Nhìn theo bóng dáng Giang Thần xa dần, tôi xoa xoa lỗ tai, cười ngây ngô.
Khi đó là năm nhất, Giang Thần thi đỗ vào khoa y của trường Đại học X, mà tôi với tư cách là thí sinh nghệ thuật cũng miễn cưỡng thi vào khoa nghệ thuật trường Đại học X. Bọn họ mời Giang Thần tham dự tiệc chào đón tân sinh viên ở trong trường. Tôi nhiều năm yêu đơn phương cậu ta cũng mặt dày mày dạn đòi cậu ta đưa đi cùng, chủ yếu là vì tôi nghe nói tiệc đón tân sinh viên đều do các đàn anh đàn chị thanh toán, đối với điều này tôi cực kỳ vừa ý. Sau khi tôi trở thành đàn chị, mỗi dịp tiếp đón đàn em vào trường đều lấy cớ đau bụng xin rút lui.
Ngày hôm đó có rất nhiều người, ở phía bắc của trường học có một nhà hàng nhỏ bao trọn tám bàn đầy ắp. Khi tôi và Giang Thần tới thì đã chật cứng hết chỗ, tôi và cậu ta bị chia ra ngồi ở hai bàn khác nhau. Tôi ở phía xa xa liếc nhìn Giang Thần, cảm thấy rất thoải mái, cuối cùng cũng có thể ăn tùy ý mà không lo ai quản.
Một lúc sau khi đã cơm no rượu say, các đàn anh đàn chị dẫn đàn em ra sân chơi trò chơi. Có một trò chơi không biết xuất phát từ đâu đang rất thịnh hành, tên là mạo hiểm hay nói thật.
Chai rượu xoay xoay một hồi liền dừng lại trước mặt một cô gái nhỏ. Chúng tôi vừa tận mắt chứng kiến người ở lượt trước chọn mạo hiểm, liền phải kéo một người qua đường lại nói, anh xem đây là lá gan bên trái của tôi, đây là túi mật, đây là lá phổi bên phải, ở đây có một đường ống gọi là ống tiết niệu... Vì thế cô gái kia quyết định chọn nói thật.
Một người cao lớn bước ra hình như là đàn anh tận tình chỉ dẫn: “Em gái, em đã có người yêu chưa? Nếu không thì cũng là người trong lòng? Là ai thế?”
Tôi thầm nghĩ trong lòng, câu hỏi này cũng được coi là dễ thương cảm động, tốt xấu gì cũng còn hơn là hỏi thẳng em gái, đồ lót em đang mặc có màu gì? Sau đó cô gái kia gật gật đầu, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt làm như vô ý liếc về phía Giang Thần. Tôi lập tức lại thấy câu hỏi này thật nhạy cảm…
Mọi người bắt đầu la ó ầm ĩ buộc Giang Thần phải tỏ thái độ. Vẫn đứng ở sau lưng tôi, Giang Thần thốt nhiên cúi người áp sát bên tai tôi, thì thầm: “Cứu tôi.”
Tôi nhất thời ngây ngốc, cảm nhận được hai chữ kia như có luồng khí phả tới làm cho bên cổ có chút ngưa ngứa tê tê. Tôi gãi gãi cổ, lắp bắp lên tiếng: “Em… Em… đau bụng…”
Giang Thần ở phía sau khẽ thở dài, đưa tay đỡ lấy bả vai tôi, “Thật ngại quá, bạn gái em bị đau bụng, em phải đưa cô ấy tới phòng y tế.”
Tôi bị cậu ta kéo đi vài bước mới định thần lại, chợt phát hiện cậu ta vừa gọi tôi là “bạn gái”. Tôi run run hỏi: “Tôi… cái kia… cái kia… vừa nãy mới nghe giống như là… cậu nói bạn gái?”
Tôi nhìn thấy gương mặt của Giang Thần hình như ửng đỏ một cách kỳ lạ, sau đó cậu ta khảng khái chính trực nói, “Đúng, thì sao?”
Trong nháy mắt tim tôi đập thình thịch nơi lồng ngực, có cảm giác nôn nao bồn chồn, tôi lắp bắp trả lời: “Không, không sao… chuyện này… hoan nghênh cậu.”
Mỗi lần hồi tưởng lại chuyện cũ, tôi đều không lý do mà thấy thật xấu hổ, nhục nhã, thời khắc quan trọng như vậy lại yểu điệu phun ra hai từ “hoan nghênh” mang đậm màu sắc dịch vụ thương mại, thật là muốn chết quá.
…
Buổi tối hôm đó tôi ở lại bệnh viện chăm sóc bố để cho mẹ về nhà nghỉ ngơi. Ban đầu mẹ tôi nhất quyết không chịu đồng ý, về sau tôi mới kể cho bà nghe mấy chuyện ma quỷ kỳ quái ở bệnh viện. Bà nói đột nhiên mẹ thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, vẫn nên là quay trở về nghỉ ngơi, ngày mai có sức lực chăm sóc cho bố con.
Đêm ấy tới phiên bác sĩ Tô trực ban, hai lần qua phòng bệnh của bố tôi kiểm tra, sau đó ngang ngạnh lôi tôi ra ngoài nói chuyện phiếm.
Nể tình cô ấy là ân nhân của nhà mình, tôi đành phải cố gắng mở to hai mắt để cùng bác sĩ Tô nói chuyện phiếm.
Cô ấy hỏi: “Cô với bác sĩ Giang là quan hệ thế nào?”
Tôi trả lời: “Bạn học.”
Bác sĩ Tô thì thào tự nhủ: “Tôi còn tưởng hai người là người yêu, cùng lắm thì đêm nay thấy anh ta không ở lại với cô, tôi cũng có thể đoán ra được là không phải.”
Cô ấy tự nhủ xong thì lại hỏi: “Bạn học khi nào?”
Tôi chậm chạp không theo kịp khiếu hài hước của cô nàng, yếu ớt mở miệng: “Người nhà cô đều là bác sĩ?”
Cô ấy lắc đầu.
Tôi lại đoán: “Trước đây cô gặp ai đó đau đớn vì bệnh xương cốt?”
Cô ấy vẫn lắc lắc đầu.
Tôi nghiêm túc nói: “Cô lập chí hành y giúp người? Cô cùng bạn trai hẹn ước thi y khoa? Khi cô thi vào trường cao đẳng không cẩn thận điền sai nguyện vọng?”