Mẹ cậu gật đầu hài lòng, dịu dàng nói:" Vào ngồi chơi đi cháu, đợi cô một lát bánh ngô sắp được rồi. Hai đứa chờ tí nhé."
" Vâng ạ". Cả hai đều đồng thanh cùng giây phút ngỡ ngàng nhìn nhau mà cười rộ lên.
Mẹ cậu để ý đến nải chuối trên tay Nguyễn Tùng Khanh đang ôm:" Chuối ở đây thế con?".
" Dạ, là mẹ bạn Tuấn cho. Nhà bạn ý có hai nải."
" Vậy ạ, cho nhiều quá. Lần sau có cho thì cho ít thôi nhé."
" Không sao cô ạ, nhà cháu cũng không ăn hết được".
" Vậy à, thế thì cô xin nhé. Hai đứa ra kia ngồi đi, bánh ngô xong rồi đây."
" Vâng." Nguyễn Tùng Khanh cùng Nguyễn Thanh Tuấn chạy ra bàn ngồi, anh để tập thẻ sang một bên, đĩa bánh ngô thơm ngào ngạt mùi ngọt ngọt với cả mùi ngô trộn lẫn vào nhau, hai mắt cậu sáng lên. Tay cầm lên cái dĩa chọc lấy một cái đưa cho mẹ.
Mẹ cậu xoa đầu cậu nhận lấy rồi đi ra ngoài. Chỉ còn anh và cậu vừa gẩy thẻ vừa ăn, đĩa bánh không để ý để sát mép bàn lúc anh không chú ý tay vô tình hất vào. Thời gian như ngưng đọng lại, sắc mặt anh sợ hãi, mặt cậu ngơ ra còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
" Choang..."
Nguyễn Tùng Khanh giật mình, tỉnh dậy. Đôi mắt mơ màng của cậu hơi hé mở, cả căn phòng chìm trong bóng tối, rèm của lần này được đóng kín không để một tia nắng nào lọt vào trong căn nhà nhỏ của cậu. Tiếng quạt vù vù ong ong bên tai, cậu thở dài vươn vai một cái.
Mệt nhoài, cả người uể oải không có sức lực làm việc. Nguyễn Tùng Khanh cảm thấy trống rỗng, trên chiếc giường nhỏ chỉ còn lại mình cậu, bên cạnh chỉ còn sót lại khí lạnh và một chút mùi hương của anh được lưu lại trên chăn gối. Cậu đưa tay lên xoa xoa đôi mắt nhức mỏi nhừ, hôm nay cậu chẳng muốn làm gì cả.
Nguyễn Tùng Khanh ngóc đầu dậy ánh mắt di chuyển đến chiếc đồng hồ treo tường, đã khá muộn nhưng cậu lại không vội vàng, gấp gáp. Cậu từ từ ngồi dậy, kéo chiếc rèm đen sang một bên. Lập tức ánh nắng ấm áp bên ngoài chiếu vào căn nhà lạnh lẽo, cô quạnh của cậu. Hơi lạnh đã biến mất, gió trời của buổi sáng thổi tới khuôn mặt đần thối của cậu.
Nguyễn Thanh Tuấn sáng ra đã đi làm từ sớm, để cậu ở lại một mình. Cậu không bận tâm lắm như mọi hôm tính toán mua chút đồ ăn sáng rồi đi làm. Đó là cái cậu nghĩ tới còn hiện tại trên bàn có một tờ giấy note nhỏ màu vàng, dòng chữ ngay ngắn, thẳng tắp đều đặn đẹp đẽ chẳng giống cái nết của anh vậy.
" Bữa sáng của mày, tao để trong lò nướng ấy. Ăn đi rồi đi làm."
Nguyễn Tùng Khanh bỗng nhiên nhớ tới bản mặt anh, cậu vo tờ giấy note vào thành một cục nhỏ tròn vo ném vào thùng rác. Cậu tiến lại chiếc lò nướng mở ra, chiếc bánh mì nhân thịt nướng chẳng có rau sống hay gia vị gì, cậu liếc mắt sang bên cạnh là một bọc giấy nâu, mở ra là dưa chuột ăn kèm không có rau sống, có túi tương ớt cùng mayonaise nhỏ.
Nguyễn Tùng Khanh cầm ra bàn ăn, pha thêm một cốc xê sủi.
Tầm trưa Nguyễn Thanh Tuấn gọi điện qua không giống như bao lần trước ăn chực mà không báo, lần này ăn chực đã biết hẹn trước không những thế còn xách theo túi thực phẩm tươi mát mua từ trong siêu thị mang sang nhét đầy chật kín chiếc tủ lạnh nhỏ nhà cậu.
"...."
Cậu cảm thấy có chút tiếc tiền khi hôm bữa mới mua thức ăn để mấy hôm sau không phải mua giờ thì hay rồi, đồ thừa ra nhiều không nhét nổi. Những cái nào không quá cần thiết nhưng Nguyễn Tùng Khanh tiếc thì ném cho anh.
" Cầm về nhà mà nấu ăn."
" Tao không cần, mày cứ cầm lấy mà dùng."
" Mày nhìn cái tủ lạnh kia còn nhét được à mà dùng, giờ nấu cũng đủ cho cả đàn lợn ăn đấy. Có tiền mà ngu thế, mua vừa đủ thôi chứ. Ai chả biết là mày giàu rồi cần gì khoe. Mua lắm thế đợi lúc ăn hết cũng nhập viện vì quá hạn. À mà quên mất mày là lợn, ăn lắm mới mua nhiều, cầm về mà nấu ăn. Bình ga tao mới mua cách đây không lâu lại phải sắp đặt bình mới..."
Cậu phun ra một tràng dài chỉ để chửi Nguyễn Thanh Tuấn cho hả giận, anh đằng này lại tỏ ra ngoan ngoãn nghe cậu chửi. Cậu nghi ngờ anh bị điên, cậu chửi nghe chill thế à mà trực tiếp ngồi ngủ luôn rồi!.
Nguyễn Tùng Khanh liền mặc xác anh ngồi thiền ngủ, đi nấu cơm . Cơm nấu xong, anh vẫn giữ nguyên tư thế ấy đi ngủ, cậu nhìn đến ngứa cả mắt muốn đổ xoong canh lên người anh cho bõ tức nhưng nghĩ lại nhà tài trợ vẫn tích cực gửi mình tiền nên là thôi.
Làm vậy không đúng với chuẩn mực đa͙σ đức con người cậu, cậu ngồi ăn uống còn anh thì ngồi ngủ. Đến khi cậu ăn xong, vẫn là ngủ? Nhìn tới trên bàn còn đồ ăn thừa, cậu đá Nguyễn Thanh Tuấn một cái, khiến anh ngã lăn ra đất ăn một cú đau mà trừng cậu.
Nguyễn Tùng Khanh tỏ vẻ vô tội chỉ lên bàn cơm đã nguội. Anh lật đật chạy lại tự giác lấy bát đũa xới cơm ăn phát hiện đồ ăn đã nguội quay lại nhìn cậu, chẳng thấy gì ngoài trên giường xuất hiện chiếc gối ôm.
Anh cắn chặt chiếc đũa nhịn xuống cơn tức giận nhưng đồ ăn nguội vẫn rất ngon, anh ăn liền tù tì một mạch đến khi vét cạn xoong cơm. Bát đũa tự giác để gọn lên mâm bê lên trên bồn, muốn chạy lại đi ngủ mà phát hiện bản thân chẳng thể vào giấc.