Lực chống đẩy của Tô Nhược chỉ giống như con muỗi, chẳng những không uy hiếp được gì, ngược lại còn khiến Hình Dương nóng bức hơn.
Ngón tay hắn ấn lên trên bộ vị mềm mại riêng tư của cô, cách một lớp vải dệt nhẹ nhàng xoa nắn, giống như đang mân mê một đóa hoa xấu hổ, muốn chậm rãi nghiền cánh hoa ra thành nước.
Cô ngồi trên đùi hắn, bởi vì sự xoa nắn của hắn mà phát ra những tiếng rêи ɾỉ khó kiềm nén, hơi thở yếu ớt mong manh kia chui vào trong lỗ tai hắn lại hóa thành một ngọn lửa cháy bừng bừng di chuyển khắp nơi trong cơ thể.
Động tác của hắn nhẹ nhàng hơn một chút, xoa nắn hoa hạch của cô theo hình tròn chậm rãi từng chút, giống như một con ȶᏂασ Thiết đang theo đuổi mỹ thực, không bao giờ có thể thỏa mãn, ngược lại càng nếm thử thì càng tham lam, nhưng giờ phút này hắn lại vô cùng kiên nhẫn.
Bởi vì người có kiên nhẫn luôn đạt được những điều tốt đẹp.
Chỉ một chốc lát sau, Hình Dương đã cảm nhận được sự ướt át trên tay mình, hoa viên bí mật của cô đang chảy ra rất nhiều nước, theo sự xoa nắn của hắn thấm khỏi qυầи ɭóŧ, chảy tràn ra tay hắn.
Bây giờ lớp vải qυầи ɭóŧ đã trở nên vô cùng vướng víu, Hình Dương không thể không tạm thời rút tay lại, muốn cởi bỏ trói buộc kia.
Hắn ôm eo Tô Nhược, dễ dàng nâng cô dậy khỏi đùi mình. Cơ bắp của một người đàn ông quanh năm lao động tay chân đang bừng bừng phấn chấn, nâng một cô gái có hình thể nhỏ nhắn như Tô Nhược lên, đối với hắn mà nói là không mất chút công sức nào.
Một bàn tay khác của hắn đã bắt đầu dò dẫm vào bên trong váy cô, sau khi sờ soạng lại tìm được lưng qυầи ɭóŧ bên trên. Bốn ngón tay đồng thời duỗi vào từ lưng quần, vừa kiên quyết vừa dịu dàng, cởi cả qυầи ɭóŧ lẫn tất chân, còn treo lại ở chỗ đầu gối.
Ngón tay quyến luyến lúc này rốt cuộc cũng đã có thể dán sát vào cánh hoa non mềm kia một cách chặt chẽ, cửa huyệt lúc này đã nhớp nháp tràn lan, chỉ trong chớp mắt đã ướt đẫm đầu ngón tay Hình Dương.
Hắn cười khẽ, vừa di chuyển ngón tay vừa ngẩng đầu, hôn lên môi cô gái đang bị hắn làm cho thở hổn hển.
“Ngoan, đừng sợ.”
Lần này, nụ hôn của Hình Dương không quá mãnh liệt dữ dội mà ngược lại rất dịu dàng và ôn hòa, giống như đang muốn trấn an cô.
Loại chuyện như hôn môi rất dễ dàng thu hút sự chú ý của con người, ít nhất Tô Nhược đã là như thế. Sự chú ý của cô dần dần bị kỹ thuật hôn cao siêu của anh chàng trước mặt thu hút, cho nên không tập trung cảm xúc vào nửa người dưới nữa.
Hình Dương nhân cơ hội, đưa hai ngón tay tách âʍ ɦộ mềm mại yêu kiều lại ướt đẫm kia ra, phụt một tiếng, cắm vào vào bên trong khe thịt chật chội và non mịn.
“A..!”
Hạ thể Tô Nhược đột nhiên bị dị vật xâm lấn, cô giật mình kêu lên một tiếng, nhưng âm thanh đã bị hắn nuốt vào trong bụng.
