Uyển Nhược nghẹn ngào hạ xuống, nếu như đổi lại là nàng, sớm có thể chạy được bao xa thì đã chạy rất rồi, mà nếu tính lại ngây ngốc chạy trở về, cùng ngồi tù với nàng, phần ân tình này so với cài gì cũng không trân quý bằng, lạnh bạc như Uyển Nhược, cũng không khỏi thật sâu bị cảm động rồi.
Triệu Lang lại nhỏ giọng nói: Ta có thể nói riêng với cô nương mấy câu không?
Ngục tốt bên cạnh vội nói: Xin Tô cô nương cùng Vương gia đi vào trong phòng trực của tiểu nhân ngồi một lát, nơi đó của tiểu nhân còn ít trà tốt, cũng là chút thành tâm của tiểu nhân.
Ngục tốt nói thì nói như thế, đợi đến khi Uyển Nhược cùng Triệu Lang vào phòng, hắn bưng hai ly trà đi vào, liền vội vàng tránh đi. Phòng cũng không tính là rất sạch sẽ, lại có một chậu than nhỏ, ấm áp rất nhiều, là phòng trực của ngục tốt, trong phòng có bàn giường đất, đối diện có một bàn bát tiên thiếu góc, phía trên đốt đèn, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, toát ra.
Ánh sáng mờ mờ, ngược lại hai người đứng, đều chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mặt mày hình dáng, Triệu Lang đem áo choàng long hồ ly trên người cởi ra, đặt vào trên ghế nhẹ giọng nói: Ngồi đi. . . . . .
Uyển Nhược ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nam nhân này thật sự rất cẩn thận, săn sóc, hơn nữa, hôm nay Tô phủ nghèo túng đến đây, hắn còn thủ lễ thủ tiết, rất là khó được, là một quân tử thực thụ.
Vì thế cúi người thi lễ: Uyển Nhược tạ vương gia thương tiếc.
Triệu Lang đưa tay tới đỡ nàng ngồi ở trên ghế: Giữa ngươi và ta, đâu cần khách sáo như thế, chỉ là lần này, ta lại thật không có bảo vệ ngươi chu toàn, ngươi có oán trách ta?
Uyển Nhược sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, ngọn đèn dầu mờ mờ, nhưng chậu than trên đất lại đốt rất to, ngọn lửa nhảy lên, chiếu vào trên mặt Triệu Lang, càng lúc càng ôn nhu, giọng điệu của hắn, vẻ mặt của hắn, những lời nói của hắn, đều làm Uyển Nhược cảm giác hết sức ấm áp, giống như ánh mặt trời giữa mùa đông lạnh khủng khiếp, có lẽ không thể chân chính ngăn cản giá rét ngày đông, lại có thể làm người ta dâng lên dũng khí cùng hi vọng chống cự.
Dệt hoa trên gấm người người hiểu rõ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại khó được nhất. Lần đầu tiên Uyển Nhược nhìn thẳng Triệu Lang, từ sau khi nghị hôn, lần đầu tiên trong lòng nàng bắt đầu nhìn người nam nhân này, ngẫm nghĩ, nàng cùng Triệu Lang thật có chút duyên phận, năm đó ở trạm dịch, hôm nay ở phòng giam, chẳng qua là khi lúc nàng còn nhỏ, hắn với nàng cũng chỉ là khách qua đường, hoặc là nói, hoàng tộc cao cao tại thượng, hôm nay là cái gì? Chính Uyển Nhược cũng mò không ra.
Uyển Nhược cũng không phải là kẻ ngu, lại nói chuyện này tuy lớn mà nhỏ, năm đó hoàng thượng có thể không truy cứu, hiện nay đặc biệt lật đi ra, liền tuyệt đối không chỉ là bởi vì bắt cóc Thập Nhất, dù sao vật đổi sao dời.
Sợ rằng mục đích thực sự, còn là hôn sự của nàng cùng Triệu Lang, giao thừa cung yến, hoàng thượng cũng thật tâm vui mừng, chỉ là bị bất đắc dĩ mà hạ thánh chỉ gả, cộng thêm trận đại náo hôm đại hôn của Triệu Hi, mặc dù che giấu kín, nhưng cũng truyền ra ít chuyện linh tinh.
