"Hả?" Sầm Yến Yến bước ra ngoài vài bước, cả người lại đứng trong mưa, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên đèn ở căn phòng bên trái tầng bốn đã sáng, trong đêm mưa rất rõ ràng.
Sầm Yến Yến cau mày, đứng im không nhúc nhích.
Tân Nguyên vội kéo cô vào, cốc nhẹ vào trán cô: "Cậu ngẩn người gì thế? Còn chưa đủ ướt sao? Về nhà nhanh đi."
Bà nội Tân quen ngủ sớm, đợi hai người về đến nhà, thấy cả hai ướt sũng, bà lấy khăn lau tóc cho hai người, lại giục họ đi tắm, sau đó về phòng trước.
Tân Nguyên khàn giọng nói: "Cậu nhìn xem cậu ướt thế nào kìa."
Sầm Yến Yến cúi đầu, chiếc áo thun cotton màu trắng bó sát vào người, chiếc áo lót màu vàng nhạt lộ rõ, có lẽ vì chạy nên miếng vải ở ngực bị kẹp vào giữa áo lót, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, vội vàng kéo ra.
Váy cũng gần như ướt hết, thấm đẫm nước, nặng trĩu rũ xuống, thậm chí còn nhỏ nước, chân cô lạnh đến nổi da gà.
Tân Nguyên thấy cô cứ run rẩy, dứt khoát đẩy cô vào nhà vệ sinh.
Lúc đóng cửa, Sầm Yến Yến hét về phía sau lưng cậu: "Giúp tôi tìm một bộ quần áo của cậu để thay."
Tân Nguyên cởi quần áo ướt và quần jean để ở cửa nhà vệ sinh, rồi lấy tấm đệm mềm phơi trên ban công vào phòng mình trải ra.
Phòng cậu khá nhỏ, chỉ kê một chiếc giường đơn hơi rộng một chút, một chiếc bàn làm việc lớn để máy tính và một chiếc tủ quần áo lớn là chật cứng, chỉ trải được một khoảng sàn bằng kích thước giường đơn, tấm đệm lại khá lớn, phần thừa được cuộn lại dựa vào mép giường.
Tân Nguyên khá sạch sẽ, có thể nói phòng cậu không một hạt bụi, cũng không có gì phải dọn dẹp, chỉ lấy chăn mỏng trên giường xuống đất, lại lấy một chiếc chăn mới giặt cách đây vài ngày trong tủ quần áo đưa cho Sầm Yến Yến, gối thì lấy một chiếc gối tựa ở ghế sofa phòng khách.
Chuẩn bị xong xuôi, cậu đoán Sầm Yến Yến cũng tắm xong rồi, cậu lấy một chiếc áo thun cotton tay ngắn khá rộng trong tủ quần áo ra.
Tân Nguyên gõ cửa nhà vệ sinh hai lần: "Yến Yến, Yến Yến? Tắm xong chưa?"