Phạm Thành rất là kinh ngạc, vì vậy tạm thời quên quy củ, nhìn thẳng Uyển Nhược, mặc một bộ xiêm áo màu tím nhạt xen những cành hoa, thanh nhã trắng trong thuần khiết, trên đầu cơ hồ không có trâm hoàn châu ngọc gì, tóc đen dùng một cây trâm xanh biếc điêu khắc chim cá cài một nửa, còn lại tự nhiên rủ ở sau lưng, bên tai đeo khuyên tai phỉ thuý, cũng cùng một dạng với trâm cài tóc, nhìn rất tương xứng.
Màu sắc xanh biếc sáng long lanh, ngũ quan cũng bình thường, đuôi lông mày đáy mắt tự nhiên hiện ra vẻ thoonh minh lanh lợi, lại khiến cho vẻ đẹp có vẻ tsmf thường này, cực kỳ sống động, giống như cung nữ trong bức tranh mỹ nhân, mạc dù xinh đẹp, nhưng cũng là vật chết.
Huống hồ, vị Uyển hậu này, ngôn ngữ dịu dàng, khí chất Tú Nhã (thanh tú nhã nhặn), mặc dù tuổi không lớn lắm, lại tự có một phần đoan trang cẩn thận. . . . .
Khụ. . . . . . Một tiếng ho nhẹ vang lên, lúc này Phạm Thành mới hồi hồn, vội cúi đầu, chỉ thấy hoàng thượng từ bên ngoài đi vào, vội vàng quỳ xuống dập đầu: Phạm Thành tham kiến hoàng thượng.
Trước tiên Thừa An liếc nhìn Uyển Nhược đang nghiêng tựa tại trên giường gạch, đưa tay vẫy vẫy: Bình thân.
Như Ý đi lên hầu hạ Thừa An cởi xiêm áo bằng da phía ngoài ra, Thừa An vừa hơ tay trên lò hương trên mặt đất, vừa dò xét mắt nhìn Uyển Nhược nói: Tuyết sớm dừng lại, ngày lại lạnh hơn, cũng làm cho ta nhớ tới trước kia Nhược Nhược đã nói, nói lúc tuyết rơi cũng không lạnh, thời điểm tuyết tan mới lạnh, nhớ đến lúc ấy nàng nói rất có phen đạo lý lớn kia mà, hôm nay lại nhớ không được, không bằng hôm nay Nhược Nhược nói cho ta biết một lần được không?
Rõ ràng giọng nói rất tốt, Uyển Nhược liếc hắn một cái, có mấy phần xảo trá trả lời: Chính là trời lạnh người làm cũng chết rét, cũng không lạnh tới trên người hoàng thượng, người quản những thứ này có hay không có làm chi?
Một bên Như Ý cùng Chu Kính cười nhẹ một tiếng, Phạm Thành lại có chút kinh ngạc, tất cả nghe thấy cũng chẳng qua nghe nói, chưa từng thật sự gặp qua, hôm nay cũng thật sự nhìn trong mắt, hai người Đế hậu âm thầm chung đụng, lại cùng phu thê bình dân giống như đúc, không chút nào chịu cung quy, thân mật, giống như từ xưa đến nay đều như vậy, không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Thừa An biết, Uyển Nhược vẫn còn giận hắn không để cho nàng trở về Bắc Thần, náo loạn một chút thôi, nếu có thể, Thừa An là trăm ngàn lần không thích để cho Uyển Nhược trở về, Triệu Hi mặc dù phong phi, nhưng hậu vị bỏ trống, hơn nữa hắn từ nhỏ đối với Uyển Nhược phần yêu thích cố chấp kia, Thừa An có thể nào không lo lắng.
Sau lại đồng ý nàng trở về đi chuyến này, thứ nhất thật sự không muốn gay gắt với nàng, hôm nay suy nghĩ một chút, từ nhỏ đến lớn, khi nào hắn có thể gay gắt với nàng qua, chuyện nhỏ chuyện lớn còn không phải đều là hắn để cho nàng.
Một cái khác là, cũng có thể thừa dịp nàng đi một tháng này, đem một vài manh mối không thỏa đáng trừ tận gốc, Thừa An không thể để cho Nhược Nhược của hắn, có một chút nào nguy hiểm, trở về Bắc Thần, phương diện này hắn cũng không cần lo lắng.