Uyển Nhược thực tâm hi vọng Triệu Hi và Liễu Ngạn Linh có thể phu hoà thuận sát cánh tề mi, nhưng không như mong muốn, bất kể nàng vui hay không, cũng bị Triệu Hi trực tiếp đẩy tới trên đầu sóng ngọn gió, Triệu Hi đối với nàng không thể quên tình, nàng gả cho Triệu Lang, vốn là hai chuyện không liên quan gì nhau, nếu Triệu Hi chỉ là một hoàng tử bình thường, tương lai là thân vương thì thôi.
Nhưng ý tứ của hoàng thượng đã dị thường hiểu, tương lai Triệu Hi chính là hoàng thượng Bắc Thần, lấy tính tình của Triệu Hi, nàng gả cho Triệu Hang, tương lai hắn cũng dám đại nghịch bất đạo tới cướp đoạt, đến lúc đó, cũng không phải là một chuyện xưa nay chưa tùng có. Nghĩ đến hoàng thượng là hận không được nàng chết đi.
Nhưng nếu nàng chết rồi, chắc chắn hoàng thượng lại sợ Triệu Hi làm ra chuyện hồ đồ, vì vậy, biện pháp tốt nhất, chính là để cho nàng nghèo túng, mất đi thân phận gia tộc chống lưng, lấy thân phận tội thần chi nữ của nàng hôm nay, đừng nói gả cho Triệu Lang, chính là mãng phu bình dân, sợ rằng cũng không dám thú nàng, nhập vào nô tịch đều có khả năng.
Cho nên đây chính là hoàng thượng trăm phương ngàn kế thiết kế tốt, ai cũng không cứu được nàng, Uyển Nhược rất rõ ràng, cho dù Triệu Lang cũng không kế khả thi. Uyển Nhược đứng lên thật sâu thi lễ:
Uyển Nhược liễu yếu đào tơ, lại được Vương gia tình tình nghĩa thắm thiết sâu như vậy, một lần nữa Uyển Nhược tạ ơn vương gia, nghĩ đến Vương gia bên ngoài nhiều mặt chu toàn, cũng là đã dùng hết biện pháp, hôm nay mặc dù Uyển Nhược hãm sâu lao ngục, làm sao đi oán Vương gia, chuyện này vốn không liên quan đến Vương gia, hôm nay Uyển Nhược không còn gì nữa, chỉ trông mong có thể lấy một thân Uyển Nhược, bảo vệ mẫu thân và ấu đệ bình an, chính là rất may rồi, Vương gia có lời gì có thể trực tiếp báo cho Uyển Nhược là được.
Nữ tử rất thông tuệ mạnh mẽ, ân oán thị phi rất rõ ràng, luân lạc đến đây, vẫn không kiêu ngạo không tự ti bình tĩnh thong dong như cũ, phần thong dong này ở ngoài quả quyết, là khó được nhất.
Triệu Lang hơi trầm ngâm mà nói: Nếu để cho nàng làm thiếp của ta, nàng có bằng lòng hay không?
Uyển Nhược chợt cười nhạt: Chuyện cho tới bây giờ, Uyển Nhược nếu có thể đi theo hầu hạ Vương gia, sợ rằng đều là tạo hóa nữa!
Ánh mắt Triệu Lang mềm mại: Nếu như nàng cam nguyện làm thiếp, cũng không phải khó khăn, vốn dĩ hoàng thượng cũng muốn như vậy, chỉ là ban đầu ta luôn nghĩ, không thể ủy khuất nàng, mới lại đi cầu Thái hậu, bây giờ ta lúc nào cũng nghĩ, nếu ban đầu ta trực tiếp đáp ứng hoàng thượng, có lẽ cảnh lao ngục của nàng và Tô gia, liền có thể tránh được.
Uyển Nhược lắc đầu một cái: Chuyện này sớm muộn muốn lục tìm ra ngoài, mặc dù không phải mẫu tử Uyển Như, cũng có người khác, chỉ khổ ngoại tổ mẫu của ta đi theo lo lắng hãi hùng, không biết hiện tại hôm nay tốt không?
