Vũ Minh Hùng chần chừ, ngập ngừng hồi lâu cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, mấp máy môi dù gì chỉ có anh là người dễ mở lời nhất. Hắn không muốn mẹ sẽ sốc khi biết chuyện nhất là cần anh đả thông tư tương cho mẹ.
"Anh, em thích con trai."
"Thế thì làm sao? Liên quan đéo đến chuyện thằng Đức."
Vũ Minh Tiến dứt lời, não hắn chưa kịp load chuyện gì xảy ra. Thằng Hùng vừa nói cái gì cơ? Hắn mở to đôi mắt trợn tròn đầy kinh ngạc, thằng Hùng đầu cúi gằm xuống đất, cả người khép nép chân thẳng tắp lại. Bầu không khí rơi vào trầm mặc đến đáng sợ, mẹ hắn đã ra chợ giờ chỉ có hai anh em hắn ở nhà.
Vốn dĩ cũng chẳng sợ mẹ nghe thấy. Vũ Minh Tiến ngừng thở vài giây, hắn có phải đang nghe lầm không, thứ hắn chạm mắt chính là cái đầu gục xuống hai tay siết chặt ôm bộ quần áo trong lo sợ, tiếng quạt vù vù bên tai khiến cả hai không thể suy nghĩ quá nhiều.
"Mày nói cái gì cơ?"
Vũ Minh Hùng không e dè, đầu ngẩng ngầng lên, giọng như thỏ thẻ bên tai hẳn:" Anh, em thích con trai."
Hắn trở nên nghiêm túc lạ thường, hắn rõ được em hắn đang nói cái gì. Điều này...
Vũ Minh Tiến:" Mày ngẩng đầu nhìn tao."
Thằng Hùng cẩn thận ngẩng cao đầu, ánh mắt phải ngước lên một chút sâu trong đôi con ngươi màu đen của vũ trụ huyền ảo chính là sự dò xét, nghi hoặc không có bất cứ sự tức giận nào ở đây. Thằng Hùng mới dám thở phào nhẹ nhõm vài giây.
"Mày phát hiện mày thế từ bao giờ?".
"... Đầu năm cấp 3."
Vũ Minh Hùng ăn ngay nói thật, bản thân hắn thay đổi như thế nào hắn rõ nhất. Từ chỉ cử, hành động, cách ăn nói cũng thay đổi mọi thứ đang nhẹ nhàng không còn hùng hổ, mạnh bạo như con trai hồi trước. Hắn dần muốn nói chuyện nhiều hơn với đám con gái chứ không phải những cuộc đá bóng, bóng chuyền đầy mồ hôi của con trai.
Đôi môi mím chặt khiến nó trở nên trắng bệch chẳng còn chút huyết. Vũ Minh Tiến không biết nên nói từ đâu cho đúng, hắn làm anh nhưng đã bỏ lơ sự thay đổi của em trai. Đối diện thấy sự cứng rắn, chắc chẳn của thằng Hùng.
Giọng hắn dịu đi rất nhiều:" Nếu vậy, mày. Cứ giấu mẹ đi, để anh nghĩ cách sau này nói chuyện với mẹ. Đừng có lo nghĩ nhiều, đấy là chuyện bình thường, anh ủng hộ anh không cấm cản."
"Anh..." Đôi mắt thằng Hùng dần ửng đỏ, chiếc mũi phồng lên hít hít một vài âm thanh sụt sịt rơi vào tai hắn.
Trước nay Minh Tiến là người thơ ơ không quá để ý mọi thứ nhưng thằng Hùng rõ nhất, anh nó như thế nào.
Ngoài mặt bộ dáng là vậy, bên trong lại âm thầm quan sát mọi thứ. Trái tim nhỏ của hắn rung động, tay vội đưa lên che mặt, nước mắt cứ thế rất dễ rơi.
Điều này khiến hắn vừa nghi ngờ vừa lo sợ, quả nhiên thằng Hùng gật đầu mạnh xuống chắc nịch. Vũ Minh Tiến như bị rút cạn sức lực, hắn ngồi ra giường liếc tới khuôn mặt gầy gò, tóc mái ngang trán dính chặt.
"Tại sao? Mày có thể thích bất kỳ ai nhưng sao lại là nó."
"Anh, anh bảo anh không cấm mà."
Vũ Minh Tiền:" Đúng là vậy nhưng phải chọn một thằng là người. Không phải một thằng báo."
"Anh Đức tốt mà. Em biết mọi người có cái nhìn xấu về anh ý nhưng anh ý cũng cải tà quy chính mà. Anh ý có công việc làm ổn định mà có báo ai nữa đâu."
"Mày là cha là mẹ nó chắc sao mày biết rõ thế." Vũ Minh Tiến hỏi lại, hắn nhướng mày nhìn đôi mắt đỏ hoe của thằng Hùng, làm sao hắn quên cái cảnh hồi xưa nó từng đánh thằng Khanh chảy cả máu đầu, thằng Tuấn thì là ôm nó nước mắt đầm đìa.
"Em... không phải. Nhưng mà thật đấy."
Thấy Vũ Minh Tiến phản đối cực kì gay gắt về Trần Mạnh Đức, thằng Hùng cũng không biết làm gì cho đúng. Căn bản giờ nói một thằng báo đời trước kia đã thay đổi thà nói một thắng khác đang thẳng thành bede còn dễ tin hơn nhiều.
"Tao hỏi mày, mày tại sao thích nó, gu thẩm mỹ mày âm đến thế à."
"Tại anh chưa thấy mặt tốt của anh ý thôi."
Vũ Minh Tiến:" Còn bênh nó, thể nó có gì tốt. Mày nói tao nghe xem nào."
Vừa nói sẽ không cấm cản mà giờ lại không cho nó yêu chả khác nào nuốt lời, nhưng yêu thằng nào là người chứ một thăng chó thì không có chuyện đó đâu. Hẳn biết em hắn không phải đứa ngu mù gì, nếu nó thích chắc chắc là có lý do.