Thừa An hơ ấm tay xong, ngồi ở bên cạnh Uyển Nhược, nâng tay nắm tay của nàng ở trong tay, mới cùng Phạm Thành trên đất đứng thẳng ấm giọng nói: Trẫm đã hạ chỉ, lần này hoàng hậu đi thăm viếng, do Phạm Anh hộ tống, huynh đệ các ngươi cũng có một thời gian không thấy, nhân cơ hội này, cũng có thể thân cận một chút.
Trên mặt Phạm Thành kích động cơ hồ không cách nào ẩn núp, sau khi Phạm Thành lui ra ngoài, Thừa An nghiêng đầu tỉ mỉ xem xét Uyển Nhược hồi lâu hỏi: Nàng đem hắn mang về, muốn cho hắn nhận tổ quy tông sao?
Nhận tổ quy tông? Uyển Nhược lắc đầu một cái: Loại chuyện một bên tình nguyện này, ta làm không được, cũng không muốn làm, ta chỉ là muốn, tối thiểu để cho hắn trở về xem một chút, dù sao kia cũng là cố thổ(quê hương) của hắn, tuy nói không phải khó khăn ròi khỏi, ít nhất cũng nên đi qua.
Đây cũng là nhớ nhung trong lòng nàng sao? Quê hương khó rời, Bắc Thần là quê hương của nàng, Nam Hạ cuối cùng là nơi nàng ở tạm, mặc dù có ta, cũng không thể khiến nàng sống yên ổn sao?
Uyển Nhược sửng sốt một chút, khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, hoàng đế trên triều đình cao cao tại thượng, lúc này giống như một tiểu nam hài giận dỗi vậy, gương mặt gục xuống, trong mắt có nồng đậm thất vọng cùng bất mãn.
Uyển Nhược đưa tay vuốt vuốt mặt của hắn: Đoán mò cái gì, ta chưa từng có ý niệm như vậy, thật ra thì, quê hương chân chính trong lòng ta rất xa, xa xa không thể chạm, không phải Bắc Thần, cũng không phải là Nam Hạ. . . . . . Ước chừng phát hiện, mình đem chuyện càng nói càng loạn, vì vậy nghiêng nghiêng đầu làm quyết định cuối cùng: Nói tóm lại, trong lòng ta quê hương chính là nơi yên vui, cùng Bắc Thần Nam Hạ cũng không chút liên quan.
Vậy chốn yên vui của nàng có ta không? Hoàng đế anh minh thần võ (sáng suốt), trong lòng số tuổi trong nháy mắt rơi xuống thấp nhất, đào gốc bới rễ, Uyển Nhược liếc hắn một cái, thật ra thì trong mắt người ngoài hoàng thượng vô cùng mạnh mẽ, ở trước mặt nàng cũng chẳng qua chỉ là tiểu nam sinh cực kỳ ngây thơ mà thôi, thích hỏi tới chút chuyện không hề đáng ngờ, thích xác nhận địa vị của hắn trong lòng nàng, cho dù hai người đã thành hôn gần hai năm, trong bụng còn mang bầu hài tử, vẫn cứ như vậy.
Bỗng nhiên Uyển Nhược bắt đầu hoài nghi, Thừa An như vậy có thể làm một phụ thân được hay không, dù sao ở phương diện khác, một người có đủ tư cách làm phụ thân so với làm một hoàng thượng xứng đáng với chức vụ còn khó hơn một chút.
Chỉ là, vẫn phải là trấn an hắn: Đương nhiên là có chàng, không có chàng ai tới trông nom ta? Thật ra thì đây cũng là tiếng lòng của Uyển Nhược, lệ thuộc vào Thừa An, giống như đã thành thói quen, mặc dù lúc này trả lời tương đối thực tế, nhưng vẫn thỏa mãn yêu cầu không lớn của hoàng thượng của chúng ta như trước.
Thừa An đột nhiên ôm lấy Uyển Nhược, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: Buổi tối chúng ta cùng nhau ngủ. . . . . . Mặt của Uyển Nhược đỏ lên, hai người tuy là Đế Hậu, nhưng trong cung dù sao vẫn có quy tắc, hơn nữa Uyển Nhược mang thai hoàng tự, đây là chuyện lớn khó lường trước, cuộc sống thường ngày của Đế hậu biến thành vấn đề thiết yếu, theo ý tứ của ma ma, Thừa An nên chuyển ra Vị Ương Cung, trở về chính tẩm cung của hắn mà nằm.