Triệu Lang hơi trầm ngâm, lắc đầu một cái: Không được tốt, nghe nói lại mắc bệnh cũ.
Uyển Nhược nói: Ngoại tổ mẫu tuổi tác đã cao, không chịu nổi những sóng gió, hôm nay ta liền mong đợi chuyện của Tô gia, đùng liên luỵ đến cữu cữu mới tốt.
Triệu Lang nói: Nàng yên tâm, ta sẽ hết sức chu toàn, cũng may hoàng thượng rất nặng tình cũ, Hoàng quý phi mặc dù đã mất, dù sao ở đây tình cảm nhiều năm như vậy, nghĩ đến sẽ mở một mặt lưới.
Tình cảm? Uyển Nhược không khỏi mỉa mai cười cười, trong lòng nói, nếu hoàng thượng đối với dì là có tình cảm, nào đến nỗi liền thân nhi tử của mình cũng không để ý, huống chi, ngoại tộc Vương gia như vậy, chỉ là quân quyền ở trên cao, vô luận Vương gia Tô gia hay là vận mạng của nàng, cũng không phải của mình thôi, tựa như con cờ trên bàn cờ mặc cho người điểm giết.
Duệ thân vương đi, có tượng Phật như Duệ thân vương, ngay đêm đó trong tù liền đưa tới chăn đệm thật dày, còn có một chậu than nhỏ, ba bữa cơm cơm nước không thể nói là tinh xảo, nhưng cũng coi như sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ là không biết tạm thời an ổn còn bao lâu.
Uyển Nhược ngồi bên cạnh lửa than, bên kia bà vú dụ dỗ Thái Bình ngủ, vừa dỗ, vừa khẽ ngâm nga, tỉ mỉ nghe tới trầm bổng du dương, giọng hát uyển chuyển.
Thái bình ngủ, bà vú đặt hắn ở trên đệm giường, dùng hai gối đầu chen, vừa ngẩng đầu thấy Uyển Nhược nhìn mình chằm chằm, không khỏi có chút đỏ mặt, tuổi của bà vú không lớn, bộ dáng không tới hai mươi tuổi, da thịt trắng noãn, tư thái cũng coi như yểu điệu, vừa nhìn qua, cũng có mấy phần hàm súc uyển chuyển của thiếu nữ Giang Nam.
Bà vú nói: Là bài hoạt cảnh nhỏ ở quê nhà chúng ta, trước kia đi theo gánh hát một chút, ngược lại sẽ ngâm nga mấy câu, dụ dỗ Bình ca nhi ngủ, thực sự rất hiệu nghiệm.
Vương thị gật gật đầu nói: Ta nghe âm thanh giống với Nam Hạ, nhớ ban đầu ngươi vào phủ thì trên thân khế (giấy bán thân) viết chính là người Nam Hạ.
Bà vú gật đầu một cái: Lúc trước nhà nô tỳ ở thôn nhỏ bên kia Thanh Giang, bởi vì nhiều năm liên tục chiến tranh, cơm cũng không ăn được, liền chạy vào Bắc Thần.
Uyển Nhược sửng sốt: Không phải nói Nam Hạ giàu có, binh hùng tướng mạnh, sao các ngươi còn trốn.
Bà vú nói: Giàu có là quyền quý, nhiều năm triều đình liên tục gọi nhập ngũ, nam nhân đều đi làm lính, nữ nhân nếu không phải trốn đi, thì bị kéo đi làm quân kỹ trong quân, kết quả thảm hại hơn, liền ngya cả thân thể trong sạch cũng bị huỷ, dù sao cuộ chiến tranh này, bị tội vẫn là dân chúng, sống không bằng chết.
Đại Dương thị nói: Dân chúng có chỗ tốt của dân chúng, nếu như giống như nhà chúng ta, một khi suy tàn, thì ngay cả dân chúng cũng không bằng. Nói xong thở dài.
Uyển Nhược nhìn lửa thân trước mắt bình tĩnh mất hồn, nhắc tới Thanh Giang, làm nàng không tự chủ được nhớ tới Thừa An, hôm nay nghĩ đến Thừa An chết cũng tốt, nếu không đến hôm nay, còn không biết như thế nào đây. . . . . .
