanh đã hết, gói bim bim cũng còn vài miếng.
Nguyễn Thanh Tuấn tỏ ra hài lòng liền tắt máy đi sợ cậu phát hiện ra, màn hình sáng chiếu lên gương mặt hạnh phúc, niềm vui nhỏ nhoi của cậu.
" Hi anh, đi uống cà phê cùng bọn em không?".
"Em chào anh ạ."
Mày anh khẽ nhíu lại, gì nữa đây. Tin nhắn đầu là của Trần Hải Yến, cô gửi thêm một hình ảnh Vũ Minh Tiến ngồi bên cạnh giờ hi, tin nhắn thứ hai của cô bé nhân viên quán cậu.
Anh ngón tay nện xuống bàn phím một cách nhanh gọn trả lời cô:" Không."
Trần Hải Yến bên kia trở mặt không vui:" Anh bận à?".
"Ừ." Anh trả lời ngắn gọn.
"Có cần em qua phụ giúp gì không?".
" Không cần."
Trần Hải Yến giơ màn hình điện thoại ra cho Vũ Minh Tiến xem, hắn chau mày lắc đầu tỏ ý không biết. Theo hắn trước đây, anh mà hắn biết căn bản không có từ bận rộn trong từ điển, có thể nói anh là con của may mắn.
" Tốt nhất đừng nhắn, nếu không muốn bị nó ghét. Trông cái kiểu nhắn cộc lốc này là biết nó đang cáu gì đấy rồi."
" Vậy phải làm sao?". Cô hỏi hắn.
" Hỏi anh thì anh cũng chịu, ai mà biết nó đang cáu cái gì. Mưu anh bày ra cho em chả biết có phải công cốc, đổ bể rồi không đây."
"Anh biết địa chỉ nơi làm của anh Khanh không?".
"Em định làm gì?" Vũ Minh Tiến hoài nghi.
" Còn làm gì nữa, coi như trùng hợp ghé vào làm quen chứ còn sao nữa."
"Được, tí anh gửi địa chỉ quán nó làm cho. Mà đừng để mất thiện cảm đấy." Hắn dặn dò.
" Em biết rồi mà".
Vũ Minh Tiến gật gật đầu, hắn đưa cốc cà phê bên miệng nhấp nháp. Hắn thật sự sẽ mất đi cô sao?.
Nguyễn Thanh Tuấn nhắn xong thấy cô không có tiếp tục làm phiền mình, anh ấn vào khung chat thứ hai là của cô bé nhân viên quán cậu, avatar là khuôn mặt dùng filter trắng xóa màu khá nổi trên mạng xã hội, đôi môi đỏ bóng xét qua khá là xinh xắn. Mái tóc xoăn búi lỏng trên đỉnh đầu, hai má hơi phồng lên.
" Chào em, có gì không em?". Anh nhắn lại với sự lịch sự, tử tế.
"Dạ, em muốn được làm quen với anh ạ."
Một câu trả lời khá lễ phép, ngoan ngoãn không giống như bộ dáng trưa nay anh thấy, đanh đá với một chút tự cao, tự đại.
"Ok em, tên tuổi anh em cũng biết rồi thế em tên gì?".
Anh trơ cái mặt lạnh chẳng có tí cảm xúc nào nhắn lại, ánh mắt thỉnh thoảng nghiêng nghiêng sang cậu, nhìn chiếc má hồng phồng lên hớp một ngụm coca, miệng chúm chím lại. Tim anh lần nữa đập nhanh hơn bình thường, anh sững người hồi lâu. Hít một hơi dài, quay người về vị trí cũ tay đưa lên bịt miệng che đi nụ cười vui sướиɠ muốn kéo dài đến mang tai của anh.
"Ting"
Nguyễn Thanh Tuấn bóp lại chiếc hàm mỏi nhừ vì cười, anh bình tĩnh nhìn tin nhắn hiện trên màn hình.
" Em tên là Vi, năm nay 19 tuổi."
"Ừ, rất vui được quen biết em."
Anh trả lời một cách khách sáo nhất khiến bạn nữ bên kia màn hình lúng túng không biết nên tiếp tục nhắn gì.
"Em cũng vậy ạ."
Tin nhắn được gửi sang, anh lập tức thả like một cái không có rep lại, bạn nữ kia đang trông chờ anh trả lời lại thì nhận được một cái like liền biến mất, trên bàn phím, chẳng có hiện dòng chữ nhỏ đối phương đang nhập... như cô mong chờ.
Bạn nữ lấy thêm chút cam đảm còn sót lại, ngón tay không tự chủ run lên, nhắn hỏi:" Anh đang làm gì vậy ạ?".
Anh tắt đi chuông điện thoại, tức khắc truyền tới độ rung nhè nhẹ tới đầu ngón tay, khung chat nhảy xổ ra chiếm lấy màn hình.
"Anh có chuyện bận, khi khác nhắn em nhé."
Anh đưa ngón tay ấn nút xóa đi cuộc trò chuyện nhàm chán này. Nguyễn Thanh Tuấn không muốn mất quá nhiều thời gian ở mấy người không thân quen, anh đưa tay chống cằm, ghế để nghiêng che đi một chút tầm mắt của cậu khó mà thấy được anh đang làm gì.
Màn hình máy tính của anh mở là một chương trình hài đang nổi dạo gần đây, tai nghe anh để sang một bên âm lượng được cho ở mức nhỏ nhất, trong phòng kín cách âm, anh nghe được tiếng cười thật khẽ, buông lỏng tâm trí, thả nhẹ tâm hồn của cậu. Trông cậu lúc này hồn nhiên, vui tươi như năm 17, sức sống lại tràn về đầy ắp trong thân thể nhỏ bé ấy, một năng lương tích cực tràn đầy.
Nguyễn Thanh Tuấn chìm trong si mê chính anh cũng chẳng thể nào mà nhận ra, từ bao giờ xa cậu với anh chính là một điều khó. Anh chẳng biết gì sất, cái ngu mê đang dắt mũi anh từng ngày.
Đồng hồ "tích tắc, tích tắc" cứ thế trôi qua, thời gian trong phòng như ngừng trôi, chạy chậm lại. Anh chỉ ước như bản thân có phép màu ngay lúc này để có thể ngắm cậu được lâu hơn.