Tất nhiên Thừa An không vui lòng, từ trong lòng nói, Uyển Nhược cũng cảm thấy chủ ý này rất thiu, tuy nói không quan tâm những thứ gợn sống kia trong cung, dù sao nội cung lớn như vậy, nhấc lên một ít đầu sóng cũng không có gì đáng trách, Uyển Nhược cũng hiểu, tin tức mình mang thai vừa truyền ra đi, hậu cung sẽ vì vậy mà xao động một hồi, rốt cuộc có cơ hội tận dụng mọi thứ.
Uyển Nhược tin tưởng Thừa An, cũng không tin tưởng nam nhân, tự chủ của nam nhân, từ xưa đến nay đều không thể tin, tránh khỏi bên ngoài là biện pháp tốt nhất, chính là đề phòng sau này, so với chuyện ập lên đầu hối tiếc mạnh hơn nhiều.
Từ bị động tiếp thụ lấy chủ động tiến hành, trải qua gần hai năm, cuối cùng Uyển Nhược cũng tìm về chút tự tin và xảo trấ của người hiện đại, không ngừng đối với hôn nhân, còn có tương lai bảo đảm, Uyển Nhược từ tiêu cực ngồi ăn rồi chờ chết, đến bây giờ chủ động xuất kích, phòng ngừa chu đáo, cũng là một xảy ra biến hóa về bản chất.
Hoàng hậu buôn bán, đoán chừng từ khi Nam Hạ khai quốc đến nay, cũng chỉ có một người Uyển Nhược, buôn bán đối với Uyển Nhược mà nói là một phương pháp hoàn toàn vất vả, nhưng nàng phát hiện người cổ đại dễ gạt, hoàn toàn được xưng tụng loại hình người ngu nhiều tiền, tùy tiện chơi một cái bịp bơm cỏn con của hiện đại, là có thể mỗi ngày lãi đấu vàng, hơn nữa, nàng là hoàng hậu, có quyền không cần quá hạn xoá bỏ.
Dù sao pháp luật Nam Hạ, cũng không còn viết cấm hoàng hậu buôn bán, vừa bắt đầu Thừa An còn đối với nàng mỗi tháng xuất cung mấy lần, tương đối phê bình kín đáo, về sau đơn giản cũng dọn ra vô ích, cùng nàng cùng đi ra ngoài đi bộ, cải trang thành một người bình thường, phố phường dân gian, tiệm trà phố xá sầm uất, thường thường có thể hiểu khó khăn của dân chúng, có thể biết nhanh nhất, mệnh lệnh hắn phát ra có thể thi hành hay không.
Uyển Nhược không hiểu chính trị, chứ đừng nói chuyện quốc gia đại sự này, nàng tích cực là bởi vì muốn có tài sản thuộc về mình, hoàng hậu cũng chỉ là hư danh, thiên hạ cũng chẳng qua nói về, cũng không phải là nàng, cơ bản, về cơ bản, Uyển Nhược còn là một tiểu thị dân, cũng biết sau khi mở ra Vinh Bảo trai, mỗi tháng đều có một khoản tiền lớn, vào miệng túi của nàng, nàng có thể tùy ý chi phối, cảm giác kia rất thoải mái.
Dĩ nhiên, những thứ này Thừa An cũng không biết, Thừa An chỉ là ở một bên ngạc nhiên, nhìn Nhược Nhược của hắn lăn qua lăn lại, đụng tới mưu ma chước quỷ, cùng ảo thuật một dạng là có thể lần ra bạc, thông qua Nhược Nhược, Thừa An phát hiện, thì ra là thương nhân có tiền như vậy, vì vậy tìm kế, đưa tay hướng những thương nhân to lớn trong nước muốn tiền, cũng cần phải đương nhiên.
Đề tài có chút xa, tóm lại Uyển Nhược đối với Thừa An dọn ra ngủ, trong lòng có mấy phần lo lắng, chính nàng cũng biết, đây thật ra là buồn lo vô cớ, nếu Thừa An thật sự muốn tuyển nữ nhân thị tẩm, mặc dù nàng là hoàng hậu cũng không có quyền can thiệp, cũng may Thừa An không có thật sự dọn ra, chỉ dời đến điện bên cạnh Vị Ương Cung ngủ lại.