Triệu Hi đi vào đại lao Hình bộ, xa xa đã nhìn thấy Uyển Nhược ngồi ở đàng kia, mất hồn nhìn chằm chằm chậu than, không biết nghĩ cái gì, trên thực tế từ nhỏ đến lớn, hắn cũng không đoán được tâm tư của nàng.
Nàng cũng không tồi, mặc dù không còn y phục tơ lụa, chỉ là y phục áo trắng quần vải, lại có một phen thanh lệ khác, đại Dương thị Vương thị mấy người nhìn thấy Triệu Hi vội vàng hành lễ.
Ngục tốt mở cửa tù ra, Triệu Hi đưa tay liền lôi Uyển Nhược đi ra ngoài, lúc này Uyển Nhược lại không phản kháng, theo hắn, để cho hắn lôi đi tới trong phòng lần trước, vào phòng, Triệu Hi mới buông Uyển Nhược ra, Uyển Nhược đứng tại chỗ, từ đầu chí cuối không có phản kháng, cũng không còn phản ứng đến hắn.
Triệu Hi lại giống như rất nóng nảy, vẻ tàn bạo trên người lại dị thường rất rõ ràng: Uyển Nhược ngươi phải gả cho Vương thúc làm thiếp? Mặc dù Tô gia nhươi thất bại, ngươi lại chà đạp chính mình như vậy ư? Có phải ngươi không muốn làm trắc phi của ta, lại nguyện ý gả hoàng thúc, làm tiện thiếp thấp hèn sao?
Uyển Nhược chợt ngẩng đầu nhìn hắn: Hạ tiện? Ta muốn cao quý, vậy cũng phải là Thập Nhất gia ngài tha cho ta một mạng mới được, nhà ta gặp hoạ lao ngục, không phải ngươi chính là người khởi xướng, hiện tại tới chỗ này muốn làm gì? Nếu như ngươi thật muốn làm gì ta, ngươi hiện tại có thể tùy tiện, ta không phản kháng, cũng không phản kháng được, ngươi không phải là nhớ thương ta sao? Lo nghĩ không tiếc dùng cả nhà Tô gia ta tới bồi.
Uyển Nhược tiến lên một bước, Triệu Hi không khỏi lui về phía sau một bước: Uyển Nhược, ngươi, ngươi nói bậy gì đó?
Nói bậy? Uyển Nhược cười: Ngươi biết, ta chưa bao giờ nói bậy.
Ánh mắt Triệu Hi loé loé: Ta muốn thú ngươi, ta nghĩ muốn có ngươi, từ nhỏ ta liền thích ngươi, chẳng lẽ sai lầm rồi sao, nhiều năm như vậy, tâm tư của ta đối với ngươi, chẳng lé một điểm ngươi cũng không biết, hay là nói, ngươi căn bản không muốn biết.
Uyển Nhược rất là phức tạp nhìn hắn, qua hồi lâu mới thở dài nói: Triệu Hi bỏ qua cho ta, cũng bỏ qua chính mình không tốt sao?
Không tốt, ta tới chính là muốn nói cho ngươi biết, mặc dù bây giờ ngươi đi theo hoàng thúc, tương lai cũng là của ta.
Uyển Nhược khẽ cười khổ: Triệu Hi, đây là ta có thể lựa chọn sao?
Nếu như có thể lựa chọn, ngươi nguyện ý đi theo ta sao? Triệu Hi đưa tay cầm cánh tay của nàng, dị thường nghiêm túc, nghiêm túc có chút điên cuồng cố chấp:
Ngươi không thích có người khác, vậy thì chỉ hai chúng ta, ngươi không thích trong cung, ta có thể không cần ngôi vị hoàng đế, chúng ta đi, cao bay xa chạy, vĩnh viễn rời xa nơi này, không ở Bắc Thần, cũng không đi Nam Hạ, chúng ta Tây Bắc, đi Đông Hải, Ngũ Hồ Tứ Hải (năm sông bốn biển, khắp mọi miền) ta cùng ngươi, chỉ có hai chúng ta, ngươi có bằng lòng hay không?