Bờ môi ấm nóng của hắn bao bọc lấy cái miệng anh đào nhỏ bé của cô, đầu lưỡi cũng không ngừng thọc vào rút ra, đồng thời ngón tay bên trong hoa huy*t cũng dựa theo tiết tấu này mà chuyển động. hoa huy*t của Tô Nhược vô cùng chật chội, các nếp uốn dày đặc trùng điệp thi nhau cuốn lấy ngón tay Hình Dương, giống như nửa muốn hắn vào sâu hơn, nửa ngại ngùng muốn đẩy hắn ra.
Hắn biết xâm lấn như vậy, đối với cô gái trước khi gặp hắn ngay cả yêu đương cũng chưa từng có này, thì quả thật là vô cùng xa lạ, nhưng lại thấy bộ dạng Tô Nhược ngoan ngoãn tin cậy và không hề đề phòng gì với hắn, Hình Dương liền cảm thấy mình khó mà nhẫn nại hơn nữa.
Huyệt động chật hẹp của cô, dưới sự khai thác khiêu khích của hắn, rốt cuộc cũng đã có thể mở rộng ra hơn một chút, Hình Dương vừa hôn vừa liếʍ láp môi Tô Nhược, thỉnh thoảng lại hôn hôn lên má, dần dần kéo đến lỗ tai.
Thịt non trên vành tai Tô Nhược không thể chịu đựng hàm răng Hình Dương nhẹ nhàng vừa nghiền vừa cắn, đầu lưỡi cũng vươn vào trong miệng, vòng quanh vành tai cô, khi thì liếʍ láp theo hình dạng tai, khi thì duỗi tọt vào cả lỗ tai, tiếng liếʍ tít táp và tiếng thở dốc nặng nề cùng truyền thẳng vào trong tai, giao điệp lấy nhau rồi vòng quanh trong đầu óc và trong lòng Tô Nhược.
“Ưm...”
“Cục cưng… cởi ra cho anh đi…”
Hình Dương nắm lấy tay cô, đặt lên trên khoá ngoài quần mình, chỗ đó đã sớm bị căng trướng đến nỗi đau tức, chỉ mong có thể dựa vào sự an ủi của Tô Nhược làm giảm bớt khó chịu.
Tô Nhược đã sớm bị âm thanh quyến rũ của Hình Dương khiến đầu óc mụ mị, như là một con búp bê biết nghe lời, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh chủ nhân.
Bàn tay nhỏ sờ lên bộ phận quan trọng của đàn ông kia, Tô Nhược không có kinh nghiệm, trong bóng tối cũng không thể nhìn thấy cái gì, cô chỉ có thể sờ loạn và mò mẫm, không ngừng qua lại tìm kiếm trên chỗ nhô lên nơi đũng quần Hình Dương, khiến hắn không khỏi hít vào mấy hơi.
ŧıểυ yêu tinh này...
Tô Nhược đang không ngừng sờ soạng cuối cùng cũng tìm được lối vào, bàn tay như lửa đốt chạm đến khóa kéo. Lòng bàn tay cô cũng đã gấp đến nỗi đổ đầy mồ hôi, gần như làm ướt cả khoá quần hắn. Mồ hôi càng nhiều càng làm cho ngón tay cô trơn trượt, vất vả lắm cô mới cởi được nút thắt rồi kéo khóa kéo xuống. Hình Dương chỉ cảm thấy mình như sắp nổ tung, dương v*t bên trong đã căng tức đến đau đớn.
Cuối cùng cũng được phóng thích, dương v*t Hình Dương mạnh mẽ nhảy ra khỏi khe rãnh lưng quần và khoá kéo, sưng to và thô đến mức Tô Nhược giật mình rụt tay lại ngay lập tức, trong bóng đêm, cô không thấy rõ màu sắc của nó trông như thế nào, chỉ lờ mờ cảm nhận được một cây côn th*t dài thô gần bằng cổ tay cô, nóng rực như lửa... Hình Dương cười khẽ một tiếng, đưa tay kéo qυầи ɭóŧ mình xuống thêm một chút, giúp vật to lớn của mình có không gian hoạt động nhiều hơn, một tay rút khỏi hạ thể Tô Nhược, đặt cô dựa lên trên vô lăng. Sau đó, cầm lấy thứ to lớn của mình, nhắm ngay huyệt động ướt đẫm của cô, cắm vào.