Hơn nữa, đến buổi tối hắn liền lén trốn trở về, ôm nàng ngủ, từ đó về sau, hắn rõ rệt đem đến trắc điện, buổi tối vẫn sẽ về nàng nơi này như cũ, lén lén lút lút như vậy, cũng chẳng qua che giấu tai mắt người thôi, Vị Ương Cung to như vậy, không có ma ma mắt sắc, sớm bị Thừa An tìm lý do đưa đi ra ngoài, còn dư lại ai mà không giả vờ câm điếc.
Thành thân hai năm, Thừa An cũng chẳng qua mới mười bảy, lại cùng Uyển Nhược tình thâm ý đốc, liền vui hơn đêm đó chuyện tình hoan ái giữa nam nữ, thường dây dưa, chính là cuối cùng đến thời điểm thoả mãn, thường thường đã là lúc lâm triều, tự lúc Uyển Nhược phát hiện có thai, cái khác vẫn còn tốt, cái kia buổi tối triền miên lại dừng lại.
Thừa An chân chính nín nhịn một hồi, một ít trận tính khí nóng nảy, xử lý chuyện quốc gia đại sự, cũng là hình phạt nghiêm khắc, không dung tình chút nào, về sau Uyển Nhược có phần nhìn không được, cũng sợ hắn nín nhịn nhiều sinh bệnh, vì vậy mới suy nghĩ cái phương pháp, giúp hắn phân giải điều hoà, nào nghĩ tới từ đó Thừa An thực tủy tri vị ( ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, ý chỉ ăn một lần thấy ngon lần sau còn muốn), mỗi đêm nhất định quấn nàng.
Có dôi lúc Uyển Nhược liền nghĩ, không hiểu làm sao hắn lại có nhiều tinh lực như vậy, tới buổi chiều, lúc hắn lại quấn lên người, Uyển Nhược chợt nhớ tới, dường như hoàng thượng cổ đại, cũng thích ăn những thứ gì viên đan dược tráng dương gì gì đó, không phải Thừa An cũng trộm ăn đi!
Nghĩ đến chỗ này, đột nhiên đẩy hắn một cái: Có phải chàng ăn thuốc gì đó hay không?
Ách. . . . . . Thừa An ngẩn người một chút: Thuốc gì? Mặt Uyển Nhược đỏ hồng: Đúng đấy, thì là, cái thuốc tráng dương gì gì hay sao?
Xuy một tiếng, Thừa An nở nụ cười: Chẳng lẽ Nhược Nhược ghét bỏ ta không còn dùng được rồi sao? Hử. . . . . . Phía dưới chống đỡ, Uyển Nhược có thể cảm thấy phần cứng rắn nóng bỏng kia. . . . . .
Thừa An tiến tới bên lỗ tai nàng cắn một cái, cầm lấy tay nàng dẫn tới phía dưới cầm. . . . . . Có chút động tình thở gấp đi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Nhược đỏ bừng, trên dưới di động. . . . . . Từ chậm chạp tới nhanh chóng, cuối cùng tới bộc phát. . . . . .
Trên tay dính dính có chút không thoải mái, Thừa An biết, chuyện riêng tư như vậy, Uyển Nhược luôn luôn không thích sai bảo người làm, liền tự mình lấy khăn sạch sẽ, lau sạch sẽ, đưa tay ôm nàng vào lòng thở dài thật dài, qua hồi lâu mới sâu xa nói: Nhược Nhược, nếu không đừng đi về nữa, chưa đi, ta liền bắt đầu nhớ nàng. . . . . .
Uyển Nhược hơi đẩy ra hắn một chút: Thừa An, ta đáp ứng chàng, một tháng liền trở về, ta bảo đảm. . . . . .
Thừa An cũng biết, nhưng một ngày không gặp như cách ba năm, huống chi một tháng, tương tư chồng chất như núi, nên giải quyết như thế nào, chuyện Đế hậu lưu luyến không rời, vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, một khi tách ra, lại há chỉ một tháng quen thuộc.
Uyển hậu thăm viếng cũng chính thức phá vỡ minh ước ngưng chiến vất vả ký kết, tái chiến trở lại, một năm này chính lúc buổi trưa, vì vậy sách sử ghi lại là buổi trưa thay đổi (Canh Ngọ chi lần).