Sau khi tiễn người khách ăn mặc như một con gấu kia đi, Hình Dương dứt khoát cho xe chạy đến một con hẻm nhỏ bên cạnh khách sạn gần đó, tắt máy đậu xe trong bóng tối.
Tiết mục trên radio đã phát được một nửa thời lượng. Bài hát thứ hai cũng đã được phát xong, hai phát thanh viên theo thường lệ tiếp tục trò chuyện với nhau.
Hình Dương dựa lưng vào ghế, hơi híp mắt lại.
Có thể nghe thấy, phát thanh viên nữ kia lúc bắt đầu có chút trúc trắc và khẩn trương, nhưng đến lúc này thì đã rất lưu loát, thỉnh thoảng còn chêm vào hai câu nói vui đùa, âm thanh vừa phóng khoáng vừa quyến rũ người khác.
“Hôm nay là Lễ Giáng Sinh, đêm yêu thương, đêm an lành, Tô Tô có kinh nghiệm tình cảm gì có thể chia sẻ với quý khán thính giả không?”
“Nói ra thì thật là xấu hổ tôi vẫn còn chưa có kinh nghiệm ở phương diện này.”
Thì ra người hắn thích vẫn còn độc thân, mà còn chưa từng yêu đương nữa sao?
Hình Dương càng vui vẻ trong lòng.
“Nhưng mà trong suy nghĩ của tôi thì chỉ cần yêu nhau là được. Nếu yêu đúng người, thì tất cả những gì thuộc về anh ấy, chúng ta đều sẽ thích.”
“Giống như ca từ của bài hát Nói Yêu Em, ‘thế giới của em trở nên kì diệu mà không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được, khiến em còn cho rằng, đó là tiên cảnh chỉ có trong mơ.’”
“Tiếp theo chúng ta sẽ đến với bài hát cuối cùng trong chương trình ngày hôm nay, Nói Yêu Em của Thái Y Lâm. Chúc quý khán thính giả một đêm bình an yêu thương trọn vẹn.”
Giọng nói quyến rũ ngọt ngào của nữ phát thanh viên kia, chậm rãi phát ra ba chữ “Nói Yêu Em” liền quanh quẩn ở bên tai Hình Dương, thật lâu không thể tiêu tan đi được.
Mẹ kiếp.
Nhịn không được.
Hình Dương bị thanh âm này trêu chọc đến mức dương v*t phát đau, hắn không nhịn được liền đưa tay thăm dò về phía hạ thể mình.
“Cạch” một tiếng, thắt lưng được tháo ra.
Hình Dương đưa tay kéo khoá kéo, móc dương v*t đã cứng đến không chịu nỗi, nhô ra khỏi qυầи ɭóŧ bên trong ra ngoài, vật to lớn kia ở trong bóng tối lờ mờ cũng có thể nhìn được bộ dạng rất dữ tợn, quy đầu sáng bóng đỏ au đã chảy ra một chút dịch nhầy trên mã mắt, run rẩy một chút khi vừa tiếp xúc với không gian thoải mái bên ngoài. Hình Dương dùng bàn tay to thô ráp nắm lấy nó, hết sức thuần thục bắt đầu vuốt lên vuốt xuống.
“dương v*t anh lớn quá, cắm vào ŧıểυ huyệt sướиɠ quá… A a…”
“A... ưm a… sướиɠ lắm…”
Hắn ảo tưởng ra âm thanh này trong đầu, côn th*t trong tay càng cứng thêm một vòng, lớp da bên ngoài đã gần như ướt đẫm dịch mã mắt chảy ra, hoà lẫn với mồ hôi từ lòng bàn tay và cơ thể hắn, hắn hơi híp mắt, hơi thở dồn dập, càng đẩy nhanh hơn tốc độ vuốt lên vuốt xuống.
Trên radio bài hát cuối cùng cũng đã được phát xong, giọng nói dịu dàng kia dường như đang nói với hắn “Hẹn gặp lại”.
Đã lâu không giải tỏa, số lượng tích tụ quả thật có hơi quá mức. Hình Dương rút khăn giấy trong hộp giấy vệ sinh, nhờ vào ánh trăng mông lung lau đi sự nhầy nhụa ướt loạn bên dưới của mình, hắn nhét côn th*t đã hơi mềm của mình vào trong qυầи ɭóŧ, kéo khóa kéo lên, gài dây lưng lại.
Ánh đèn neon ngoài cửa kính lập loè, không biết cao ốc bên cạnh có sự kiện gì diễn ra, mà trang hoàng rất nhiều đèn đuốc rực rỡ, phát sáng huy hoàng trong đêm tối, giống như toà nhà này được mặc một bộ quần áo dệt bằng ánh sáng, còn có cả biển hiệu của các công ty có trụ sở bên trong cao ốc này.
Hình Dương tiện tay châm một điếu thuốc, gác tay lên cửa sổ xe, vừa hút thuốc vừa lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỗ hắn dừng xe là một ngã rẽ, xung quanh có rất nhiều toà nhà và cao ốc, đối diện chính là… Ha, vừa rồi hắn không hề chú ý, đối diện còn không phải chính là tòa nhà truyền hình truyền thanh thành phố sao?
Cái tên là nói rất rõ ràng, ở thành phố này, nhân viên đài truyền hình và truyền thanh đều tập trung về chỗ đó mà làm việc!
Vậy chẳng phải là…
Cô phát thanh viên tên là ‘ Tô Nhược ’ kia, cũng đang đi làm trong đó?